0
Cái thuở ban đầu lưu luyến ấy
Nghìn năm hồ dễ mấy ai quên. (1)
=====
Hai bạn trẻ đâu biết người lớn bị chấn động vì hành động trao nhẫn n·hạy c·ảm.
Thạch nắm tay Nhã Hân không buông:
- Vậy là từ bây giờ hai ta đã là...
- Trên tình bạn, dưới tình yêu...
- A... đeo nhẫn rồi mà???
- Hì hì hì... không dễ dàng vậy đâu... Chiếc nhẫn này chỉ là tạm thông qua khảo nghiệm.
- Khảo nghiệm gì?
- Khảo nghiệm lòng dũng cảm, có dám thổ lộ hay không! Nó chỉ là khởi đầu, còn rất nhiều thử thách mà ông phải vượt qua... Tui biết ông thích tui lâu rồi nhưng không nói, có phải là vì ngại giàu nghèo cách biệt?
Thạch cụp mắt gật đầu.
- Vậy tui đưa ra thử thách để ông vượt qua, chỉ cần ông vượt qua được thì tụi mình có hy vọng...
- Bà nói đi!
- Đã giàu nghèo cách biệt thì giờ mình san bằng nó... Thử thách thứ nhất là ông phải kiếm được 1 tỷ đồng.
Thạch trợn mắt, trái tim dần dần băng giá.
- Ông đừng sợ... chỉ cần tìm đúng hướng thì kiếm 1 tỷ là không khó! Khi đó ông có tiền mới qua thăm tui được đúng không?
- Nói có lý... lúc đó là bạn trai chính thức đúng không?
- Xì... chưa đâu, mới chỉ là người theo đuổi! Thử thách thứ hai là kiếm 10 tỷ đồng, thăng cấp thành bạn trai chính thức, được ôm và hôn tui!
Càng nói những ý tưởng thầm kín táo bạo trong lòng ra thì Nhã Hân càng mắc cỡ, nhưng nàng vẫn kiên quyết vẽ đường cho hươu chạy, nếu không người ta sẽ mãi mãi là một cục đá.
Thạch nhìn chằm chằm đôi môi mọng đỏ của nữ thần và nuốt nước bọt ừng ực, cậu xung máu nên không thèm chú ý 10 tỷ đồng to lớn cỡ nào đối với mình.
- Vậy thử thách thứ ba?
- Kiếm 100 tỷ đồng.
- Tui được... được làm gì?
Lần này nữ thần lí nhí nhỏ như muỗi kêu:
- Làm vị hôn phu... được lên... giường...
- Á...
Thạch hét toáng lên nhưng bị Nhã Hân mắc cỡ bịt miệng.
Một mùi hương thơm ngát xông lên mũi, Thạch theo bản năng hít hít... Nhã Hân bị nhột quá vội rụt tay về!
Thạch nuốt nước miếng và hỏi đến cùng:
- Còn thử thách thứ tư?
- Kiếm 1000 tỷ đồng, hai đứa kết hôn. Chắc chắn khi đó sẽ không ai ngăn cản tụi mình.
- Hừm... bà nói cứ y như phim ngôn tình.
Nhã Hân dậm chân:
- Đúng đó thì sao... ông có chịu làm hông?
Thạch buồn rầu lắc đầu:
- Giờ tui hai bàn tay trắng, thi rớt đại học, nội ngoại hai bên không tiền không thế... biết chừng nào mình cưới được nhau? 1000 tỷ là lớn khủng kh·iếp lắm bà biết hông?
Nhã Hân không thể để cục đá nguội lạnh trở lại:
- Ông đừng lo, tui sẽ chờ, tui sẽ phụ ông kiếm tiền cưới tui...
Thạch há hốc mồm, câu này nghe lạ lạ sao đó!
Nhã Hân dù mắc cỡ đỏ mặt nhưng vẫn nói rõ:
- Chỉ cần ông đừng từ bỏ, tụi mình chắc chắn thành công, tui có vốn, có quan hệ...
- Sao bà không đưa tui luôn 1000 tỷ cho khỏe?
- Cái ông này... tiền hồi môn là có dư sức nhưng ông phải tự chứng minh bản thân, như vậy mới qua ải ba mẹ tôi và ông cũng không tự ti đúng không?
