0
Giận thì giận mà xơi thì cứ xơi, hai anh em ăn cơm ngon lành, Như Hoa lại không nhịn được lấy ly trà sữa ra làm rột rột 3 phát, thế là ly trà còn lại 1/3.
Tranh thủ thời gian tiêu cơm, Thạch dò và sửa bài tập hè cho em gái, mỗi ngày cậu ra bài tập không nhiều, chỉ để ôn tập trọng điểm nên em út hoàn thành dễ dàng, thứ nó ngán nhất là môn rèn chữ, tiếng Anh.
Tiếng Anh học online miễn phí còn rèn chữ thì tận dụng tập vở còn dư trong năm trước, chuyên nắn nót chép các bài thơ trong chương trình năm sau... nhờ vậy năm nào nhỏ út cũng thuộc làu các bài thơ, một công hai việc.
Kiểu học này khi nhỏ Thạch bị ba bắt làm như vậy, khổ lắm... giờ lớn lên tới phiên Thạch bắt nhỏ út làm, giữ gìn "truyền thống tốt đẹp".
Thạch khi nhỏ bị cây roi của ba ép vào khuôn khổ còn nhỏ út thì nể anh hai học giỏi nên không quá chống cự, kết quả là cả hai không cần đi học thêm, tiết kiệm rất nhiều chi tiêu.
Buổi trưa hè oi ả, Thạch chỉ thoáng chợp mắt rồi lấy video ra nghiên cứu các công thức cũng như các nguyên liệu trà sữa.
Gần 20 công thức cấu tạo từ vài chục loại nguyên liệu khá lạ lẫm, Thạch thấy mình không hiểu nên khó nhớ vì vậy vào mạng tra tìm thông tin tỉ mỉ.
Quả nhiên sau khi biết tên gọi, nguồn gốc, cấu tạo và tác dụng của từng loại nguyên liệu Thạch đã dễ dàng thuộc lòng về chúng cũng như hiểu tại sao các công thức phải xài thứ này nhiều thứ kia ít, tại sao phải cho thứ này trước thứ kia sau...
Sau gần 2 giờ ròng rã nghiên cứu, Thạch khoan khoái vươn vai thư giãn, nhờ nắm giữ được khá nhiều kiến thức về trà sữa, nên cậu tự tin hơn, không còn mù mờ nghe sao hay vậy.
Bất ngờ nhỏ út lên tiếng:
- Anh uống trà sữa với em đi!
- Chà... hôm nay mời anh nữa hả... ngon quá ta...
Nhưng Thạch mừng hơi sớm vì trong ly chỉ còn một tẹo, Như Hoa lí nhí giải thích:
- Nó ngon quá, em mới hút tí xíu...
- Ha ha ha... Mắm ơi đừng lo, mai mốt anh cho Mắm uống dài dài luôn đó!
- Hừ... lại Mắm nữa rồi, ghét Tép luôn!
Thạch không ghẹo em gái nữa, cậu lục cơm nguội ăn sau đó tắm rửa thay đồ, lò dò ra quán trà sữa để kịp đón đợt cao điểm tan ca, tan học.
...
Quả nhiên chỉ sau 20 phút khách khứa bắt đầu đông dần lên, Thạch nhập vai người đưa trà thối tiền trơn tru hơn, chị Hằng nhìn thấy rất ưng bụng, người siêng năng - cố gắng thì đi đâu cũng thuận lợi, dễ được mọi người đón nhận.
Một chị khách quen chọc chị Huyền:
- Quán mới có thêm hot boy hả em?
Huyền: - Ừm... em tuyển kỹ lắm để quảng cáo...
- Quảng cáo gì?
- Trà sữa Huyền Milk Tea dáng thon eo nhỏ!
Ha ha ha ha ha ha...
Câu logan của Thạch nói đùa hồi trưa làm khách khứa thích thú.
Một bác gái: - Có thiệt không? Lỡ vài tuần nữa hot boy này có cái eo như bác đây thì sao?
Thạch mỉm cười khoe mười cái răng:
- Con thấy đâu có sao, eo bác rất khỏe đẹp, là ước mơ của rất nhiều người á!
Bác gái: - Ha ha ha... câu này nghe được, bo cho con 20 k lấy hên...
- Con cảm ơn bác!
- Nhưng ai mơ ước vòng eo của bác?
- Dạ... là mấy người có eo to lớn hơn ạ!
- Ha ha ha... hợp lý!
...
Vừa mua bán vừa cười đùa nên thời gian trôi qua rất nhanh, Thạch thì quay cuồng mệt mỏi nhưng chị Huyền vẻ mặt khá tiếc nuối:
- Giờ cao điểm ngắn ngủi quá, bán chưa đã tay thì đã chấm dứt rồi!
Thạch le lưỡi: - Chị mà đã tay thì cái eo đã gẫy trước rồi!
- Ừ... coi bộ chị tham thiệt.
- Tiền ai chả tham hả chị, em nghĩ nếu đông khách hơn thì mình tuyển nhiều người hơn vậy thôi!
- Chà chà... hot boy cũng rành kinh doanh quá ta!
- Em chỉ tập tành, toàn là múa rìu qua mắt thợ thôi.
Chị Huyền khích lệ: - Có gì đâu em, ai cũng đều bắt đầu như vậy!
Mới nói đến đây thì tiếng mô tô phân khối lớn đã vang inh ỏi trước tiệm, một thanh niên quần áo thời thượng, thân hình tập tạ trông rất mạnh mẽ, đeo kiếng râm cực ngầu bước vào tiệm:
- Đóng cửa về ăn thôi em!
