Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Náo Từ 1960
Unknown
Chương 5 (Ngọc Trung Thạch). Đồ ngụy biện
Thạch pha ly trà sữa, tự cầm tiền túi bỏ vào hộc tủ.
Như Hoa đem cơm đến mồ hôi lấm tấm:
- Ui da... trời nắng quá anh Tép ơi!
- Vào đây ngồi máy lạnh đi, anh sẽ phục vụ cho Mắm!
- Hí hí... phục vụ cái gì?
- Trà sữa chịu hông?
- Chịu liền!
Như Hoa hí hửng vào ngồi trong tiệm hệt như khách nhân bình thường, Thạch mang trà sữa đến:
- Mời quý khách uống trà sữa, nếu ngon nhớ khen nha!
Bụp!
Rột... rột... ly trà vơi đi 2/10
- U là la... ngon thiệt!
- Ha ha... ly hôm qua là chị chủ quán pha, ly này anh pha cho Mắm đó! Cái nào ngon hơn?
- Ly này ngon hơn vì được ngồi trong quán, vừa chill chill vừa có máy lạnh.
- Ừ... thích nhất Mắm hay nói thật lòng á!
- Thôi anh Tép đi ăn cơm đi, ngồi nhìn miệng hoài sao em thư giãn được?
- Ok... chúc quý khách ngon miệng!
Thạch lấy cơm ra giải quyết, hôm nay có thịt kho trứng ăn cùng với một trái dưa leo, một tí ớt cay... tuyệt vời ông mặt trời!
Cảm giác lần đầu làm việc chính thức, ngồi ăn cơm nhà do em mình mang đến thật sướng! Giống như mình đã thực sự trưởng thành!
- Đi đưa cơm một mình Mắm sợ không?
- Chỉ sợ c·h·ó dí, nhưng lúc này mấy chú tuần tra dẹp c·h·ó chạy rông nên không còn nữa, sướng!
- Trưa nắng oải lắm ha!
- Ừm... nhưng nhà gần, với lại nhiều bé nhỏ hơn em còn đi bán vé số luôn á... em đưa cơm cũng giống như đạp xe đi học thôi!
- Rồi giờ ngồi đây xứng đáng hông?
- Quá xứng đáng... trưa nào em cũng ra đây đưa cơm cho anh được không?
Thạch nheo mắt cười tinh nghịch:
- Chuyện nhỏ... Mắm uống xong chưa?
- Chưa... uống từ từ mới ngồi đây được lâu!
- Cha... tranh thủ dữ ha... vậy giờ mình tính tiền trước đi Mắm ơi!
Như Hoa hí hửng:
- Ô de... 20 của em đâu?
Thạch chỉ vào ly trà sữa.
- Hả... ý Tép là em mất 20 k?
- Chứ sao...
- Hu hu... hổng chịu đâu... gạt người taaaaaa...
- Không... Mắm đừng hiểu lầm...
- Hả... là sao?
- Ly này 35 k lận... Mắm phải trả thêm 15 K cho quán nữa mới đủ.
- Á... g·iết người... biểu người ta đưa cơm rồi còn bắt trả tiền... Tép làm vậy có xứng đáng làm anh không... có xứng đáng với liệt tổ liệt tông hay không?
- Ha ha ha... ai biểu khoái ngồi uống chill chill máy lạnh!
- Không... không có tiền... không trả!
Thạch mỉm cười không ghẹo nữa mà chuyển qua dụ dỗ:
- Rồi xong... không có tiền vậy cho thiếu chịu hông?
- Không!
- Ok... vậy anh xóa nợ 15 k nhé?
Như Hoa hí hửng gật đầu! Thạch mỉm cười xoa đầu em.
- Trời ơi... cái đầu em mới chải đó...
- Rồi rồi... không xoa nữa... anh quên dặn Mắm đem tập vở ra đây rồi... trưa nay đành mang tội "thất giáo"!
- Hí hí... em nhớ nhưng chả thèm đem đó!
- Cười hơi sớm đó Mắm ơi... tối nay anh sửa bù!
