Chương 58. Chính danh
-----
Kịch bản cuối cùng là kịch bản kinh dị nhất, nhưng riêng ta thì đánh giá nó có tới 99% sẽ xảy ra khi Liên xô hoặc Mỹ đ·ánh b·om nguyên tử ở Quảng Đông. Khi đó kẻ địch thần bí sẽ thu luôn bom nguyên tử, họ không bị hề hấn gì, và sau đó...
- Sau đó thì sao? Nói mau.
- Sau đó chính quyền Bắc Kinh chấm hết, người ta tiêu diệt và tiếp quản tất cả, chúng ta thì ở tù mọt gông chứ sao.
- Không thể nào...
- Hừ, chỉ một đêm thu phục 20 quân đoàn, 150 vạn binh lính. Chỉ 2 ngày thu lấy 350 triệu đồng bào đang đói rét... kẻ địch thần bí kia tài phép thông thiên như vậy thì một vài trái hoặc vài chục trái bom nguyên tử làm sao mà đe doạ được người ta? Mấy đêm nay ta suy nghĩ nát óc mà vẫn không nghĩ ra kẻ địch thần bí này ở đâu ra, cuối cùng tất cả biểu hiện đều tập trung lại một khả năng duy nhất...
- Khả năng gì?
Vị lãnh đạo nói nãy giờ, giờ lại không chịu nói mà nhìn Mao Trạch Đông trên ghế chủ tọa, vị chủ tịch này bị nhột, bèn hét toáng lên:
- Họ Trương kia, có gì muốn nói thì cứ nói đi, nhìn ta làm gì?
- Nhưng chuyện này Mao chủ tịch cho phép thì ta mới dám nói.
- Hừ... cứ nói đi... ta không trách.
- Chỉ có một khả năng giải thích cho tất cả mà thôi, kẻ địch thần bí kia chính là... một vị thần tiên hạ phàm, cứu giúp lê dân thoát khỏi đói rét. Nhưng vị này vẫn nể tình Bắc Kinh chúng ta, chỉ giành lấy 1/6 diện tích cả nước để chấp chứa và nuôi dưỡng 7/10 dân cư.
- Nói tào lao, 1/6 diện tích đó lại là nơi trù phú nhất cả nước, vả lại làm gì có thần tiên vớ vẩn gì ở đây, Mao chủ tịch đã tuyên bố lập quốc thì không cho thành tinh rồi còn gì.
- Vậy coi như ta chưa nói gì đi. Còn chuyện kẻ địch thần bí kia đi tuốt về phương Nam là phúc của chúng ta đấy, không lẽ ông muốn người ta lập quốc ở ngay phương Bắc giáp Bắc Kinh à? Nếu là vậy thì giờ đây ta và mấy ông còn ngồi được ở đây mà bàn luận không?
Câu chuyện tới đây thì đã quá mở rộng, quá nhiều khía cạnh đề tài để mà cãi cọ, mà cãi cọ thì lại đúng là chuyên môn của các vị lãnh đạo, họ bắt đầu chia hai phe, 3-4 phe để bàn tán xôn xao...
Rầm...
Mao Trạch Đông đập bàn thật mạnh, ông ta gầm lên:
- Đây là thời điểm nào rồi mà các ngươi còn cãi cọ. Người ta đã xé đôi đất nước, rút đi 7/10 nhân dân, thu lấy 1/3 sức mạnh q·uân đ·ội của chúng ta... Rồi lại nhảy lên đầu bắt chúng ta phải thừa nhận chúng nó hợp pháp... Giờ ai nói cho ta phải làm gì đây? Chiến đấu đến cùng hay chịu nhục công nhận?
Cả hội nghị im phăng phắc, sau đó thảo luận... thảo luận... ròng rã cả 2 tiếng đồng hồ cuối cùng lúc 1h 30' trưa cùng ngày Bắc Kinh phát ra tin tức công bố cho toàn thế giới biết rằng họ công nhận Đại Thịnh đế quốc tồn tại là hợp pháp, từ đây 8 tỉnh Hoa Nam tách biệt ra khỏi Trung Quốc.
Quyết định này đưa ra không chút nào dễ dàng. Sau buổi họp đã có 3 vị đại lão bệnh nằm liệt giường, số đại lão còn lại thì bệnh cao huyết áp và tim mạch tăng lên đột biến, phải c·ấp c·ứu nhiều lần.
Riêng hai vị nắm về q·uân đ·ội thì lại cho gửi đại lượng gián điệp, đặc công, sát thủ qua tám tỉnh Hoa Nam làm quà chúc mừng cho Đại Thịnh đế quốc. Khi đi, tất cả mọi người đều viết trước di chúc để làm tử sĩ và đều phải nắm rõ nhiệm vụ:
Giấu kín trong dân.
