0
Phong ba đi qua, nhóm bạn đã thân giờ lại càng thân, ai về nhà nấy, Huyền ngồi một mình gọi điện cho Hùng, chuông reo chỉ 2 nốt nhạc là đã có người bắt máy, nhưng không ai lên tiếng.
- Alô... alô... tui là Huyền, có ai ở đầu dây không?
Một giọng nam trầm vang lên:
- Hùng đây!
- Sao bắt máy mà không nói gì?
- Không biết nói gì...
- Giờ biết nói chưa?
- Chưa... à mà có... Huyền, em khỏe không?
Hai mắt Huyền cay cay, lâu như vậy mà sao lòng nàng vẫn nhói đau, thật kỳ lạ!
- Em khỏe, trưa nay anh có rảnh không?
Mạnh Hùng nhìn xung quanh cuộc họp anh đang chủ trì và trả lời không cần suy nghĩ:
- Anh rất... rảnh!
Mười mấy nhân viên trố mắt nhìn sếp, có lộn không, bắt họp gấp hoàn thành deadline ngay giờ cơm, giờ nói rảnh là sao???
- Vậy em mời anh ăn bữa cơm trưa họp mặt.
Hùng hai mắt sáng bừng bừng, tim đập loạn xạ:
- Ăn ở đâu? Mấy người?
- Lẩu cá kèo chỗ ngày xưa mình hay đi đó. Chỉ có em và anh, em có chút chuyện muốn nhờ anh!
- Ok... em đến đi, anh chờ!
- Ok!
Hùng vui vẻ quay sang nói với mọi người:
- Cuộc họp kết thúc tại đây, mọi người được thưởng nóng 500 k để liên hoan, chiều nay nghỉ nhé mọi người!
Nguyệt trợ lý: - Còn deadline?
Hùng: - Ậy... lễ này bù đầu làm không nghỉ... giờ xả hơi một buổi chiều... mai cày tiếp.
- Hu ra... Hùng ca uy vũ...
- Độc bá giang hồ...
- Nhất thống võ lâm...
- Thiên thu vạn đại...
Hùng khoát tay xua đuổi:
- Mau đi đi, tui không rảnh nghe đâu. À... Nguyệt, em gọi điện đặt 1 phòng vip lẩu cá kèo Cô Ba trên đường Trần Hưng Đạo dùm anh nhé! Gấp đấy!
- Yes sir!
- Nguyệt ơi, đặt luôn cho tụi mình ở sát bên... chút qua mời rượu sếp nha em.
Hùng đập bàn, dùng tay ra hiệu cắt cổ...
Cả đám nhân viên cười ha hả bỏ chạy.
Hùng cũng ba chân bốn cẳng huýt sáo chạy ra lấy xe đến nơi hẹn, anh nhất định phải đến trước để chờ Huyền... như ngày xưa!
...
Quả nhiên dù Huyền tranh thủ đi (makeup gần nửa giờ) thì Hùng cũng đã đứng ngóng từ lâu như hồi hai người còn quen.
Huyền vui mừng lắm nhưng cũng xót xa lắm. Người ta vẫn vậy nhưng nàng thì đã khác quá nhiều.
- Anh tới lâu chưa?
- Anh mới tới hà, vào phòng vip ngồi cho mát đi em.
- Hừm... hồi đó đi ăn toàn ăn ở ngoài, sao giờ anh đặt phòng chi vậy?
- Ha ha ha... hồi đó mới lập nghiệp không có tiền, nếu có thì đâu để em chịu khổ!
Lòng Huyền lại xót xa, nàng lắc đầu xua đuổi mấy ý nghĩ linh tinh để cùng Hùng vào phòng.
Phía xa xa có người vội chụp hình hai người bước vào phòng vip và gửi ảnh đi đâu đó.
...
- Oa... lần đầu hai đứa mình vào phòng vip ăn hả anh Hùng?
- Ừ... anh chờ ngày dẫn em đi ăn như vầy đã lâu lắm rồi!
- Thôi anh... đừng nói vậy...
