Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 26 (Ngọc Trung Thạch). Tan vỡ

Chương 26 (Ngọc Trung Thạch). Tan vỡ


Tại nhà Thắng.

Huyền mặt lạnh như băng Nam Cực.

Thắng mặt mày tái mét vì thấy mình bị cắm sừng, anh gầm to:

- Tại sao... tại sao em phản bội anh? Có phải vì thằng đó nên em vô cớ gây anh mấy ngày nay không về?

- Phản bội? Trong đó là quán ăn... anh làm ơn bớt hoang tưởng đi... chuyện của tui đã không còn liên quan gì đến anh nữa... tui đã nói chia tay rồi!

- Anh đâu có đồng ý...

- Đó là việc của anh... xin nhắc lại một lần sau cuối: tui không phải là nô lệ, tôi có quyền tự do cá nhân. Đừng nói là anh chỉ là người yêu cũ...dù cho anh có là chồng thì tui vẫn có tự do của mình!

- Tự do? Tự do hò hẹn đi với trai?

- Điên khùng... dân số cả 100 triệu, phân nửa là đàn ông con trai... không được tiếp xúc thì sống làm gì?

- Sao những phụ nữ khác người ta làm được?

- Có vậy luôn?

- Có!

- Vậy ok... anh có tiền, có nhà... cứ đi tìm các cô đó về sống chung rồi đám cưới tùy hỉ... tui đã nói rồi, chúng ta không hợp nhau!

- Hừ... đừng ngụy biện... đây là lỗi của em. Nếu anh ra ngoài hò hẹn với gái, em có cho không?

- Cho! Tui không ghen bóng gió như anh đâu!

- Thế anh dẫn người ta đi ăn riêng, đi uống quán vắng vẻ rồi đi khách sạn thì sao?

- Thì ok luôn! Đó là quyền tự do của anh, tui không bắt ép ai gì cả... tui cũng muốn anh đối xử với tui như vậy!

- Không... anh không làm vậy được! Anh muốn em chung thủy không phản bội anh, không được hò hẹn với ai khác ngoài anh!

- Tui không làm được... vì vậy mới chia tay, anh có hiểu rõ không???

- Em... em là thứ đàn bà trắc nết...

Thắng tức quá quơ tấm hình của hai người đập xuống đất.

Ầm...

Khung kính vỡ nát, Huyền nhìn tấm hình hai người nằm chỏng trơ dưới đất nhưng không thấy đau lòng, chỉ cảm thấy nhẹ người, tấm hình này chụp 5 năm trước lúc mới quen, giờ nó vỡ thì quan hệ cũng tan vỡ!

- ... Tại sao vậy Huyền... tại sao tình cảm anh cho em nhiều như vậy vẫn không thay đổi được em?

- Không... anh sai rồi... thật ra anh đã thay đổi được tui... tui không tìm bạn trai mới mà ở với anh 4-5 năm... nhưng tánh ghen tuông của anh làm tui không chịu nổi, nói hoài cũng vậy... giờ tụi mình chia tay trong êm đẹp đi!

- Anh không muốn mất em...

- Ha ha ha... anh vừa chửi tui trắc nết đó thôi! Trắc nết mà gặp ghen tuông thì cháy banh nhà lồng ngay đó!

Thắng sực tỉnh:

- Không... em không trắc nết, là do anh giận quá nói bậy thôi...

- Hừ... trắc nết hay không cũng vậy thôi... tui không thể sống mất tự do... chào anh...

Huyền chán chả thèm nói nữa... nàng đi dọn đồ để rời đi theo đúng lời nàng nói lúc trước: một khi về nhà là lúc dọn đồ chia tay!

Nhìn người yêu dọn đồ, Thắng nổi máu điên gầm lên:

- Không... em phải là của anh, của một mình anh thôi!

Cặp mắt của Thắng đỏ lên như thú dữ, Huyền sợ hãi và linh cảm thấy nguy hiểm vội lấy chai thuốc xịt ra từ xách tay.

Quả nhiên Thắng lao vào muốn bắt nàng bằng vũ lực, Huyền bóp mạnh chai thuốc xịt chống cướp.

Phụt phụt phụt...

Bột ớt trong chai phun thẳng vào mặt mũi của Thắng.

- A... cứu tui... ặc ặc ặc...

Căn phòng lập tức tràn đầy mùi ớt cay.

Huyền vội vàng né tránh ra xa, sau đó đeo mắt kiếng, đeo khẩu trang thu gom vội vã vật dụng cá nhân vào va ly.

Thắng đau đớn khó chịu lăn lộn trên sàn nhà.

Huyền sợ có chuyện nên vội lấy ca nước tạt lên đầu của Thắng.

Mãi đến ca thứ ba thì Thắng mới bớt la hét nhưng cả người nhũn như cọng bún thiu.

Huyền kiểm tra hành lý thấy đã đầy đủ liền kéo va ly bỏ đi.

Thắng dù mệt mỏi nhưng vẫn ráng kêu gào:

- Em đừng bỏ anh!

Huyền quay người, rút ra chùm chìa khóa nhà ném trả cho Thắng:

- Từ nay đường ai nấy đi, không ai nợ nần gì ai! Anh mà léng phéng gần tui vài mét hoặc sử dụng vũ lực với tui nữa thì tui báo 113.

- Không... anh không muốn chia tay... mọi người đều biết là tụi mình như vợ chồng rồi mà!

