0
Chương 56. Hai mươi quân đoàn
-----
- Lão Bạch, ông điên rồi sao? Lời thề cách mạng không lẽ ông đã quên rồi sao? Lòng trung thành đâu sao giờ ông phản bội?
- Không, ta không quên, ta thề luôn chiến đấu vì nhân dân, hiện giờ ta cũng vì nhân dân đấy thôi. Ta vẫn trung với dân thì sao gọi ta là phản bội được...
- Nhưng ông phản bội cách mạng, phản bội Mao chủ tịch.
- Hừ... Mao chủ tịch lớn hay cách mạng lớn?
- Hỏi tầm phào, dĩ nhiên cách mạng lớn. Cả triệu triệu đồng chí hy sinh xương máu mấy chục năm mới làm nên cách mạng ngày nay.
- Vậy cách mạng lớn hay nhân dân lớn?
Nghe tới đây dù Đặng tướng quân có chậm chạp đến đâu đi nữa thì cũng đã nhận ra sự không ổn, ông ta ngập ngừng trả lời:
- Ừ thì... nhân dân lớn nhất... cách mạng là vì dân và do dân.
- Hừ... Ngươi còn nhớ rõ cái gì là lớn, cái gì là nhỏ... Vậy sao lại lẫn lộn đầu đuôi... Lão phu trung với quốc, hiếu với dân. Chỉ cần ai cứu được nhân dân là ta sẽ quên mình phục vụ. Còn ngươi thì đi Bắc Kinh đi, lão phu không cản, đi về để xem dân chúng lầm than đói rét đi.
- Nhưng đói rét đó chỉ là tạm thời...
- Tạm thời? Lão phu hỏi ngươi, nếu binh lính của ngươi phạm sai lầm làm một người dân thường bị c·hết thì ngươi xử lý ra sao? Nếu phạm sai lầm làm một ngàn dân thường bị c·hết thì lại xử lý thế nào? Rồi nếu 1 triệu dân thường, 10 triệu dân thường...
- Thôi... Đủ rồi... Đủ rồi. Con moá nó... ta sẽ rút súng b·ắn c·hết hết bọn chúng...
- Vậy nếu lãnh đạo làm sai, làm cả triệu, cả chục triệu đồng bào c·hết đói, c·hết rét thì ngươi xử sao?
- Ta... Ta...
- Hừ... Uổng công cho q·uân đ·ội luôn kháo nhau, Đặng Thành Công tướng quân ghét ác như cừu, thiết diện vô tư... Vậy mà giờ đây lại phải nghẹn họng nói không nên lời... Ha ha ha...
- Cười cái gì, cùng lắm ta theo lão Bạch ngươi quy thuận Giang thủ tướng mà thôi.
Đặng Thành Công tướng quân nói xong liền quỳ xuống trước mặt của Giang Bình An.
- Giang thủ tướng, Đặng Thành Công hôm nay đuối lý, ta xin thề sẽ theo ngài chiến đấu, cứu giúp muôn dân thoát khỏi nguy khốn. Nhưng ta muốn cầu xin ngài một điều.
- Ha ha ha... Đặng tướng quân cứ đứng lên rồi nói chuyện, ta nghe đây.
- Ta muốn cầu xin ngài đừng đánh lên Bắc Kinh, ta không muốn chiến đấu với các đồng chí vào sinh ra tử lúc trước.
- Đặng tướng quân quả nhiên là người chí tình chí nghĩa. Nhưng tướng quân đừng quá lo lắng. Ta nói thật cho hai ngài được biết, Đại Thịnh đế quốc của chúng ta chỉ cứu dân chứ không có hại dân, không bao giờ bắt người dân ra trận đổ máu m·ất m·ạng nơi sa trường.
- Cảm tạ Giang thủ tướng, nhưng ta vẫn không hiểu.
Lúc này lão tướng Bạch Thắng vỗ đầu Đặng tướng quân cái bụp, sau đó mắng:
- Ngu ngốc, đã có Giang thủ tướng pháp thuật vô biên, phất tay lên là tan cả quân đoàn... Cả cái nước Trung Quốc này chỉ có 70 quân đoàn, thủ tướng chỉ cần đi một vòng phất tay mấy chục lần thì cần gì đánh g·iết nữa?
- Ui trời... ta đúng là ngu thiệt... Ơ nhưng mà vậy sao Giang thủ tướng lại không chiếm cả cái Trung Quốc luôn cho gọn?
