0
Gần 7 giờ tối, Thạch về nhà để cùng ăn tối.
Nhà bốn người quây quần bên mâm cơm bình dân.
Mẹ Trần Mộng Tuyết luôn quan tâm sức khỏe trai cưng:
- Hôm nay thế nào... vất vả dữ hông con?
Thạch: - Dạ ổn, học pha trà sữa 3 ngày, nếu làm tốt thì vô chính thức 20 k/ giờ. Sáng giờ con chỉ học, không quá mệt mẹ ơi!
Như Hoa: - Ảnh đem trà sữa về cho con uống ngon lắm mẹ!
Thạch: - Ừ... ngon đến độ Mắm uống hết không chừa luôn á!
Như Hoa: - Mẹ eeee... anh Tép lại kêu con là Mắm kìa!
Thạch: - Thì thương mới kêu... mắm là đặc sản nước mình, quý và ngon lắm á!
Như Hoa: - Vậy còn Mắm Thúi?
Thạch: - Mắm nào không Thúi?
Như Hoa: - Không chịu... Tép Um không được kêu em là Mắm Thúi...
Ba Ngọc Vô Minh cười khà khà:
- Hai đứa bây thiệt cà tình... đứa là Tép Um, đứa là Mắm Thúi... cộng lại là Mắm Tép Thúi Um đó!
Mẹ gắt: - Mấy cha con vừa vừa thôi... đang ăn cơm nha!
Ba cha con nghe vậy tất cả im thin thít, mẹ hài lòng hỏi tiếp trai cưng:
- Sáng giờ con có nhói tim không?
Thạch: - Dạ lâu lâu nhói nhưng nhẹ lắm vì con không làm gì nặng... chỉ có điều đứng pha chế mỏi người lắm! Sau đó chị chủ quán chỉ là đừng gồng cứng người nên con mới bớt mỏi.
Mẹ thở phào: - Tim không sao thì tốt rồi! Tháng sau là tới khám định kỳ, nhớ nhắc ba mẹ nha con!
Thạch nhăn mặt: - Con thấy thôi khỏi đi mẹ... mỗi lần khám tốn tiền và tốn thời gian lắm, bệnh này m·ãn t·ính nên con rành lắm, nếu thấy nhói nhiều con sẽ uống thuốc.
Mẹ chắc lưỡi: - Giải phẫu tận gốc đến mấy trăm triệu, ba mẹ để dành hoài nhưng không đủ!
Thạch: - Thiệt lòng con không muốn làm. Nhà mình khó khăn, mà giải phẫu có tỷ lệ thất bại nhất định... dù thành công vẫn ảnh hưởng một phần sức khỏe...
Ba: - Nghe nói nước ngoài giải phẫu có tỷ lệ thành công cao hơn, ảnh hưởng cũng ít hơn nhưng giá tiền gấp cả chục lần.
Thạch: - Con quen với nó rồi, giờ sống chung với nó giống như người miền Tây sống chung với lũ. Mẹ cũng bệnh tim uống thuốc hàng ngày, ba thì bao tử, t·rào n·gược d·ạ d·ày cũng uống nghệ mật ong hàng ngày... con thấy mình tốt hơn nhiều, chừng nào nhói nhiều mới uống thuốc á!
Như Hoa hí hửng: - Ha ha ha... cả nhà mình chỉ có con là "auto bất tử"... hồi dịch covi cũng một mình con không bị!
Mẹ: - Ừ... cô nương hay lắm, vậy còn mấy cái vụ...
Như Hoa: - Mẹ eeee... mẹ mà nói là con nghỉ chơi luôn á!
Ha ha ha ha... Mâm cơm nhà nghèo không nhiều quy củ, tha hồ cười nói chọc ghẹo tá lả, Thạch rất thích, vì vậy dù bận thế nào cậu cũng ráng sắp xếp về ăn tối trong nhà.
Ba: - Xe đạp của con cũ quá rồi... con tính thay xe gì để ba mẹ tính?
Thạch: - Chắc mua xe đạp nữa đi ba!
Ba: - Xe điện hay xe máy cũng được mà con?
Thạch: - Xe 50 cc đi như xe đạp, xe 100 cc thì con chưa bằng lái... chạy xe đạp cho khỏe ba ơi! Con thích đạp xe vừa êm vừa rèn luyện sức khỏe, nhất là trời mưa không sợ nước ngập!
Mẹ: - Nhưng đạp quá thì đau tim rồi sao?
- Ha ha... mẹ yên tâm, con đi bán trà gần nhà, tối có đi dạy cũng gần nhà chứ có xa xôi gì đâu! Bác sĩ có nói bệnh của con thích hợp rèn luyện nhẹ, tốt nhất là đạp xe chậm chậm.
Ba: - Ừ... xe đạp thì xe đạp... mai mốt đậu đại học thì ba mẹ mua xe khác!
Như Hoa: - Ba mẹ hỏi anh Tép mà sao không hỏi con... xe con cũng cũ quá nè!
Mẹ: - Rồi rồi... để từ từ mẹ tính cho gái cưng chịu hông?
Như Hoa: - Con muốn đi xe điện, trưa nắng lắm mà cặp táp thì nặng quá mẹ ơi!
Ba: - Ok thôi... để ba nghiên cứu.
Thạch ghẹo em: - Ba mẹ mua xe xịn cho Mắm... mai mốt anh mượn chở bạn gái được không?
Như Hoa: - Không cho...
- Thuê bằng trà sữa được không?
- Cái này... được!
Ha ha ha ha ha ha...
Mẹ: - Con tính ban đêm đi dạy ôn đại học hả Thạch?
