0
Chương 59. Ổn định
-----
Giấc ngủ này Giang Bình An ngủ một mạch đến 7h25' tối.
Nhờ Giang Bình An chu đáo để cho 5 cận vệ hoàng gia đón tiếp, giải thích cặn kẽ nên mọi người lúc thức tỉnh mới không quá nhiều hoảng hốt và hiểu về Đại Thịnh đế quốc, về Giang thủ tướng, về cứu đói 350 triệu đồng bào, về Bắc Kinh thừa nhận 8 tỉnh Hoa Nam tách khỏi Trung Quốc...
Dĩ nhiên 5 cận vệ này chỉ mặc quân phục và cất hết vũ khí vào không gian trữ vật cá nhân rồi, nên không làm mọi người quá hoảng sợ.
Khi biết được tin tức trọn vẹn, 4 cô vợ của Giang Bình An ôm nhau khóc hu hu đầy hạnh phúc vì may mắn vớ phải ông chồng thần tiên, có thần thông quảng đại, các gia đình sui gia cũng lần đầu gặp nhau mừng mừng tủi tủi, họ biết từ đây khổ tận cam lai, bắt đầu một cuộc sống mới đầy hứa hẹn, đầy tốt đẹp.
Bé tiểu Đương là vô tư nhất, bé chạy nhảy khắp nhà khám phá mọi nơi, từng chiếc ghế, từng ngóc ngách rất vui sướng. Nơi vàng son lộng lẫy này giờ đã là nhà của bé, bé cảm thấy mình đã có được một kho tàng, không, phải nói đúng hơn là sống trong một kho tàng.
Chỉ có hai người tâm sự ngổn ngang vừa vui vừa buồn, đó là Bổng Ngạnh và Hà Vũ Trụ tức Ngốc Trụ. Cả hai vui vì sắp tới sẽ sống giàu sang phú quý, còn buồn là vì đều có thù hận ghen ghét với Giang Bình An.
Nhưng điều này là quá bình thường, đâu có ai trên đời được toàn vẹn, có vui thì phải có buồn, có bạn bè đồng đội thì phải có kẻ địch thù ghét mà thôi.
Giang Bình An tỉnh táo lại, bắt đầu cuộc hội ngộ gia đình êm đềm đầm ấm nhưng hắn không biết ở phương Nam xa xôi có một vĩ nhân lại đang lên đường tìm gặp hắn...
...
Quay ngược thời gian, lúc 1h45' trưa ngày 24/12 hoàng đế Phổ Nghi nâng ly chúc mừng với mọi người ở Quảng Đông việc Đại Thịnh đế quốc được Bắc Kinh thừa nhận.
Thì tại Hano, thủ đô S Quốc Dân Chủ Cộng Hòa, trong khuôn viên nhà sàn đường Ngọc Hân, một cụ già râu tóc bạc phơ cũng vừa nghe xong thông cáo thừa nhận của Bắc Kinh từ radio, ông ta vuốt râu tư lự nhìn chằm chằm vào tấm hình chụp từ đoạn thông điệp thứ hai của Đại Thịnh đế quốc.
Trong tấm hình là hoàng đế Phổ Nghi ngồi trên ngai vàng, phía sau là 20 tướng quân giữ chức quân đoàn trưởng 20 quân đoàn, phía sau nữa là 4 phó thủ tướng và 10 bộ trưởng, chỉ có một người là đứng ngang hàng bên cạnh hoàng đế Phổ Nghi.
Người này tuổi độ đôi mươi, mặc bộ vét trắng tao nhã lịch sự, mắt sáng như sao, đầu tóc hớt cao, gương mặt sáng láng. Đây là nhân vật gây ra sự tò mò nhất cho cụ già đang quan sát, dù rằng cụ có quen mặt hoàng đế Phổ Nghi và cả vài tướng quân trong số 20 vị tướng.
Ông cụ vừa nhìn chằm chằm vừa lên tiếng:
- Đại Thịnh đế quốc như một giao long, vừa lắc mình bay lên đã hóa ngay thành rồng, một bước lên mây. Trong chuyện này ắt có điều kỳ quặc, phải có một sức mạnh lớn lao lạ kỳ mới làm cho giao long hóa rồng được, sức mạnh đó lớn đến nỗi chỉ trong 1-2 ngày mà phía Bắc Kinh không chịu nổi, buộc lòng phải thông cáo, thừa nhận nỗi nhục bị chia cắt đất nước. Các chú phải chuẩn bị gấp để ta đi một chuyến...
- Dạ thưa chủ tịch, ngài muốn đi đâu ạ?
(PS: không dùng chữ Bác được, khổ sở lắm)
- Ta muốn viếng thăm chính thức Đại Thịnh đế quốc để chúc mừng hoàng đế Phổ Nghi đăng cơ đại điển.
- Dạ thưa chủ tịch, họ mời ngày 1/2 năm sau lận mà?
