Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 11 (Ngọc Trung Thạch). Người ngoài hành tinh?

Chương 11 (Ngọc Trung Thạch). Người ngoài hành tinh?


Thạch bỗng mơ thấy mình đang ở một nơi cây xanh gió mát, chim chóc hót véo von, dưới chân có một dòng suối nhỏ nước chảy róc rách xuyên qua rất nhiều đá cuội, bên bờ suối có một bàn trà và hai cái ghế, một thanh niên đầu bạc đã ngồi đó tự bao giờ, quần áo là bộ đồ thun dài tay màu đen bình dị.

Thanh niên đầu bạc đang pha trà, động tác nhẹ nhàng, thuần thục... người này rót ra hai ly trà nóng thơm phức và vẫy tay mời Thạch.

- Tới đây đi cậu bé, uống với ta ly trà, nó sẽ giúp ích cho cậu đấy, ít nhất là ngày mai khỏi bị bệnh!

Thanh niên có gương mặt bình thường, giọng nói bình thường nhưng không hiểu sao Thạch lại thấy đáng tin đến kỳ lạ, cậu riu ríu làm theo, đến bên bàn ngồi xuống.

Chiếc ghế xám xịt thế nhưng ngồi lên rồi cậu mới biết nó hình như là ngọc nguyên khối, sờ vào mát lạnh, trơn nhuận như nước... cậu lại sờ cái bàn màu trắng, kết quả cũng là ngọc siêu cấp... tiếp đó là ly trà và ấm trà, vẫn ngọc và ngọc chỉ có điều chúng có màu xanh da trời, long lanh lóng lánh như chứa đựng cả thế giới bên trong.

Ly trà không lớn, trà nhấp vào miệng liền thơm ngát, dư vị ngọt ngào, cả người Thạch lâng lâng bay bổng. Thạch lễ phép chào hỏi:

- Cảm ơn chú, con là Thạch, trà này thơm ngon quá, nó là tiên trà hả chú?

- Chào Thạch, ta họ Giang! Sao con nghĩ nó là tiên trà?

- Uống nó con thấy cả người bay bổng lâng lâng, tinh thần con cực kỳ tỉnh táo.

- Trà này không phải tiên trà, nó tên là Minh Ái.

- Minh Ái... là yêu một cách rõ ràng sao chú?

- Ừm... khi xưa có một hồng nhan tri kỷ làm ra trà và đặt tên này để thố lộ tiếng lòng với ta...

- A... chú thật hạnh phúc!

Thanh niên đầu bạc ngẩn người, ánh mắt hiện lên hồi ức xa xăm.

- Chuyện xưa thôi... không cần nhắc lại, cậu uống trà xong thì chúng ta nói chuyện chính sự đi.

Thạch chép miệng thèm thuồng ý muốn xin thêm, thanh niên cười híp mắt:

- Hừm... tên thì nghe có vẻ cứng rắn cục mịch nhưng tính tình thì lém lỉnh cơ hội lắm! Trà này phàm nhân mỗi lần chỉ uống được một ly, giúp tăng khá nhiều linh hồn lực, phải cách tuần mới uống tiếp được.

Một câu ngắn gọn nhưng thông tin truyền tải quá nhiều, hai chữ "phàm nhân" Thạch rất hiểu, như vậy người thanh niên xa lạ này chắc chắn không phải phàm nhân, Thạch háo hức:

- Chú là thần tiên hay chú là người ngoài hành tinh?

Thanh niên ngẩn người:

- Nếu theo nghĩa thần tiên thuần túy thì không phải... còn "ngoài hành tinh" thì lại chính xác theo nghĩa đen!

- Wow... vậy là cuối cùng con cũng gặp được người ngoài hành tinh... a... không lẽ chú định b·ắt c·óc con để nghiên cứu?

- Không... con có gì để ta nghiên cứu? Con không thấy ta cũng là nhân loại à... rành quá rồi nghiên cứu chi nữa!

- Vậy chú đến để giúp con, cho con kỹ thuật để con thống trị thế giới à?

- Ặc... ặc... thống trị thế giới để làm gì?

- Thì theo kiểu siêu anh hùng á!

- Ôi trời... bỏ giấc mộng siêu anh hùng đi con, nó mệt mỏi lắm...

Thạch tiu nghỉu.

