Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Náo Từ 1960
Unknown
Chương 6 (Ngọc Trung Thạch). Trek Madone
Tút... tút...
Điện thoại tắt, Hào mập chép miệng tiếc rẻ:
- Tội nghiệp Thạch "ròm" có ăn ngon mà không dám ló mặt hèn chi ròm như tre miễu. Chuyện hai đứa nó chắc tiêu rồi quá... tình chỉ đẹp khi còn dang dỡ...
Bên kia đầu dây Thạch cũng ngậm ngùi, bản thân ấm ức nhung nhớ mông lung thì không nói... nhưng nghĩ đến người ta là con gái, sắp du học xa nhà lại không được gặp nhau chắc sẽ buồn rầu lắm đây...
Thạch ngàn lần không muốn người ta buồn nhưng hai gia đình quá cách biệt... Nhã Hân vừa sinh ra đã có sẵn gia tài tỷ đô chờ kế thừa, Thạch thì nội ngoại hai bên không dư dả gì, vì vậy dẫu hai đứa có hợp ý, có quyến luyến đến đâu cậu cũng không dám hé răng thổ lộ!
Chát!
Bất ngờ Như Hoa vỗ vai anh hai và chiếu tướng:
- Uy... nhìn mặt Tép mất hồn mất vía kiểu này là nhớ chị Hân nữa đúng không?
Thạch lúng túng quay mặt đi chỗ khác:
- E... hèm... đừng nói tầm bậy tầm bạ...
- Trúng tùm lum tà la chứ gì!
Thạch bỗng nhiên giận dỗi, quyết vùi dập nhỏ em tọc mạch:
- Mau đi lấy bài vở ra đây cho anh kiểm tra!
Như Hoa lè lưỡi ngoan ngoãn đi lấy nhưng vẫn lầm bầm:
- Hừ... có tật giật mình... chị Hân đẹp và dễ thương vậy mà không chịu rủ về nhà chơi... cả năm nay em thất thu sô cô la và đồ chơi của chị Hân cho quá trời!
Thạch nghe rất rõ nhưng không biết trả lời làm sao... rõ ràng không có tương lai, dây dưa chỉ thêm khó xử!
...
Chủ Nhật có lượng khách mua trà sữa khá đông.
Có chị Huyền theo sát kiềm cặp, Thạch tập tành quán xuyến mọi việc, chỉ cần khách không quá đông cậu đã có thể dễ dàng ứng phó.
Chị Huyền chỉ thêm cho Thạch hai bí quyết: một là tranh thủ nghỉ ngơi thả lỏng lúc không có khách, tập trung năng lượng tối đa ứng phó lúc khách đông; hai là nếu thật sự không làm xuể hãy cứ chủ động giảm nhịp độ, thà làm chậm mà chắc hơn là nhanh mà ẩu, yếu tố chất lượng phải đặt lên hàng đầu.
Cũng chính vì chú trọng chất lượng nên nguyên liệu chị Huyền dùng là loại tốt, giá vốn cao, chấp nhận lãi thấp nhưng trà sữa sẽ ngon hơn xung quanh khi ở cùng mức giá.
Điều này cộng thêm sự phục vụ vui vẻ chu đáo cùng nhan sắc trời cho của chị Huyền đã giúp tiệm kinh doanh khá tốt dù gặp phải đại dịch hoặc giá thuê nhà quá cao...
...
Chiều Chủ Nhật về nhà, Thạch mệt mỏi nằm dài, cả người như cạn kiệt năng lượng, tiền kiếm không dễ, đặc biệt là khi lao động phổ thông.
Chân ướt chân ráo rời ghế nhà trường, muốn kiếm tiền phải cắn răng chịu đựng. Thạch chỉ biết tự an ủi mình: vạn sự khởi đầu nan, không lẽ mọi người làm được mà mình làm không được?!
Bữa cơm tối mẹ rất lo:
- Con chịu nổi không?
Thạch cười hì hì, tuổi 18 thật tuyệt, chỉ nghỉ ngơi 1 giờ mà cậu đã hồi phục rất tốt:
- Dạ chịu nổi chứ mẹ... nhiêu đó xi nhê gì con.
Như Hoa bĩu môi: - Vậy ai nằm dài hồi nãy?
Ba: - Như Hoa... anh con mới làm nên chưa quen, vài ngày nữa sẽ khá hơn... mấy bữa đầu quan trọng là tẩm bổ và giữ sức khỏe.
Ba lấy ra thùng yến sào cao cấp mới mua lúc chiều:
- Đây là quà chúc mừng con trai cưng đi làm lần đầu, ba bỏ tủ lạnh, con uống liên tục vài ngày để bổ sung dinh dưỡng nha con!
Thạch cảm động, đây là hàng xa xỉ, trước đây không có tiêu chuẩn này.
- Dạ con sẽ uống, con cảm ơn ba!
Như Hoa: - Ba ơi... còn con?
Ba: - Con đang khỏe, uống vào vô dụng.
- Ư... nhưng mà con thèm!
Thạch: - Mắm đừng lo... anh sẽ chừa hũ lại cho Mắm vét đỡ ghiền...
- Xì... thấy ghê... hổng chịu...
Thạch: - Vậy chừa 1/10?
- Ít nhất phải 2/10.
- Thành giao!
Như Hoa cười tươi rói, tuy nhiên sau đó cô bé lại không giành, nhường hết cho Thạch tẩm bổ... nói nào ngay mỗi trưa một ly trà sữa đã làm cô bé lo ngai ngái bị béo phì, giờ mà thêm yến sào nữa thì "ối giời ôi"!