Thạch gật đầu, câu nói này không sai, có đôi khi quá trình còn quan trọng hơn kết quả, ví dụ như ăn uống: cùng là ăn no nhưng ăn phở bò sướng hơn ăn khoai luộc gấp trăm lần!
Nhã Hân cười híp mắt:
- Giờ ông thấy sao? Làm hay không làm?
- Làm! Sống c·hết gì cũng phải làm... làm mới có vợ!
- Ừm... hãy nhớ kỹ câu này. Giờ tui đi và chờ ông đến thăm á!
- Khoan...
- Chuyện gì?
- Bà muốn tui kiếm nhiều tiền như vậy thì chỉ có nước kinh doanh chứ làm công ăn lương thì biết chừng nào đủ tiền.
- Ừm, chính xác! Cho nên ông học thêm kinh tế đi.
- Tui không phải nói chuyện học. Tui nói chuyện vay vốn. Làm kinh doanh, người ta hay nói là: "càng thiếu nhiều nợ càng giàu".
- Ừm, cái này tui biết. Cha tui ổng thiếu nợ dữ lắm, nhiều khi có tiền ổng cũng không chịu trả cho người ta nữa!
Thạch buồn cười, coi bộ nữ thần này sơ hở là bán đứng cha ruột ngay.
- Tui muốn mượn bà trước 10 tỷ!
- Hả? Ông muốn kinh doanh cái gì?
- Không, tui muốn bà ứng trước 10 tỷ để tui trở thành bạn trai luôn ngay bây giờ...
- Xí... ông tưởng bở quá ha!
Thạch nhìn nữ thần tha thiết, Nhã Hân trong lòng mềm nhũn, giờ sắp chia tay không biết bao giờ được trùng phùng... nàng lí nhí:
- Thôi được rồi... cho ông 5 phút trải nghiệm làm bạn trai để khích lệ tinh thần đó!
- Ô de...
Thạch kéo ngay nữ thần vào lòng, sau đó liều mạng dâng ra nụ hôn đầu đời.
Hai đôi mắt nhắm tít, môi tìm môi, hơi thở chan hòa vào nhau, cả hai cùng tan chảy...
...
Phía xa xa Hào mập hết hồn, miếng sô cô la trong miệng rớt xuống đất không hề hay biết.
Vương Di Tình lại suýt tăng xông máu:
- Trời ơi... anh ơi... thôi c·hết rồi! Chúng hôn nhau luôn rồi kia kìa!
Lý Đại Hải mặt mày tái mét, xoắn tay áo xông lên:
- Cái thằng oắt con này gan lì cóc tía... anh phải đập nó...
Thế nhưng chỉ bước hai bước thì ông giật mình tỉnh táo trước khi quá muộn:
- Ây da... không đánh được...
- Tại sao?
- Lúc này phải nhịn.
- Nhịn cái gì nữa?
- Nhịn để con gái cục cưng tận hưởng nụ hôn đầu đời... Giờ mình mà nhảy vào là nó hận mình suốt đời đó!
Vương Di Tình ngẫm lại thấy cũng có lý, dù sao hôn cũng đã hôn rồi.
- Anh nói đúng! Nhưng em muốn anh trị tội thằng nhóc đó!
- Tội gì? Tình yêu không có tội... anh không muốn độc tài và độc ác như trong phim đâu! Nếu con Hân bị ép thì khác, đằng này nó tình nguyện!
- Hết nói nổi anh luôn... em tức cành hông mà anh bình chân như vại!
- Ha ha ha... chẳng qua thằng bé không tiền không thế thôi, nếu thay bằng thiếu gia nhà họ Phương hay họ Hứa... anh nghĩ rằng em sẽ vui thích nữa là khác!
Vương Di Tình im lặng, bà giật mình nhận ra chồng nói đúng... không biết từ bao giờ bà đã quen cảm nhận một người qua tiền bạc và địa vị mất rồi.
- Em đừng lăn tăn nhiều quá, ráng chút xíu nữa là chúng ta bay rồi, lúc đó thằng nhóc này muốn "với theo" Nhã Hân thì phải chấp thêm đôi cánh nữa mới bay theo kịp.
Vương Di Tình thở dài gật đầu.
...
Thạch và Nhã Hân hôn gấp gáp nhưng cũng buông nhau thật gấp vì... ngộp không thở nổi.