Câu hỏi này lão tướng Bạch Thắng cũng cứng họng không trả lời được, ông ta cũng thắc mắc nhưng không muốn và cũng không dám hỏi. Thậm chí ngay cả bậc đế vương như hoàng đế Phổ Nghi cũng thắc mắc trong lòng nhưng vẫn đè nén không hỏi.
Giang Bình An nhìn hai người mỏi mắt chờ mong đáp án, hắn suy nghĩ trong chốc lát rồi lấy tay chỉ chỉ lên trời và trả lời:
- Thiên cơ bất khả lộ...
Đề tài chiếm lĩnh cả Trung Quốc bị tạm thời gác lại, lão tướng Bạch Thắng quay sang chuyện khác thiết thực hơn:
- Xin hỏi thủ tướng, chúng tôi cả đời chinh chiến, nay lại không cần chiến đấu thì chúng tôi giúp được ngài làm việc gì?
- Khà khà khà... Rất nhiều việc... Nhưng hiện giờ quan trọng nhất là thống nhất giang sơn của Đại Thịnh đế quốc và cứu giúp dân chúng.
- Giang thủ tướng nói rất đúng, nhưng không biết giang sơn của chúng ta rộng tới đâu?
- Đại Thịnh đế quốc sẽ bao gồm tám tỉnh Hoa Nam: Quảng Đông, Quảng Tây, Vân Nam, Quý Châu, Hồ Nam, Giang Tây, Chiết Giang, Phúc Kiến.
- Để lão phu tính xem... Tổng cộng sẽ có 20 quân đoàn. Chúng ta phải thu phục càng sớm càng tốt, nhất là các quân đoàn Không quân và Hải quân vì chúng có thể dùng máy bay thả bom và bắn pháo công kích đến đây khi có lệnh từ Bắc Kinh.
- Hảo, hảo, rất hợp với ý của ta. Quân tình cấp bách, hai vị tướng quân cùng ta đi một vòng tám tỉnh Hoa Nam để thu phục thêm 18 quân đoàn còn lại.
Nói xong Giang Bình An gọi ra Hắc Phi Long, chở hai vị tướng quân thâu đêm suốt sáng thu hút hết 18 quân đoàn còn lại, hắn còn đặc biệt chú trọng thu lấy hết tất cả xe tải lớn nhỏ để chuẩn bị sử dụng.
...
Mãi đến sáng sớm 6h15' ngày 24/12, Giang Bình An mới quay về lại Thịnh Cung, lão tướng Bạch Thắng và Đặng tướng quân xung phong thuyết phục 18 vị quân đoàn trưởng còn lại quy thuận Đại Thịnh đế quốc.
Đã ở đâu có con người thì ở đó có giang hồ. May mắn cho Giang Bình An, lão tướng Bạch Thắng, người quy thuận hắn đầu tiên lại là tướng quân có uy tín bậc nhất trong 20 quân đoàn, chính sự uy tín làm việc trầm ổn hiệu quả đó, nên chính quyền Bắc Kinh mới cho ông ta làm tiên phong thu phục đại bạch lâu.
Nhưng mỉa mai thay lại chính vị lão tướng này lại dùng uy tín của ông ta đi thuyết phục 19 quân đoàn trưởng còn lại, kể cả Đặng Thành Công tướng quân lúc ban đầu.
18 tướng quân thống lãnh 18 quân đoàn còn lại đều bị lão tướng Bạch Thắng thuyết phục thành công và quy thuận Đại Thịnh đế quốc một cách khá thuận lợi. Trong đó có ân uy cùng tồn tại, ân là ân cứu mạng mấy trăm triệu đồng bào đói rét, uy là do cả quân đoàn binh lính đều b·ị b·ắt gọn và có thể bị xử tử hết bất cứ lúc nào.
Nhưng điều quan trọng nhất thuyết phục được các tướng quân lại là thần thông quảng đại của Giang thủ tướng, không ai muốn chống lại một địch thủ kinh dị như vậy cả, chỉ một cái phất tay thì mọi âm mưu quỷ kế, mọi chênh lệch nhân số, mọi khí tài hoả lực... đều tan vỡ, thử hỏi như vậy thì còn đánh g·iết gì nữa, ngủ nghỉ sớm luôn cho khỏe... Dù cho Quỷ Cốc Tử, Tôn Tẫn, hay Gia Cát Lượng có sống lại để điều binh khiển tướng quỷ khóc thần sầu thì cũng phải tan đàn xẻ nghé trước Giang thủ tướng này mà thôi.