Như Hoa lè lưỡi nhưng không cải lại, lỡ có gì không được ra đây nữa thì nguy, chọc giận Tép có khi Tép giở cơm từ sáng luôn ấy chứ!
Hi hi ha ha hơn nửa giờ, chị Huyền đã vào quán lại.
Thạch: - Giới thiệu với chị đây là Như Hoa, em gái của em!
Như Hoa: - Dạ em chào chị!
Huyền thích thú: - Chào em, chị tên Huyền! Em bao nhiêu tuổi?
- Dạ em 13, năm nay sẽ lên lớp 8.
- Em dễ thương quá, Thạch ơi pha trà sữa cho Như Hoa uống đi em!
- Dạ em pha rồi!
Như Hoa cáo từ quay về nhà cầm theo hộp cơm.
Huyền: - Ủa... bé lấy cơm cho em hả?
- Dạ... hôm nay đột xuất quá, ngày mai em sẽ giở cơm theo.
- Nếu nhà gần thì cho bé đưa cũng tốt, ăn cơm nóng sẽ ngon hơn!
- Dạ! Hồi nãy em pha trà cho Như Hoa, em có gửi tiền vào đó chị!
- Ok... tiền bạc rõ ràng là tốt nhưng em lấy tiền lại đi.
- ???
- Quy định trong quán là mỗi nhân viên được 1 ly trà miễn phí/ ngày.
- Thiệt luôn hả chị?
- Thiệt... không lẽ làm trong quán mà để nhân viên thèm không có uống?
- Wow... chị Huyền vạn tuế...
Thạch không dám nói ba chữ "I Love you" nữa vì sợ có người ghen, cậu hí hửng lấy lại 35 k, một món tiền không hề nhỏ với cậu lúc này.
...
Cả buổi chiều chị Huyền giao hẳn cho Thạch buôn bán, chỉ ở bên cạnh nhắc nhở. Đến 3 giờ rưỡi chị Huyền về nhà nghỉ ngơi chờ đến 4 giờ rưỡi vào lại quán để giao ca và đón luồng khách giờ cao điểm.
Tuy hết giờ nhưng Thạch vẫn nán lại phụ giúp đến gần 6 giờ mới về. Cậu đã thông thuộc nên trợ giúp thật tốt, miệng thì chào hỏi khách, tay giao trà tay tính tiền xoành xoạch.
Huyền thở phào nhẹ nhõm kết thúc làn sóng cao điểm:
- Wow... bán đã tay thiệt, chiều thứ bảy có khác. Sao nãy giờ em không về?
Thạch: - Khách đông quá, em phụ chị chút đâu có sao!
- Tốt... chị sẽ tính tăng ca cho em...
- Thôi chị ơi... tính lắc nhắc làm gì!
- Ái chà... thằng này phóng khoáng giống chị đây! Vậy chị cũng không tính lắc nhắc, giờ tự pha 1 ly mang về đi, xem như bồi dưỡng tăng ca, cuối tháng nếu lời to thì chị thưởng thêm ok không?
- Ha ha ha... có thưởng là ok ngay nhưng trà sữa hồi trưa em đã lấy rồi...
- Cái đó là quy định, chiều này là bồi dưỡng tăng ca... em mang về cho ba mẹ thưởng thức!
- Cảm ơn chị!
...
Lộc cộc... lạch cạch...
Vừa dừng xe, Như Hoa đã vọt ra nhảy nhót:
- Wa... anh Tép có trà sữa nữa hả?
- Có... nhưng chừa ba mẹ!
- Hì hì... không sao, trước sau gì ba mẹ cũng chừa em rất nhiều!
- Uống nhiều mập đó... mấy thằng crush biết được tụi nó buồn Mắm lắm á!
- Xì... nghe thấy ớn... nhưng mập thiệt hả anh Tép?
- Trà sữa thuộc top đầu gây béo phì đó!
Như Hoa hai mắt rưng rưng, lúc trước không có để uống, bây giờ có nhiều mà không được uống nhiều là sao???
...
Bữa cơm tối quây quần.