...
Tối hôm ấy Thạch ngủ sớm, trong giấc mơ cậu thấy mình được thưởng thật nhiều tiền cuối tháng, cậu cầm đống tiền trên tay định khoe nhưng chợt thấy Nhã Hân ngồi trên một chiếc xe to chở đầy tiền chạy vụt qua... Thạch khản giọng gọi theo nhưng không kịp...
Buổi sáng ngủ dậy cậu tràn đầy năng lượng, loại yến sào Ngọc Lục Bảo quả nhiên mạnh thiệt, nó làm cậu thấy cả người bừng bừng sức sống... nhưng nghe đâu mỗi hũ nhỏ có giá khoảng 60 k, bằng đến 3 giờ bán trà sữa.
Thạch chặc lưỡi tiếc rẻ nhưng cậu biết lỗi lầm ở chỗ bán trà quá phổ thông, nếu muốn kiếm nhiều tiền hơn thì phải tìm cách khác... khi đó có nhiều tiền sẽ không ngại mua đồ quá đắt đỏ nữa.
Sáng nay thứ hai, quán chỉ có mình Thạch, cậu phải đến sớm hơn để quét dọn vệ sinh, bù lại lúc giờ cao điểm sẽ có chị Huyền đến trông nom phụ giúp.
Bằng cách này chị Huyền có thời gian nghỉ ngơi nhiều hơn những vẫn đảm bảo doanh thu vào ban ngày.
Chiều gần 6 giờ Thạch mới về nhà, hôm nay cậu không quá mệt vì khách không đông, như vậy cậu sẽ đủ sức để tối đi dạy kèm bữa đầu tiên.
Ai ngờ trước cửa nhà có đặt sẵn một món quà to, ba mẹ và Như Hoa đồng thanh:
- Happy birthday to you!
Thạch thảng thốt, mấy bữa nay quay cuồng công việc, cậu quên luôn sinh nhật 20/8 của mình.
- Oa... chiếc xe này ba mẹ tặng con sao?
Ba: - Phải... con nói thích đạp xe nên ba chọn chiếc này.
- Wow... xe đạp đua... mới toanh! Nó đắt lắm hả ba?
Ba: - Khà khà... 4 triệu rưỡi, hàng thông thường, con thấy sao?
- Con khoái lắm... nó xịn hơn chiếc con đang chạy cả trăm lần rồi!
Thạch vào nhà lấy một cây bút xóa mực trắng đến nắn nót ghi lên sườn xe:
"Trek Madone"
Mẹ: - Con ghi chi vậy?
- Đây là tên một loại xe đạp đua đắt nhất thế giới, nó thường có giá vài trăm ngàn đô một chiếc... con ghi như vầy là xem như ba tặng cho con một chiếc Trek Madone mà con rất thích!
Như Hoa: - Ôi trời ơi... ATSM quá đi anh Tép ơi!
(ATSM: ảo tưởng sức mạnh)
Thạch thản nhiên: - Cứ mơ ước, đâu ai thu thuế giấc mơ, biết đâu có ngày mình làm được thì sao!
Như Hoa: - Lúc anh Tép đi được xe đạp Trek Madone thiệt thì nhớ mua xe hơi cho tài xế đưa rước em đi học nha...
- Ok... anh hứa...
- Ba mẹ nhớ làm chứng cho con nha... lỡ lúc đó có người quỵt!
Ha ha ha ha ha ha...
...
Bữa cơm thịnh soạn hơn bình thường, mẹ đầu tư hẳn một nồi lẩu hải sản ăn với bún, vừa tổ chức sinh nhật vừa tẩm bổ cho trai cưng chuẩn bị đi làm job thứ hai!
7 giờ 15 phút tối Thạch xuất phát, xe đạp mới chưa quen lắm nhưng đạp sướng cả chân, xe lại nhẹ tênh vì có khung sườn bằng nhôm.
Ba mẹ nhìn theo con trai lao v·út đi trong màn đêm, mẹ hơi lo:
- Nó ổn không anh?
Ba hơi nhíu mày nhưng vẫn an ủi vợ:
- Chim non tập bay không dễ chút nào... con mình nó không muốn làm chim sẻ, chỉ muốn làm đại bàng... như vậy phải tập tành khó khăn nhiều hơn là bình thường.
- Nhưng tim của nó...
Ba thở dài: - Cơ thể mấy ai là hoàn hảo đâu, thằng Thạch nó thông minh lắm, biết chọn công việc nhẹ nhàng phù hợp với tình hình sức khỏe của nó.
- Nhưng em vẫn lo...
- Vậy thì mình chịu khó quan sát, khi nào thấy nó quá sức thì chặn lại ngay... lúc này nó mới bắt đầu, mình mà ngăn chặn thì nó dễ nhụt chí lắm... em biết không, một con gà con nếu tập bay mãnh liệt thì sẽ có cơ hội dũng mãnh như đại bàng, ngược lại đại bàng con nếu bị ngăn cản hoặc không tập luyện thì suốt đời sẽ chỉ chạy trên mặt đất như một con gà!
- Em... em chỉ muốn nó bình an...
- Có hai câu thơ rất hay của Xuân Diệu:
Thà một phút huy hoàng rồi chợt tắt (tối)
Còn hơn buồn le lói suốt trăm năm.
Con mình rất thông minh, có chí lớn... biết bao nhiêu người thành công vươn lên từ khốn cảnh, anh nghĩ rằng nó cũng có thể thành công!
Mẹ nhìn phía xa lẩm bẩm: - Có thể được không...
(còn tiếp)