Thu thập tin tức gửi về.
Phá hoại các mục tiêu căn cứ quan trọng.
Ám sát các quan chức cao cấp để tạo sự khủng hoảng bất an trong dân chúng.
Kích động người dân nổi loạn, lật đổ Đại Thịnh đế quốc.
Bằng mọi giá phải thủ tiêu hoàng đế Phổ Nghi và thủ tướng Giang Bình An.
...
Cả thế giới sững sốt không hiểu cái quái gì đang diễn ra nữa, sau đó tất cả đại quốc điên cuồng ra lệnh cho gián điệp nằm vùng bên Trung Quốc phải tìm ra cho bằng được nguyên nhân tại sao Bắc Kinh lại chịu nhục thừa nhận thay vì điên cuồng t·ấn c·ông dẹp nổi loạn như vậy.
Và theo thông cáo chính thức này thì Đại Thịnh đế quốc đã là một quốc gia hợp pháp, địa vị trên quốc tế đã được nâng lên thật cao, trở thành một quốc gia thật sự độc lập tự chủ. Ngay sau đó, hành động phát thông điệp lập quốc thứ hai của Đại Thịnh đế quốc trên thế giới cũng dừng lại không phát nữa để tránh gây phiền nhiễu quá nhiều.
(PS: đã phát sóng 5 lần, mỗi lần cách nhau 1 giờ, từ 9h sáng đến 1h trưa)
...
1h45' trưa ngày 24/12/1960, hoàng đế Phổ Nghi nâng cao ly rượu chúc mừng đế quốc đã chính danh, Giang Bình An và mọi cũng cầm ly uống cạn thật vui vẻ.
Thủ đoạn gửi tin đe doạ cay độc này xuất phát từ 20 vị tướng quân lão luyện sa trường, họ muốn lợi dụng ưu thế tuyệt đối của Giang thủ tướng để ép Bắc Kinh thừa nhận sớm nhất có thể, để Đại Thịnh đế quốc chính danh trên quốc tế.
Lúc chúc mừng 4 phó thủ tướng và 10 bộ trưởng cũng cầm ly rồi nốc rượu hả hê như những người bình thường, đây là lý do Giang Bình An bỏ tiền mua không gian trữ vật cho mọi người máy, chúng sẽ giả vờ ăn uống như người thường nhưng thức ăn nước uống đều đưa ngay vào không gian trữ vật, lúc nào rảnh rỗi thì lại lấy ra phi tang, rất tiện lợi để ngụy trang hoà nhập cuộc sống hằng ngày. Như vậy bí mật của các người máy sẽ được giữ kín chỉ có Giang Bình An và hoàng đế Phổ Nghi biết, tránh gây khủng hoảng lo sợ cho dân thường.
Họp hành từ sáng 7h30' đến giờ, Giang Bình An đã chỉ đạo mọi người hoàn thành nhanh vài nhiệm vụ chính:
* Thu mua lương thực, dược phẩm, quần áo, đồ vật gia dụng, gỗ, sắt thép, xăng dầu... Binh lính và xe tải lớn nhỏ được thả để các tướng quân điều khiển, phối hợp với các quan chức người máy trung ương và địa phương đi thu mua từ các thương nhân ở Hongkong. Thanh toán bằng các loại tiền giả như thật do Giang Bình An cung cấp, chúng được các người máy cất giữ trong các không gian trữ vật cá nhân.
* Thu phục chính quyền cơ sở ở tỉnh, huyện: việc này vốn dĩ khó khăn nhưng nhờ có sự thừa nhận từ Bắc Kinh lúc 1h 30' trưa đã làm mọi việc đơn giản dễ dàng hơn, nhưng vì 8 tỉnh đã bị cắt đứt liên lạc với bên ngoài nên chính quyền Quảng Đông của Đại Thịnh phải cho bộ Thông Tin Truyền Thông chuyển phát lại liên tục thông cáo thừa nhận này của Bắc Kinh cho cả 8 tỉnh trong đế quốc thì mọi người mới biết được.
Người máy quan chức sẽ nhân cơ hội này để vào thay thế chính quyền tỉnh, huyện cũ. Riêng ở cấp thị, trấn, thôn làng thì vẫn giữ nguyên để tránh xáo trộn và sẽ dần dần chải vuốt lại cho hợp với quan điểm và pháp luật của Đại Thịnh đế quốc.
Số quan chức cũ ở các tỉnh, huyện này được khuyên bảo về nhà ổn định. Chờ sau một vài tháng sẽ được trọng dụng sau. Nếu không xét về ý thức chính trị, về tính thanh liêm hay t·ham n·hũng thì số lượng quan chức lớn này vẫn là những nhân tài, đế quốc Đại Thịnh chắc chắn sẽ cho họ cơ hội để tỏa sáng trong tương lai.