Thanh niên đầu bạc hớp nước trà rồi mỉm cười nói tiếp:

- Tốt nhất là con lo cho số phận của con trước kìa!

Thạch rùng mình, lời nói của thanh niên như có ma lực khiến cậu không thể nào nghi ngờ mảy may:

- Chú nói sao... số phận của con... không tốt hả chú?

- Ừ... cực kỳ thê thảm... lúc nhỏ sinh ra trong một gia đình nghèo mấy đời, thân thể bệnh tật đeo bám, cũng may thông minh ngoan ngoãn, có gia đình hòa thuận ấm áp, có thanh mai trúc mã bầu bạn... thế nhưng bắt đầu từ buổi chia tay ở sân bay thì số phận của con sẽ càng ngày càng lụn bại, bất hạnh ập đến liên tiếp...

Giọng nói của người thanh niên đều đều như đọc một câu truyện ngược nào đó... thế nhưng lọt vào tai Thạch lại như sấm sét giữa trời quang, đất bằng dậy sóng... cậu run rẩy hỏi:

- Chú ơi sao chú biết?

Thanh niên đầu bạc không trả lời, chỉ phất tay làm hiện ra một màn hình ảo 3D tái hiện lại cuộc đời của Thạch:

[ Lọt lòng mẹ, bú tí, tè dầm đến lúc tập đi, tập chạy... vào mẫu giáo, gặp Nhã Hân, lên cấp 2, 3 rồi chia tay ở sân bay với hai lần hôn môi mùi mẫn...

Hình ảnh tiếp tục chạy...

Cha bị thất nghiệp phải chạy xe ôm công nghệ, chỉ 1-2 năm sức khỏe xuống cấp và bị t·ai n·ạn giao thông c·hết đi.

Mẹ bị suy sụp, bệnh liệt giường phải chạy thận tại nhà, sức khỏe xuống cấp không phanh, mới ngoài 40 mà như đã 70-80 tuổi.

Em gái chưa kịp tốt nghiệp cấp hai đã bị c·h·ó dữ cắn, b·ị t·hương nặng phải cắt một chân, nghỉ học ở nhà...

Thạch một mình cáng đáng việc nhà, vừa dạy kèm, vừa phụ buôn bán, bệnh tim cộng với lao lực làm cơ thể ngày càng suy kiệt, chưa qua tuổi 25 bệnh tim bộc phát đột tử.

Nhã Hân khóc hết nước mắt bên mộ Thạch... đến 35 tuổi mới lấy chồng, hai năm sau bị nhà chồng lừa lấy hết gia tài... sau đó li dị ôm một đống nợ, đến bên mộ của Thạch u·ống t·huốc t·ự t·ử!

Hình ảnh dừng lại và biến mất.]

- Trời ơi...

Thạch chỉ rên rỉ được hai tiếng sau đó nghẹn ngào không nói nên lời, thanh niên đầu bạc an ủi:

- Đừng buồn... hiện tại đã có ta giúp, con sẽ thay đổi được vận mệnh.

Thạch tụt khỏi ghế quỳ lạy dập đầu:

- Chú Giang ơi... dù chú nói không phải thần tiên nhưng với con chú là thần tiên... cảm ơn chú đã hiện ra giúp con...

- Ậy... Ta đã nói ta không phải thần tiên... Trong thế giới này con chỉ là một nhân vật phụ mà ta rất thích, vì vậy ta cho con một thứ để con thay đổi tất cả, trở thành vai chính...

- Chú giúp con vậy con có thể làm gì để trả ơn chú không?

- Khà khà... nếu nói "thi ân bất cầu báo" thì quá giả dối... ta dĩ nhiên có điều cần ở con, ta muốn con sống thật rực rỡ, con làm được không?

- Ủa... làm vậy để làm gì ạ? Nó đâu giúp ích gì được cho chú?

- Ừm... nói nôm na là vầy... mẹ của con thích trồng hoa hồng đúng không?

- Dạ đúng!

- Mẹ con trồng hoa hồng để làm gì? Có phải để thưởng thức hay không... chỉ cần hoa hồng phát triển tươi tốt, ra hoa rực rỡ thì đã không phụ lòng chăm sóc, bón phân, tưới nước của mẹ con rồi đúng không?

- A... vậy chú giúp con cũng giống như trồng cây hoa?