Hùng tiu nghỉu: - Anh biết, em đã có bạn trai hào hoa phong nhã...
- Sao anh biết?
- Đâu có gì là khó! Khi muốn người ta sẽ tìm cách... anh là dân vi tính, search mấy tài khoản mạng của em quá dễ!
- Có luôn?
- Có!
Huyền gắng gượng chọc cười:
- Cha chả... sao không like hay share hả ông?
- Anh chỉ xem, không dám ló mặt, sợ em không vui!
Đau... nhói tim!
Tim nhói đau khiến Huyền hiểu mình vẫn còn thương người ta... mối tình đầu in dấu đậm quá, rất khó phai.
Huyền rối bời... cũng may là phòng vip, lẩu cá đến rất nhanh cứu nguy cho nàng.
...
Nồi lẩu nhỏ vơi đi phân nửa, Huyền nói vào chủ đề chính:
- Hôm nay em đến đây là muốn nhờ anh một việc liên quan đến an ninh mạng.
- Ồ... chuyện gì vậy em? Tài khoản của em bị t·ấn c·ông sao?
- Không, là Thạch vlog.
- À... vlog biểu diễn hoa nở trong tíc tắc, chuyên quảng cáo cho Huyền Milk Tea.
- Sao anh biết?
- Anh theo dõi rất sát. Thậm chí phòng làm việc của anh sáng chiều đều đặt giao hàng hai đợt trà sữa size lớn. Mấy nhân viên đang có dấu hiệu béo phì rồi!
Huyền cười nhưng lòng buồn thăm thẳm, người ta vẫn có lòng như vậy!
- Tối hôm qua Thạch vlog bị t·ấn c·ông.
- Ừm, chính xác là bị thủy quân chuyên nghiệp t·ấn c·ông, vừa dislike vừa bình kém.
- Anh có biết tại sao không?
- Ân oán gì đấy, anh không biết đâu! Nhưng em yên tâm, trước mắt vlog vẫn ổn, chỉ cần ra clip chất lượng đều đều là được, người xem ai nhìn cũng đều tự hiểu.
- Anh nói cũng đúng nhưng Thạch sợ h·acker chiếm quyền điều khiển rồi phát ngôn bừa bãi gì đó thì c·hết!
- Wow... cậu em này nghĩ thấu đáo đó... trong nước mình mọi người dễ thua h·acker vì chủ quan và thiếu cảnh giác... công ty anh chuyên về an ninh mạng, chỉ cần có yêu cầu là bọn anh đáp ứng ngay...
- Rồi... trúng ngay giờ quảng cáo luôn á...
Hùng gãi đầu bừng tỉnh...
...
Thắng gấp gáp chạy vào quán lẩu cá kèo Cô Ba.
- Tuấn... mày gửi hình nói bồ tao ở đây với thằng khác? Tụi nó ở đâu?
Tuấn đang ngồi với đám bạn vội đứng dậy kéo Thắng qua chỗ khác, chỉ vào một phòng vip.
- Không có gì nghiêm trọng đâu, mày đừng làm lớn chuyện xấu mặt cả đám!
Thắng nghiến răng mặt mày tái mét:
- Chui vào phòng riêng hai người mà mày nói không nghiêm trọng... chừng nào mới nghiêm trọng?
- Mày khùng quá... nếu thật sự phản bội thì người ta chui vào khách sạn chứ vào đây làm quái gì?
- Ui dào cái thằng này! Thì đây là hò hẹn, ăn nè, uống nước chỗ vắng vẻ nè... rồi sau đó mới vào khách sạn... nó muốn cặp thằng khác hèn gì kiếm chuyện gây tao mấy bữa nay!
- Tao lạy mày... nó gây mày là vì mày ghen bóng ghen gió y như lúc này nè... tao kêu mày tới là để giả bộ vô tình gặp gỡ rồi hàn gắn chứ không phải để đ·ánh g·hen!
- Kệ tao... bồ tao tao giữ theo cách của tao... dù sao cũng cảm ơn mày...
- Ê... Thắng... đừng nóng...