Các tỉnh có hơn 10 huyện thì chia các huyện dư ra vào các huyện khác, để vẫn giữ mỗi tỉnh 10 huyện.
* Thống kê dân số: sau khi tiếp quản chính quyền tỉnh, huyện, các quan chức người máy phải thống kê chi tiết 100% về dân số, họ tên, tuổi tác, tình trạng sức khỏe, trình độ, các nhân tài... để lập cơ sở dữ liệu. Điều này thường rất khó khăn nhưng đối với các người máy có đầy đủ thiết bị điện tử cao cấp thì việc lập dữ liệu để quản lý là không có gì khó khăn cả, mọi thứ đều có phần mềm thống kê lưu trữ mọi dữ liệu và mọi hình ảnh...
* Thống kê ruộng đất, đất rừng, mặt nước, địa chất... lập hồ sơ chi tiết để chuẩn bị phân bố, thành lập các khu dân cư an bài cho 350 triệu dân thường còn ở trong không gian trữ vật. Đồng thời sẽ dựa vào đây chuẩn bị quy hoạch phát triển sản xuất nông nghiệp, công nghiệp, tiểu thủ công nghiệp... trong đó trọng điểm nhất là cây trồng Dù Bạch Kim, sau đó đến lúa gạo, cuối cùng là khu công nghiệp sản xuất hóa phẩm gia dụng hằng ngày.
...
Vì có rất nhiều nhiệm vụ to lớn nên buổi uống rượu chúc mừng chính danh của các lãnh đạo cấp cao chính quyền Quảng Đông chỉ diễn ra sơ sài chóng vánh trong 15' rồi ai làm việc nấy, thậm chí hoàng đế Phổ Nghi cũng phải đi theo cận vệ để tập luyện thân thể cho chu quả ăn vào được phát huy tác dụng tốt nhất, mới qua hai ngày mà hoàng đế đã hồng hào có tinh thần hơn rất nhiều, vì vậy cứ hễ rảnh rỗi là ông ta lại hăng hái tập luyện với hai cận vệ, sau đó lại được hai thị nữ massage thư giãn toàn thân, thư giãn gân cốt...
Hoàng đế Phổ Nghi siêu thích cuộc sống khỏe mạnh, cảm giác mình hữu ích như vậy, còn chuyện sống trong vàng son nhung lụa thì nói thật ra, hoàng đế Phổ Nghi cũng không quá đòi hỏi, nhưng vì thể diện Hoàng Gia nên không thể không ở đây.
Tất cả tướng quân và người máy đã tan đi hết làm nhiệm vụ, kể cả hoàng đế Phổ Nghi cũng đi tập huấn, còn lại một mình thủ tướng, Giang Bình An bỗng nhiên cảm thấy cả người mệt mỏi uể oải, hắn biết đây là vì liên tục mấy ngày qua vội vàng cứu người, lập quốc... Giờ đế quốc tạm ổn định nên tác dụng chậm hiện ra, báo động hắn cần phải nghỉ ngơi.
Giang Bình An cũng không muốn cưỡng ép bản thân làm gì, việc gì cũng phải có lúc căng lúc chùng thì mới lâu dài được, hắn về đến ngôi nhà to đối diện với nhà của Hoàng đế Phổ Nghi, ngôi nhà nhà cấp bậc trang trí nội thất chỉ tầm 6 sao, thấp hơn một cấp so với của hoàng đế, nhưng đối với hắn mà nói thì đã quá xa hoa tráng lệ rồi.
Ngôi nhà rất rộng, có tới cả chục phòng ngủ, riêng phòng ngủ chính thì to nhất, cái giường ngủ rộng đến 3*4m², nằm một mình rất trống vắng. Giang Bình An quyết định đem hết vợ con và người nhà các nàng ra khỏi không gian trữ vật, mỗi gia đình ở riêng một phòng, họ vẫn ngủ ngon như lúc bị thu vào không gian trữ vật.
(PS: con là bé tiểu Đương và Bổng Ngạnh của Tần Hoài Như)
Giang Bình An còn nhắn tin ra lệnh cho 5 hộ vệ hoàng gia đến thủ vệ trong nhà lúc hắn ngủ. Các hộ vệ này còn có thể chăm sóc, giải thích lúc mọi người thức dậy cho đỡ bỡ ngỡ.
Tất tả ngược xuôi an bài chu đáo xong, vừa lên giường, Giang Bình An mệt mỏi liền ngáy khò khò, vứt hết lo lắng ngủ một giấc ngon ngọt...
0