- Dạ đúng... có 3 chỗ, mỗi chỗ 2 ngày/ tuần.
Mẹ: - Vậy là dạy từ thứ Hai đến thứ Bảy?
- Dạ!
Mẹ: - Nhiều quá... mệt bệnh đó con!
Thạch mỉm cười: - Mỗi tối dạy từ 7 giờ rưỡi đến 8 giờ rưỡi, y như kiểu con học ôn thi ở nhà, như vậy đi dạy vừa có tiền vừa tự ôn thi nhất cử lưỡng tiện!
Ba nhíu mày... ông biết Thạch chống chế, tự học thì khác xa với đi dạy, công sức và tâm lực bỏ ra rất nhiều... nhưng con trai đang nhiệt huyết tiến tới nên ông không nỡ gạt ngang.
Ba: - Con đi dạy cũng được nhưng không được dạy lố giờ, bệnh con kị nhất là gắng sức... còn nữa, nếu sau này ăn ở bên ngoài thì phải ăn uống đàng hoàng để đủ chất, thà lấy tiền ăn còn hơn lấy tiền mua thuốc uống hiểu chưa?
Thạch răm rắp gật đầu, cậu mừng thầm vì được qua ải của ba mẹ nhưng đâu ngờ ba biết hết chỉ là không nói.
...
Ngày thứ hai thực tập Thạch càng tiến bộ, chị Huyền không ngạc nhiên nữa, cho Thạch tập pha trà để bán lúc vắng khách luôn.
Ly trà đầu tiên diễn ra suôn sẻ hơn mong đợi, đến ly trà thứ 2, 3... 10 thì Thạch đã đạt tiêu chuẩn của chị Huyền.
- Chúc mừng em được vào làm chính thức!
- Cảm ơn chị... vậy là ngày mai em được tính lương?
- Không...
- ???
- Tính ngay từ hôm nay... ok không?
- Ô de... cảm ơn chị... I love you...
- Ê... ê... không được nhân cơ hội tỏ tình nha...
Trời xui đất khiến sao đó, lúc này anh Thắng thích ghen lù lù hiện ra, tay cầm bó hoa hồng to:
- Cái gì mà tỏ tình hở em?
Hai chị em điếng người, Huyền đánh trống lảng:
- Ủa... xe mô tô của anh đâu?
- Gửi công an giữ dùm rồi! Đi đỡ xe bạn.
- Là sao?
- Trưa hôm qua nhậu, tối mò về bị tóm!
- Đáng đời... nhậu cho cố còn mò ra đường!
- Thì cũng tại em đó, trưa hôm qua cự anh làm anh buồn!
- Rồi tối hôm qua sao anh không kể?
- Em có chịu nói chuyện với anh đâu!
Huyền dịu dần và cũng thở phào vì đánh trống lảng hoàn hảo.
- Tặng em bó hoa nè, giờ về ăn cơm với anh đi, hôm nay anh nấu ngon lắm!
Huyền cầm hoa mủi lòng, không biết bao nhiêu lần như vậy, nàng muốn dứt bỏ mà cứ nhùng nhằng...
- Thạch ơi... em coi quán một mình được không?
- Dạ được!
- Để chị kêu cơm hộp...
- Không cần chị ơi... chị cứ yên tâm, em có cơm rồi!
- Vậy cũng được, đây là chìa khóa ngăn tủ tiền lẻ... em cầm đi!
Thạch cầm lấy, rất hãnh diện vì được chị Huyền tin tưởng.
Thắng nhíu mày chở bạn gái vọt đi và hỏi ngay:
- Nó mới vào hôm qua sao em tin tưởng dữ vậy?
- Dùng người thì không nghi, nghi thì không dùng... trước sau gì cũng giao quán, nếu có trục trặc thì chia tay sớm bớt đau khổ!
Thắng dị ứng:
- Ui ui... câu đó chỉ dành cho người yêu...
- Lại bắt đầu rồi đó... có cần tôi xuống xe liền không?
- Không... không... Nhưng còn tủ tiền?
- Trong đó toàn tiền lẻ, ăn cơm xong vào lại chỉ mất hơn nửa giờ... lo gì...
- Nhưng mai mốt giao cả ngày... lỡ nó cuốn hết tiền bán trà...
- Thì mình cầm tiền lương mà, cuối tháng mới phát... có chỗ còn giam nửa tháng lương nữa đó! Mấy chuyện này là bình thường, tại anh không biết thôi!
...
Chị Huyền vừa đi, Thạch gọi điện thoại về nhà ngay:
- Alô... Tép gọi Mắm... Tép gọi Mắm... nghe rõ trả lời, nghe rõ trả lời!
- Vụ gì nữa vậy anh? Sao giờ anh không về ăn cơm, em chờ anh lâu quá nè!
- Anh được phân công coi quán không về được, Mắm giở cơm đem ra quán cho anh được không?
- Xì... trưa nắng mà bắt người ta đi đưa cơm, anh Tép ác quá, em không đi!
- Ờ... vậy thôi để anh mua cơm hộp, anh tính lấy 20 k tiền cơm để cho Mắm... giờ thì thua rồi!
- Hả... có tiền luôn?
- Ờ... hồi nãy anh được khách bo 20 k... sướng hông?
- Sao không nói sớm?
- Anh muốn thử lòng Mắm!
- Xì... tính diếm luôn thì có... chờ 5 phút em đem cơm tới liền!
Thạch mỉm cười quay lưng pha ly trà sữa cho em gái, đây mới là mục đích chính mà cậu muốn em gái đưa cơm...
(còn tiếp)