Thắng phất tay bỏ đi, máu ghen bốc lên hừng hực khiến anh ta không còn nghe được lời khuyên của bạn thân, anh đến thẳng cửa phòng vip đạp thật mạnh để bắt quả tang.
Đùng... ầm!
Cánh cửa nhôm kém chất lượng lập tức bị đá hỏng mở toang hoác.
Thắng xông vào nhìn thấy Huyền và Hùng đang cười nói tíu tít.
- A... đồ gian phu dâm phụ...
Tuấn nhìn thấy vậy chỉ còn nước ôm trán than thở: "Mấy thằng có máu ghen này khùng quá... lần sau có cho vàng cũng chả thèm kêu nó!"
Hùng và Huyền sững sờ không hiểu chuyện gì nhưng Hùng phản ứng cực nhanh, anh nhảy qua chắn trước người của Huyền.
Huyền định tâm lại thì nổi giận xung thiên:
- Thắng... ai cho phép anh vào đây la lối?
- Anh là bạn trai, anh có quyền...
Huyền định cãi tới bến nhưng Hùng thấy xung quanh nhiều người bu lại hóng hớt, lại còn quay phim tùm lum nên ngăn cản:
- Huyền... đừng cãi ở đây, giờ nghe anh đeo khẩu trang về nhà giải quyết riêng, ở đây để anh lo.
Huyền nhìn hai người đàn ông: Thắng cao ráo lại tập gym nên vạm vỡ, Hùng cũng điển trai nhưng dáng thư sinh đeo kính cận; Thắng ăn mặc thời thượng, tóc tai gọn gàng sành điệu, Hùng khá lôi thôi y hệt ngày xưa, tóc tai râu ria bung xoã đúng chuẩn dân kỹ thuật.
Cả hai chênh lệch là thế nhưng Hùng làm người ta tin tưởng thật nhiều, nàng đeo khẩu trang để rời đi, nhưng ma xui quỷ khiến quay người nhắn nhủ:
- Hôm nay tạm đến đây, em sẽ liên lạc với anh sau! Nhưng em muốn anh làm trước vài việc...
Hùng chợt có ảo giác như thời hai người còn là cặp đôi... anh lạc giọng:
- Em nói đi, chuyện gì cũng được...
- Thay đổi trang phục, tóc tai râu ria!
Hùng gật đầu đầy kiên định, chuyến này dù cho không thay đổi được gì thì anh cũng không xuề xòa bỏ qua lời nàng như mấy năm trước để rồi hối hận day dứt khôn nguôi.
Thắng bực tức: - Đừng có mà tình tứ... tui ở ngay đây nè!
Huyền lườm lườm không thèm trả lời, bỏ ra ngoài lấy xe về nhà.
Thắng vội chạy theo không chút quan tâm hậu quả của anh ta gây ra cho cái cửa phòng tội nghiệp.
Mọi người thấy tan tuồng nên chép miệng bỏ đi. Nhân viên của quán ăn lúc này mới đủng đỉnh đi tới giải quyết hậu quả, Hùng xin lỗi, bồi thường tiền rồi chạy ngay đi làm tóc, cạo râu, chăm sóc da mặt...
Sau đó anh còn ghé shop thời trang nam nhờ nhân viên tư vấn nâng cấp giao diện.
Shop này không phải nhãn hiệu quốc tế nhưng cũng rất lớn và uy tín. Nhân viên tư vấn nhiệt tình, giúp Hùng chọn từ đôi giày đôi dép đến quần áo công sở, quần áo ở nhà, dây nịt, bóp tiền, mắt kính cận và cả đồng hồ đeo tay...
Quay qua quay lại tổng chi phí nâng cấp đã vượt 100 củ hồi nào không hay.
Hùng chắc lưỡi nuối tiếc, anh không nuối tiếc vì hao tiền nhiều mà nuối tiếc vì sao khi xưa không có tiền, không có tâm để làm như vậy...
Giờ mất bò mới lo làm chuồng... không biết bò có quay lại không???
(còn tiếp)