- Khà khà khà... Các chú không nghe kỹ rồi, người ta có nói rõ ràng là hoan nghênh quý khách ghé thăm sớm đó thôi, mà S quốc chúng ta, nhất là Hano, là nơi sát bên nhất của Quảng Đông, không đi sớm sao cho phải phép. Vả lại ta có linh cảm rất mạnh...
Ông cụ nhìn vào bức ảnh, ngắm kỹ thêm chàng trai trẻ mặc bộ vét trắng rồi nói tiếp:
- Ta linh cảm rằng thời cơ của S quốc chúng ta nằm ở Đại Thịnh đế quốc, nằm ở vị thủ tướng trẻ tuổi này...
...
Giang thủ tướng vui vầy bên gia đình cả đêm 24, lại qua ngày 25-26/12.
Mấy ngày này cả chính phủ vận hành càng lúc càng mượt mà hiệu quả, tất cả 8.376 người máy từ trung ương đến địa phương đã vào đúng vị trí công tác, đang ráo riết hoàn thành việc thống kê nhân khẩu và đất đai.
Kế hoạch thu mua hàng hóa tiến hành thuận lợi vì gặp gỡ được đám thương nhân đầu tiên mạo hiểm vào Đại Thịnh đế quốc kiếm tiền.
Thương nhân lúc nào cũng kiếm lời là nhất, họ gặp bên phía Đại Thịnh chào đón niềm nở và cho ra giá cao mua sắm, không có lý nào không làm.
Nhờ vậy phía Đại Thịnh đế quốc dùng ngoại tệ giả như thật, mua sắm rất nhiều, rất nhiều hàng hóa từ Hongkong, thậm chí số lượng xe tải lớn nhỏ của bộ đội không đủ, các thương nhân đã chủ động giao hàng tận nơi để cho giao dịch được nhanh hơn, lớn hơn, kiếm tiền nhiều hơn...
Một bên thuận mua, một bên vừa bán, chỉ có điều là phía Đại Thịnh đế quốc thu về lương thực hàng hóa chất lượng cao còn phía thương nhân thì lại thu về cả đống cả đống tiền giả rất thật.
Bộ trưởng bộ Ngoại Giao Ngoại Thương còn ác hơn nữa, vì tương lai bộ Tài Chính Ngân Hàng sẽ phát hành tiền riêng móc nối trực tiếp với vàng nên ra tuyệt chiêu lấy tiền giấy mua vàng về lưu trữ áp đáy hòm để sau này in tiền riêng của đế quốc.
Chiêu lấy tiền giả mua vàng thật này quá giống lúc Giang Bình An làm ở Bắc Kinh, hắn nghe báo cáo mà cười ha hả gập cả bụng. Thật lòng hắn không thiếu vàng, ngược lại hắn có rất nhiều, rất nhiều vàng thu từ các quặng mỏ, nhưng hắn vẫn để các quan chức thu gom vàng trên thế giới, điều này rất có lợi cho đế quốc trong tương lai.
Nhưng chuyện gì cũng vậy, phải có qua có lại mới toại lòng nhau. Nếu suốt ngày chỉ dùng tiền giả mua hàng hóa thì trước sau gì cũng sẽ có chuyện, bị phát hiện là sớm hay muộn mà thôi, vì thế Giang Bình An phải tung khói mù để thật giả lẫn lộn tránh rủi ro tốt hơn một chút.
Hắn mua các mặt hàng nguyên liệu khan hiếm xa xỉ từ cửa hàng ảo như: long diên hương cực phẩm, trầm hương kỳ nam cực phẩm bán ngược lại cho các thương nhân để thu ngoại tệ, vàng ròng.
Số ngoại tệ thu được này có số sê ri khác hẳn số tiền giả của hắn làm ra lúc trước, nên hắn lại dùng chúng làm cơ sở để in giả ra tiếp tục một vạn lần giá trị.
Việc bán nguyên liệu quý hiếm xa xỉ thu được ngoại tệ này sẽ là cái cớ rất hợp lý giải thích vì sao đế quốc Đại Thịnh lại có nhiều ngoại tệ mua sắm lương thực hành hóa về nước, và đồng thời nếu bị phát hiện tiền giả thì cũng có cái cớ để đổ thừa chúng tôi đâu có biết, ai đưa sao thì chúng tôi xài vậy mà thôi...
Đảm bảo, cãi cọ tới lui thì cuối cùng cũng sẽ huề cả làng.
...
Tối ngày 26/12, cuộc họp cao cấp lần hai diễn ra ở tầng 10 Thịnh Cung để báo cáo về kết quả thống kê:
112 triệu dân thường
12 vạn quan chức cấp thị, cấp trấn, cấp thôn làng.
Chính quyền cơ sở của người máy đã sàng lọc được hơn 5 vạn quan chức có đủ trình độ và làm việc tốt, thanh liêm trong số 12 vạn quan chức kia.
Giang Bình An lập tức cho bổ nhiệm 5 vạn quan chức này thành chính quyền cơ sở cấp thị, trấn, thôn làng, đồng thời tinh giản bộ máy quản lý ở ba cấp cơ sở này tối đa để cho chúng nhẹ nhàng linh hoạt hơn.