Lúc mọi người tận mắt nhìn thấy thủ đoạn phất tay thu quân đoàn của Giang Bình An thì ai cũng kinh dị, họ cảm giác như nhìn thấy thần tiên, rồi bắt đầu công nhận cách gọi Giang thần tiên của lão tướng Bạch Thắng. Và cái biệt hiệu này sau đêm 23-24/12 này đã loan truyền nhanh chóng cả q·uân đ·ội, rồi theo đó lan rộng ra cả đế quốc Đại Thịnh.
Từ Giang thủ tướng, đến Giang thần tiên... sau cùng ghép lại thì thành Thần Tiên thủ tướng trong miệng muôn vạn dân thường trong đế quốc.
Đúng 7h30' cuộc họp cấp cao chính thức lần đầu tiên của Đại Thịnh đế quốc đã được diễn ra với sự có mặt của Thịnh đế Phổ Nghi, thủ tướng Giang Bình An, 4 phó thủ tướng, 10 bộ trưởng, 20 tướng quân mới quy hàng... ngoài ra còn có 2 cận vệ của và 2 thị nữ của hoàng đế vừa phụ trách an ninh vừa phụ trách trà nước, quay phim ghi hình để lưu trữ tài liệu cho buổi họp.
...
Tại thời điểm đó ở Bắc Kinh cũng đang họp cấp cao nhất.
Giữa khuya hôm qua chính quyền Bắc Kinh đã hạ lệnh t·ấn c·ông chiếm giữ, hoặc phá hủy bằng mọi giá đại bạch lâu nhưng cả đêm thời gian lại bặt âm vô tín, không có bất kỳ báo cáo nào được gửi về trung ương.
Sau đó bên thông tin lại liên tục bị mất liên lạc với các quân đoàn ở tỉnh Quảng Đông, rồi kéo rộng ra cả 8 tỉnh Hoa Nam.
Trung ương chấn kinh, mất liên lạc nghĩa là rơi vào tay giặc, trường hợp bị trục trặc kỹ thuật diện rộng bị loại trừ vì bộ thông tin vẫn liên lạc được với chính quyền cơ sở ở 8 tỉnh Hoa Nam này.
Như vậy là chỉ bị mất q·uân đ·ội và còn giữ được chính quyền.
Xem ra sức mạnh của Đại Thịnh đế quốc này không đơn giản, chỉ vài giờ ngắn ngủi mà đã nuốt gọn 20 quân đoàn cả 8 tỉnh Hoa Nam, kẻ địch rất có thể công chiếm 8 tỉnh này để lập quốc.
Điều kỳ lạ là cuộc họp sáng nay, phe muốn công kích tiêu diệt địch bằng vũ lực lại ngồi im thin thít không nói nhao nhao như bữa họp trước, kể cả phe chủ trương tĩnh quan kỳ biến cũng im thin thít không biết nói gì.
20 quân đoàn ở 8 tỉnh chính là những cánh tay để nắm giữ địa bàn của trung ương, thế nhưng giờ đây đã bị kẻ địch bẻ gãy và m·ất t·ích, mọi người bối rối không biết làm sao.
Cuối cùng có một thống soái q·uân đ·ội cất giọng khàn khàn lên tiếng:
- Chúng ta phải tiếp tục hành động quyết liệt, phải tập trung 50 quân đoàn còn lại bảo vệ tổ quốc, phải cho toàn bộ các quân đoàn không quân còn lại n·ém b·om đánh nát cái đại bạch lâu khốn kiếp kia.
Cả hội nghị im lặng, không phải mọi người sợ mà là nghi ngờ tính khả thi của việc dồn sức t·ấn c·ông. Mãi một lúc sau mới có người lên tiếng hỏi một vấn đề mấu chốt:
- Kẻ địch chỉ mất một đêm để hốt gọn 20 quân đoàn của chúng ta, chúng làm chuyện này gọn gàng không một tiếng súng vang lên, nghĩa là đối phương không hao phí dù chỉ là một viên đạn. Vậy nếu ta tiếp tục t·ấn c·ông, sau ba đêm, 50 quân đoàn còn lại nếu mất luôn như trước... Thì chúng ta sẽ ra sao? Chúng ta sẽ làm gì?
Cả hội nghị lại chìm vào suy tư, im lặng, rối rắm...
Đúng 9h lẻ 5 giây, lính thủ vệ bên ngoài mở cửa vào cấp báo là có tin nhắn mới trên đài radio và truyền hình từ Đại Thịnh đế quốc gửi đi cả thế giới.
- Cái gì? Lại tới nữa hả...