Huyền: - Giới thiệu với Thạch đây là anh Thắng, bạn trai của chị. Còn đây là Thạch, nhân viên đang học việc ở đây.
Thạch chào lễ phép: - Dạ chào anh, em là Thạch.
Thắng hất hàm giọng rất trịch thượng:
- Em là dân ở đâu? Bao nhiêu tuổi?
- Nhà em ở gần đây, 18 tuổi.
- 18 tuổi đang đi học mà?
- Em thi rớt đại học...
- Ui giời... lại học dốt đi kiếm tiền lẻ... biết chừng nào ngóc đầu lên hả nhóc!
Huyền tái mặt, Thạch ngừng nụ cười, cậu luôn muốn hòa nhã với mọi người nhưng không ít người luôn khinh khi, thích chà đạp người khác làm niềm vui.
Không dừng ở đó, Thắng nhìn bạn gái ăn mặc mong manh, cổ áo khoét sâu liền bực bội, bản năng ghen tuông nổi lên:
- Anh cảnh cáo chú mày... vào đây làm thì phải đàng hoàng, không táy máy tay chân... đặc biệt là tránh xa, đừng tơ tưởng bạn gái của anh có biết chưa!
Huyền tức giận như một ngọn núi lửa sắp bùng nổ, Thạch linh cảm chẳng lành nên vội dạ vâng rồi biến mất với cây chổi và giẻ lau.
Chiến tranh thế giới bùng nổ, Thắng mất ngay hình tượng cool ngầu trở thành cún con cầu xin tha thứ.
- Anh biến đi...
- Anh không cố ý, em đừng giận!
- Không cố ý? Người ta nghèo mới ra đi làm cho mình, anh là cái thá gì mà đối xử khiếm nhã như vậy?
- Ừ thì anh là đàn anh, lại thành công mua nhà, tiền bạc rủng rỉnh nên chỉ bảo đàn em một chút có sao đâu!
- Anh không có sao nhưng thằng bé có sao, tôi cũng có sao... giờ anh biến đi...
- Nhưng cơm anh đã nấu rồi... cá lóc kho tộ đúng ngay món em thích!
- Bực lắm rồi... không ăn vô!
- Vậy thôi anh chở em hóng mát...
- Biến... thấy mặt anh là nóng làm sao hóng mát được! Đã bảo bao nhiêu lần đừng ghen bóng ghen gió mà vẫn chứng nào tật đó... giờ anh về đi, phạt anh 3 ngày không được đụng vào tôi nếu không tăng phạt 1 tuần!
Thắng cụp đuôi làm người, ủ rũ lấy xe vọt mất!
Huyền giận nhưng đói dữ dội, vội mua online bánh pizza hải sản ăn tại chỗ.
Thạch cũng có phần, xem như bồi thường tổn thất tinh thần.
- Em đừng buồn... bạn trai của chị rất hời hợt, luôn ra vẻ ta đây vậy đó, thấy mình có mấy đồng tiền là suốt ngày huênh hoang phách lối.
Thạch ăn pizza ngon quá, âm thầm ghi nhớ chờ lãnh lương tháng đầu mua về nhà ăn mừng kỷ niệm.
- Chị không cần bận tâm, em cũng quen rồi... mặc đồ cũ, túi không tiền đi đâu người ta cũng khi dễ...
- Ai dà... cứ cố gắng rồi từ từ khá lên thôi em!
- Dạ... em cũng nghĩ vậy, trời sẽ không phụ lòng người!
Huyền dịu lại nỗi lòng, nàng thích tính cách lạc quan và rộng lòng của Thạch, cậu bé này tuy nghèo nhưng không hèn!
...
Sau đó trời sụp tối, khách nhiều hơn hẳn bình thường, chị Huyền thực hiện được sở thích "bán đã tay".
- Wow... hôm nay khách nhiều thật, hình như hai chị em mình hợp tuổi nhau hay sao ấy!
- Vậy càng tốt, chị sẽ không thể đuổi em, còn tăng lương cho em ào ào luôn á!
- Ôi trời... em cơ hội quá!
Ha ha ha ha...
Lúc bớt khách Thạch lại tranh thủ thao tác pha trà sữa "chay" động tác tiến bộ hơn buổi sáng rất nhiều, Huyền lại đến chỉ bảo thêm, nàng giật mình khi thấy Thạch đã nắm rõ các nguyên liệu.
- Trời ơi... em đừng nói là thuộc hết nguyên liệu rồi nha!
- Dạ thuộc rồi chị ơi! Em lên mạng tra được tên gọi, thành phần, công dụng của tụi nó sau đó ghi nhớ là được!
Huyền trố mắt:
- Có cần ghê vậy không?
- Em thấy cần, phải hiểu rõ hết thì mới dễ thuộc hơn.
- Em giỏi quá... hồi đó em học tập nghiêm túc kiểu đó thì đã ngon lành cành đào rồi!
Thạch lắc đầu, lòng đau như bò đá:
- Em có học như vậy đó chứ... thi ba môn em được 25 điểm thế mà vẫn rớt mới đau, thiếu đúng 1 điểm.
- Hả... em thi trường nào?
- Bách Khoa, ngành điện tử. Em chỉ ghi 1 nguyện vọng thôi!
- Trời ơi... em là học bá hả?
- Trong trường cấp ba, em luôn đứng nhất khối!
Huyền sững sờ, chuyến này nhặt được bảo bối thật rồi!
(còn tiếp)