Đặc biệt, việc họp hành đã cắt giảm luôn 80-90%. Mỗi tuần một buổi họp giao ban là được, vừa tổng kết hoạt động tuần trước vừa giao nhiệm vụ tuần này. Việc học tập tư tưởng, đạo đức, luận cương... linh tinh bị cắt bỏ 100% để dành tinh lực và thời gian làm việc phục vụ tốt cho người dân thường là được.
Giang Bình An không cần tuyên truyền giả dối tẩy não quan chức, hắn chỉ muốn mọi người làm thật, làm tốt là đủ rồi.
Kể từ đây chính quyền cấp cơ sở cả đế quốc bắt đầu dần đi vào quỹ đạo ổn định sau khi lập quốc.
Nhưng lòng dân của 112 triệu người vẫn hoang mang bất an. Giang Bình An lại quyết đoán dùng lương thực đang mua cuồn cuộn được từ Hongkong, để tặng quà cuối năm 1960 cho nhân dân với tiêu chuẩn mỗi người:
5 kg gạo, bột mì
1kg thịt heo tươi
3 bộ đồ
1kg bánh kẹo, mứt
Hoàng đế Phổ Nghi ngồi chủ tọa thấy thủ tướng quả nhiên vì nước vì dân, bỏ tiền túi mua từng núi, từng núi lương thực hàng hóa rồi tặng quà tết cho dân chúng. Ông khen ba tiếng hảo hảo hảo và vỗ tay vang dội.
4 phó thủ tướng và 10 bộ trưởng cũng vỗ tay theo phong trào. Riêng 20 quân đoàn trưởng họ lặng người xúc động trước tài lực hùng hậu và cả sự phóng khoáng của thủ tướng, cả đám thay mặt cho 112 triệu đồng bào nghiêng mình hành lễ cảm tạ Giang Bình An.
Cuối buổi họp, bộ trưởng An Ninh Quốc Phòng có gặp riêng Giang Bình An để báo cáo, xin được trang bị hệ thống camera ghi hình ghi âm lén cả đế quốc để đảm bảo an ninh, vì cả đế quốc giờ đâu có quân đội hoặc cảnh sát.
Giang Bình An thấy đề nghị rất hợp lý, liền tìm mua hệ thống theo dõi diện rộng:
Hệ thống này có một máy chủ lưu trữ, sàng lọc thông minh dữ liệu và kết nối với các máy ghi âm ghi hình mini, Giang Bình An đặt hàng làm các máy theo dõi này ngụy trang trong từng tấm phù điêu quốc kỳ.
Mỗi tấm phù điêu hình quốc kỳ này sẽ có kích thước 5*11cm dày 2cm sẽ phân phát cho từng nhà người dân treo ở phòng khách, vừa ghi hình theo dõi phòng khách vừa ghi âm theo dõi bán kính 30m, tặng kèm pin hoạt động liên tục 5 năm, đặc biệt cả tấm phù điêu được làm bằng chất liệu sợi carbon siêu bền, chống nước, chống lửa, chống va đập.
Giá cả:
Máy chủ 30 triệu HP
Máy ghi âm ghi hình mini 20HP/máy, thiết kế ngụy trang miễn phí khi mua số lượng lớn.
Giang Bình An mua trước 10 triệu máy ghi âm ghi hình mini ngụy trang thành tấm phù điêu và một máy chủ, tiêu tốn: 230 triệu HP.
Ví tiền ảo (không tính số lẻ):
Tổng tiêu xài: 9 tỷ 460 triệu HP
Tồn tiền: 1 tỷ 140 triệu HP
Số phù điêu quốc kỳ này đã được kích hoạt, sẽ phát tặng cho 10 triệu gia đình chung với quà tặng đợt này, sau này sẽ tiếp tục mua thêm để tặng từng nhà trong toàn đế quốc.
Như vậy bộ An Ninh Quốc Phòng có thể sử dụng chúng kết hợp với theo dõi bằng vệ tinh nhân tạo để nắm bắt tình hình cả nước chặt chẽ, nhà ai ốm đau bệnh hoạn, nhà ai cãi lộn đâm chém, nhà ai là gián điệp... đều phát hiện được hết.
Nhưng chuyện này phải giữ bí mật tuyệt đối, không thể công khai vì đây là chuyện vi phạm nhân quyền rất rõ ràng. Đây là cái giá phải trả cho an ninh quốc gia, miễn đừng lạm dụng là được, cũng may toàn là người máy thao tác khống chế nên sẽ không có chuyện lạm dụng làm xằng làm bậy tư lợi cho bản thân.
Thật ra hệ thống theo dõi này rất nguy hiểm, chỉ có người máy trung thành 100% tuân thủ quy tắc 100% thì Giang Bình An mới dám mạnh tay như vậy, nếu không thì sẽ loạn hết, chẳng những không giúp ích bao nhiêu mà toàn gây thị phi, mất hết uy tín của chính phủ...