- Anh khỏi lo... tui sẽ thông báo cho tất cả bà con, họ hàng, bạn bè, đồng nghiệp rằng chúng ta đã chấm dứt. Nếu anh lợi dụng quan hệ nào đó tiếp cận tui nữa thì đừng trách tui... à còn quán trà sữa, tui cấm tiệt không cho anh đến đó hoặc đứng gần ở đó!

- Huyền ơi, em đừng tuyệt tình như vậy!

- Tuyệt hay không cũng vậy thôi, sống với anh như nô lệ... không biết chừng có ngày anh sẽ hại cả tui vì ghen tuông bóng gió!

- Không, anh thề không bao giờ làm hại em hết...

- Vậy vừa nãy là sao? Anh có biết lúc đó nhìn anh như thú dữ muốn xé xác tui không? Hãy bình tĩnh và chấp nhận sự thật, giữ cho nhau những kỷ niệm đẹp, đừng để tui trở mặt báo công an nha!

Ra khỏi được nhà Thắng, Huyền cảm thấy dường như mình đã sống lại, tuy nhiên cảm giác bơ vơ không nhà lại ập đến, giờ quán trà đang rất đông, nàng không thể xách va ly đến đó, thậm chí nàng cũng không dám ngủ chỗ đó một mình nữa vì sợ Thắng nổi điên.

Suy nghĩ hồi lâu Huyền quyết định chạy qua nhà của Hảo để tá túc.

...

10 phút sau

Hảo: - Trời ơi... chuyện gì xảy ra với mày? Hồi sáng gặp trong quán trà sữa vẫn bình thường mà!

- Bình thường cái gì... mấy bữa nay tao đã dọn ra quán ngủ để chia tay ông Thắng... ai ngờ hồi nãy hẹn anh Hùng ra quán lẩu bàn công việc thì Thắng đến đánh ghen... ...

Huyền buồn rầu kể hết mọi chuyện.

- Trời ơi... mày xịt ớt bột thiệt hả?

- Không xịt không được, lỡ bị bắt g·i·ế·t hay trói buộc giam cầm thì sao?

- Mày coi phim nhiều quá rồi đó!

- Hừm... thà tin là có... lúc đó thằng chả đỏ mắt như trâu điên, tao sợ quíu người... mày cũng biết mấy người lên cơn ghen đáng sợ cỡ nào đúng không?

- Ừ... mấy người ghen quá thì y như bom... không biết lúc nào nó bùng nổ! Nhưng tao nghe nói xịt ớt nguy hiểm lắm, có khi phải cấp cứu.

- Tao biết nên tao có dội mấy ca nước, rồi giả vờ nấn ná nói mấy câu coi thằng chả có bình thường chưa, tao thấy ổn rồi mới chạy qua đây... À mà quên, để tao nhắn tin thông báo cho tất cả người quen, mắc công Thắng lại rêu rao nói xấu.

Hảo đi gọt trái cây cho bạn thân ăn lấy lại bình tĩnh.

- Rồi giờ mày tính sao?

- Tao không dám ở quán trà sữa ngủ một mình, nguy hiểm quá... mày cho tao tá túc đỡ vài đêm để tao tìm chỗ trọ mới.

Hảo khó xử và cuối cùng phải nói ra điều không muốn:

- Huyền, tao với mày thân nhất... nhưng lần này mày gặp khó mà tao không giúp được gì...

- Úi trời... chuyện tình cảm riêng mà giúp cái gì, chỉ cần cho tao tá túc vài ngày là tao ổn ngay.

- Nhưng tao lại không cho mày tá túc được mới c·h·ế·t!

- Hả?

- Đừng nhìn tao như vậy!

- Tại sao?

- Tại mày đẹp!

- ???

- Mày đẹp hơn tao nhiều, mấy lần gặp mặt trong đám tiệc là ông chồng của tao muốn rớt tròng mắt... Giờ mày vào ở vài ngày, nguy cơ cháy nhà của tao cực cao!

- Trời ơi... đến phiên mày coi phim nhiều quá rồi đó!

- Ai dà... bồ mày thì ghen, chồng tao thì háo sắc, gan to như trời... mày ở đây, tối khuya ổng mò vô làm bậy thì mày kêu tao xử lý sao đây!!!

Huyền chưng hửng, nàng không ngờ bạn thân cũng có nỗi khổ, nàng buồn bã kéo va ly rời đi.

Hảo lật đật xách xe đi theo.

Huyền: - Tao đi, mày theo làm gì?

- Mày đi đâu?

- Thì đi mướn khách sạn ở vài bữa chứ đi đâu!

- Ui dào... đừng đi khách sạn... đi với tao qua nhà con Lan Hương.

- Qua đó chi?

- Lan Hương ở có một mình, mày qua đó là số dách! Hổng chừng khỏi thuê nhà trọ á!

- Nhưng tao với nó lấn cấn vụ anh Hùng... giờ qua kỳ kỳ...

- Kỳ cái gì, già đầu hết rồi phải con nít nữa đâu... hiện giờ mày không quay lại với anh Hùng còn con Hương cũng không quen ảnh vậy thì có quan hệ gì đâu... tụi mình bạn bè thân không bỏ nhau được, nhất là lúc khó khăn!

- Tao... tao thấy phiền quá...

- Ok... mày không qua đó thì quay lại nhà tao... tao đuổi chồng tao đi vài ngày để tiếp mày!

- Thôi thôi tao lạy mày! Để tao qua nhà Lan Hương, mày đuổi chồng, ổng có cớ bay nhảy thì tội tao càng lớn nữa!

- Hừm... vậy phải ngoan không!

(còn tiếp)

Chương 26 (Ngọc Trung Thạch). Tan vỡ