- Ừm... cũng tài tại như vậy... mẹ con trồng hoa thưởng thức còn chú trồng người để thưởng thức... dù chú không ở lại thế giới này nhưng chú sẽ dõi theo từng bước phát triển của con, con càng giỏi, càng thành công thì chú thu hoạch niềm vui càng lớn!

Người thanh niên lấy ra 1 viên tinh thể lớn cỡ đầu ngón tay út màu xanh biếc xinh đẹp như một viên đá quý.

- Chú cho con cái này, có nó con sẽ thay đổi được vận mệnh.

- Ôi đẹp quá... chú muốn con bán viên đá quý này lấy tiền làm vốn sao?

- Trời ơi... đừng nghĩ tới tiền hoài vậy con... cái này quý giá hơn tiền bạc rất nhiều: Nó là viên thuốc siêu năng lực, chiết xuất từ huyết mạch của Tinh Linh tộc... chỉ cần uống nó con sẽ thu được siêu năng điều khiển thực vật, gọi tắt là siêu năng hệ Mộc.

- Wow... giống trong phim X-Men hả chú?

- Ờ... cũng giông giống nhưng thú vị hơn nhiều, con cứ khám phá nó dần dần vì nó có thể trưởng thành.

- Chú ơi... con thích làm Spiderman hơn...

- Úi trời... Spiderman khổ lắm con ơi... ở nước mình mà đu dây kiểu đó là vướng dây điện, bị đ·iện g·iật c·hết queo luôn đó!

- Vậy con muốn phép thần thông như Tề Thiên á!

- Hừm... con khỉ đó cũng khổ lắm, bị núi đè, không có vợ con...

Vừa nghe không có vợ con thì Thạch giựt mình từ bỏ.

- Con đừng coi thường siêu năng hệ Mộc, nó sẽ giúp con kiếm thật nhiều tiền và có thêm nhiều năng lực thú vị nữa!

- Dạ... con đang cần kiếm nhiều tiền để cưới Nhã Hân... nhưng mà chú ơi... siêu năng này muốn phát triển thì phải làm sao? Có giống chơi game cần điểm kinh nghiệm không hả chú?

- Không... đây không phải trò chơi, thao tác nhiều chỉ để rèn luyện tăng độ thuần thục... muốn siêu năng thăng cấp cần có danh vọng - khí vận - tín ngưỡng... Nói nôm na là con phải nổi tiếng, được nhiều người hâm mộ, thành công rực rỡ thì siêu năng mới thăng cấp và tạo ra các năng lực mới.

- A... con hiểu rồi! Con uống thuốc thu được siêu năng, dùng nó để kiếm tiền, nổi tiếng, có người hâm mộ... sau đó siêu năng thăng cấp rồi con sẽ thành công hơn, nổi tiếng hơn phải không chú?

- Ừm... đại loại là vậy.

- Siêu năng này có chữa được bệnh tim của con, bệnh thận của mẹ và cái chân của em con không chú?

- Đáng tiếc là không, nó chỉ có tác dụng trên thực vật... tuy nhiên về lâu dài cơ thể của con sẽ khỏe mạnh hơn, vận khí lúc con thành công cũng có thể giúp con thuyên giảm bệnh tình. Ngoài ra khi con trợ giúp càng nhiều người thì sẽ thu được tín ngưỡng, công đức... hai thứ đó cũng giúp được con khỏe mạnh, trường thọ! Riêng về mẹ và em con thì con có thể dùng tiền bạc để phòng hờ, bảo hộ...

- Vậy còn trường sinh? Con sống thành công cả đời rồi cũng c·hết sao chú?

- Đời người phàm nhân... ai cũng phải c·hết một lần!

Thạch tiu nghỉu.

- Đừng buồn... ta hứa với con, chỉ cần con sống thật rực rỡ, thành tựu kinh thiên động địa thì ta sẽ gặp lại con, cho con và mọi người ở đây cơ hội được trường sinh bất lão... Ha ha ha ha ha ha ha...

Tiếng cười vang vọng làm không gian xung quanh nứt vỡ, thanh niên đầu bạc vụt biến mất... viên thuốc màu xanh tự động bay vào người Thạch, giấc mộng vỡ tan, cơ thể Thạch lâm vào hôn mê...

(còn tiếp)

Chương 11 (Ngọc Trung Thạch). Người ngoài hành tinh?