Nguyên nhân cực kỳ dễ hiểu: cả hai đều không có kinh nghiệm điều hòa hơi thở khi hôn, đặc biệt là cảm xúc quá cao dẫn đến tự động nín thở khi hôn.
Nhưng cần cù bù thông minh, Thạch lại lao vào bạn gái lần hai, Nhã Hân chỉ kịp ú ớ tí ti rồi vong tình đáp lại.
Lần hôn thứ hai này trải nghiệm quá tuyệt vời... cả hai thăng hoa được trọn vẹn, chàng và nàng thật sự nếm được mật ngọt đôi môi của nhau.
Nhẹ nhàng buông nhau ra, cả hai nhìn nhau đắm đuối... từ đây hai tâm hồn đã liên thông, không còn đau đáu trông chờ, hoài nghi, mòn mỏi...
Quen từ mẫu giáo đến giờ họ như hai viên đá khớp với nhau từng chi tiết, hiểu rõ từng cử chỉ, ánh mắt... nhưng đó chỉ là hợp nhau, chỉ có nụ hôn đầu đời mới là chất keo kết dính được hai viên đá với nhau mãi mãi không rời xa!
- Thôi... tui đi... ông ở nhà ráng kiếm tiền qua thăm tui!
Thạch không nói gì, hai mắt đỏ hoe, gật đầu. Cơn xúc động qua đi, những âu lo về tương lai ập đến nặng trĩu trong lòng cậu!
Nhã Hân gạt lệ quay đi, nàng không biết hôm nay làm vậy là sai hay đúng... nhưng không làm thì nàng không cam lòng...
...
Mùa thu lá bay em đã đi rồi...
Vỡ tan ôi bao giấc mộng lứa đôi...
Quán trà sữa Huyền Milk Tea hôm nay vang vọng một bài hát buồn da diết.
Từ sân bay trở về Thạch không nói một lời nào, Hào mập sợ bạn mình có chuyện nên đi kè theo về mở quán.
- Thôi mày về đi, tao không sao đâu!
- A... tao tưởng mày hôn xong bị tụt đầu lưỡi luôn rồi chứ! Mày đó nha Thạch, gan to bằng trời, mới thổ lộ mà trao nhẫn đính ước, ôm hôn mùi mẫn trước mặt ba mẹ của bạn gái luôn.
Thạch chán nản khoát tay:
- Mày đừng nói nữa... lúc đó tao nóng đầu...
Chỉ nói bấy nhiêu rồi Thạch ngậm miệng, kiên quyết không khai thêm một lời nào, cuối cùng Hào mập chịu thua phải chạy về nhà.
Còn lại một mình Thạch lặng nghe nhạc chờ khách, tâm tư xoay chuyển như chong chóng gặp gió to...
... Ráng sức bán trà hết ngày...
... Ráng sức dạy học ban đêm...
Kết thúc một ngày biến động lớn nhất trong đời, gần 9 giờ tối Thạch lăn đùng ra ngủ.
Thạch ngủ mê mang, thân mệt, tâm mệt, hồn lại vấn vương nụ hôn đầu đời, mùi hương của bạn gái...
Cả đống câu hỏi trong đầu theo cậu đi vào giấc ngủ:
"Trao nhẫn, ôm hôn... nhưng làm sao kiếm được tiền tỷ?"
"Có phương hướng đúng sẽ kiếm được tiền tỷ... nhưng phương hướng ở đâu?"
"Bản thân ta có gì để tận dụng kiếm tiền?"
"Đi học quá chậm... bán trà sữa, dạy kèm chả ăn thua... ta phải làm gì đây?"
"Nhã Hân ơi... bà giúp tui thế nào... khi nào?" ... ...
Đầu Thạch hoạt động hết công suất rồi dần dần nóng lên, chuyển thành cơn sốt...
Theo như diễn biến tự nhiên thì ngày mai Thạch sẽ bệnh nhẹ một trận... thế nhưng tối nay dị biến nổi lên khiến mọi thứ đi chệch khỏi đường ray đã định...
=====
(1): Thế Lữ - Lời than thở của nàng Mỹ Thuật
... Cái thủa ban đầu lưu luyến ấy
Ngàn năm chưa dễ đã ai quên...
(còn tiếp)