Thạch báo tin vui: - Hôm nay con đạt được yêu cầu nên đã vào làm chính thức, bắt đầu được tính tiền ngay ngày hôm nay... 20 k/ giờ, cả ngày là 8 tiếng được 160... ngoài ra còn được thêm 2 ly trà sữa 70 k... nhỏ Mắm hưởng nhiều nhất!
Như Hoa cười tít mắt, mẹ bồi hồi:
- Con trai lớn thật rồi... lúc trước con dạy kèm cũng kiếm được tiền nhưng giờ làm cái này mới xem như chính thức đi làm.
Ba: - Ừ... ráng chịu cực thời gian đầu, tiền lương sẽ tăng lên.
Thạch: - Chị chủ quán nói cuối tháng nếu khấm khá sẽ có tiền thưởng nữa đó ba.
Ba: - Khà... khà... cái này tùy thuộc người chủ có hào phóng hay không.
Thạch: - Con thấy chị Huyền rất hào phóng!
Như Hoa phát hiện sự thật:
- A... vậy là ly trà sữa hồi trưa không tốn tiền... sao Tép lại tính tiền em?
- Ặc... Ặc... Mắm à... dù tính hay không nó cũng chui hết vào bụng Mắm đúng không? Còn ngồi máy lạnh chill chill nữa còn gì! Nếu không thích thì ngày mai anh giở cơm, trưa đem ra hâm nóng là xong!
- Không được... em phải tranh thủ đang còn nghỉ hè để uống trà sữa trong quán sang mới được!
- Ha ha... vậy ráng đưa cơm... mang theo tập vở ra quán anh ôn tập cho!
Như Hoa phụng phịu gật đầu, ba mẹ và Thạch cười ha ha.
...
Reng reng...
Cơm nước vừa xong, chuông điện thoại đã vang lên.
Thạch bắt máy:
- Alo... sao hôm nay không chơi game mà gọi tao?
Hào mập: - Tao mới bị ba chửi phải tắt game!
- Xời... hèn chi rảnh gọi điện! Có gì gấp không?
- Không... nhưng thông báo chính thức cho mày: chiều thứ bảy tuần sau họp lớp ở nhà hàng Bảy Cò...
- Wow... sang dữ ta, chỗ đó mỗi khách tiền ăn cả "củ" chứ chẳng chơi!
- Chứ sao... toàn hải sản xịn... mày nhớ tới...
- Tao không đi...
- Mày đừng lo tiền... có Nhã Hân và thằng Tâm bao hết chi phí rồi!
- Thôi... tao không đi, mày cứ đi ăn luôn phần của tao...
- Mày không đi Nhã Hân nó buồn...
- Tao đi biết nói gì... lúc đó còn buồn hơn...
- Nhưng ít ra tao không chịu tội... Nhã Hân nó nhằn tao muốn c·hết luôn đó!
- Tin tao đi... chịu tội càng nhiều mày sẽ càng buồn đúng không? Mà càng buồn mày sẽ càng ăn được nhiều, không phải sao!
- Phải cái đầu mày... đồ ngụy biện... con Hân nó tụng là cái đầu tao nhức c·hết luôn, ở đó mà ăn với uống!
- Thà một mình mày nhức đầu còn hơn cả ba đứa đau lòng...
- Là sao??? Tụi bây đau thì liên quan gì tao?
- Không lẽ tao đau mày không thấy đau dùm bạn thân?
- Moá... lại ngụy biện... mày không còn là thằng Thạch đơn thuần ngày xưa nữa...
- Còn mày không còn là Hào mập nghĩa khí nữa... chịu khó đau đầu tí cho tao bớt đau lòng khi đối diện đi!
- ???... Moá... nghe mày nói là tao bắt đầu đau đầu rồi đây... bạn với bè... kiếp trước tao nợ hai đứa mày hả Thạch?
- Maybe...
- May cái đầu mày đó... thôi kệ mày... tao đi uống panadol đây...
- Ừ... uống đi... nhưng coi chừng thuốc giả không hết nhức đầu đâu cu... ha ha...
- Biếnnnnnn... đeeeeeeê...
(còn tiếp)