Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 28 (Ngọc Trung Thạch). Như chưa có chia ly

Chương 28 (Ngọc Trung Thạch). Như chưa có chia ly


Hùng nói thay đổi giao diện hết 100 củ làm Huyền nhảy nhổm:

- Cái gì? Em kêu anh làm sơ sơ thôi mà?

Lan Hương: - Oa... rốt cuộc là làm gì mà chỉ vài giờ đã hết trăm triệu?

Hùng gãi đầu: - Anh cũng không biết nhưng anh sắm nhiều lắm... hầu như tất tần tật đồ mặc ngoài đường và ở nhà...

Huyền vỗ trán: - Tự anh muốn hay bị tư vấn?

- Là bị tư vấn... nhưng người ta nói có lý nên anh đổi luôn, đồ cũ bỏ hết cho gọn.

Lan Hương liếc cái đồng hồ:

- May mà anh mua đồng hồ thường, nếu không lại tốn vài trăm triệu nữa á!

Hùng cười hiền lành, dùng tay đẩy gọng kính mới:

- Người ta có giới thiệu nhưng anh đâu có quen xài hàng hiệu, phí tiền vô ích!

Lan Hương: - Vậy nếu mua tặng cho bạn gái thì sao?

Hùng kín đáo liếc Huyền:

- À... nàng thích gì thì anh mua đó!

- Lỡ vài tỷ thì sao?

- Khà khà... đủ tiền thì mua liền... không đủ thì kiếm... từ từ mua sau!

Lan Hương gật gù: - Good boy!

Huyền nốc hết ly rượu, nương hơi men để chơi ván bài lật ngửa:

- Hương... mày đừng ở giữa làm mai nữa... tụi mình giờ 30 chứ có phải hồi sinh viên 20 đâu! Mày thương anh Hùng sao mày không nói?

Hùng rùng mình, anh biết giờ khắc phán quyết đã đến, làm không khéo thì cả bạn bè bình thường cũng không giữ nổi...

Lan Hương thất sắc, nhăn nhó:

- Cái con nhỏ tào lao... tao làm mai mà mày nói gì vậy?

- Bà mai thương đàng trai là thường, mày thương tao nhưng tao cũng thương mày... nhìn mày yêu thầm tao không chịu nổi!

Hùng bàng hoàng chợt tỉnh cơn mê, anh chộp tay Huyền hỏi gấp:

- Huyền... chẳng lẽ lúc trước em chia tay anh là vì Lan Hương?

Huyền cười khổ gật đầu nói thẳng tất cả:

- Một phần vì nó, một phần vì em bị vô sinh và không muốn kết hôn! Cha mẹ của anh lại chỉ có anh là con một phải nối dõi tông đường... Em không làm vợ tốt dâu hiền được, chỉ có Lan Hương là thích hợp với anh thôi!

- Trời ơi... sao lúc đó em không nói rõ ra?

- Nói ra thì giải quyết được gì? Lúc đó về nhà anh chơi... hai bác mong ngóng con dâu, mong ngóng cháu nội... em lòng đau như cắt...

Hùng thẫn thờ ôm lấy đầu:

- Nhưng anh chỉ yêu em...

- Lan Hương nó không tốt sao?

Hùng gục đầu không nói, có nói ra chỉ thêm tổn thương người khác!

Lan Hương ngồi bên rớt nước mắt:

- Mày lại nói tào lao... tao chỉ là bà mai, tao thừa nhận tao yêu thầm nhưng tao không muốn cướp anh Hùng. Tao cũng muốn ngừng yêu nhưng không ngừng được tại vì ảnh vẫn còn độc thân, tao chờ ảnh kết hôn thì tao mới yên lòng bắt đầu cuộc sống mới!

Hùng nhìn Lan Hương bộc bạch:

- Anh xin lỗi em nhiều lắm Lan Hương... nhưng anh cũng giống em, cứ hễ Huyền chưa kết hôn là anh vẫn còn hy vọng, nên anh âm thầm theo dõi, chờ đợi...

Huyền khui chai rượu khác, rót rượu, thêm đá.

Lần này uống mãi mà nàng không nghe vị ngọt... chỉ thấy chát đắng...

- Hai người cố chấp làm gì, sao không tìm người khác như tui nè cho khỏe?

Hùng và Lan Hương im lặng. Có lẽ bi kịch của mọi người đều bắt nguồn từ sự cố chấp của chính bản thân mình!!!

Huyền: - Em giờ đã chia tay bạn trai, là thân tự do... nhưng em không còn xứng đáng với anh nữa anh Hùng... anh hãy yêu người khác, kết hôn rồi sinh con đi... Anh làm như vậy thì Lan Hương nó mới yên lòng lấy chồng! Giải thoát cho cả hai!

Hùng nhắm chặt môi, anh muốn phản đối bằng sự im lặng.

Lan Hương giãy nãy: - Chưa bao giờ tao muốn tạo áp lực cho anh Hùng, hôm nay nói ra chỉ là để nhẹ lòng... tao thề nếu anh Hùng cưới người không yêu làm vợ thì tao sẽ ở giá suốt đời!

Huyền hết hồn: - A... con nhỏ này nói bậy... sao tự dưng thề độc, mày ở giá làm gì cho khổ thân?

Hùng cũng gãi đầu không hiểu.

Lan Hương nghiến răng: - Chứ mày nghĩ coi... anh Hùng cưới người không yêu được tại sao không cưới tao? Nếu cưới đùa cưới đại thì tao có quyền ôm hận chứ đúng không?

Huyền: - Ái chà... con nhỏ này khôn ghê... kiểu này nếu ảnh không cưới được người ảnh yêu thì phải cưới mày à?

Lan Hương gật đầu đắc ý: - Chứ còn sao nữa... công tao dòm ngó săm soi cả chục năm nay á!

Hùng trợn mắt: - Trước giờ chưa bao giờ thấy em dữ dằn như vậy luôn đó Hương!

Lan Hương: - Hừm... đao sắc chặt đay rối... em tình nguyện làm người đứng bên lề... giờ anh và Huyền giải quyết với nhau cho dứt điểm đi, tụi em đã 30, không còn nhiều thời gian xuân sắc nữa đâu!

Nói xong nàng đứng dậy bỏ vào tuốt trong buồng ôm gối... khóc...

...

Ban công chỉ còn lại hai người, hoàng hôn đã tàn, bầu trời sắp tắt hết những tia sáng cuối cùng làm Hùng chợt thấy gấp gáp như thể thời gian sắp hết, anh mạnh dạn cầm hai tay của Huyền:

- Em về với anh nha!

Lúc nãy bị cầm tay nhưng có Lan Hương nên Huyền không nhiều cảm xúc, thế nhưng lần này chỉ có hai người, nàng xúc cảm mãnh liệt:

- Em không xứng đáng với anh nữa! Trong khi anh chờ đợi em thì em cặp bồ tùm lum, ăn ở với người ta như chồng vợ... em không còn gì quý giá để dành cho anh nữa!

Hùng lắc đầu, hai mắt sáng rực nhìn nàng:

- Anh không quan tâm nhiều như vậy, anh chỉ muốn biết duy nhất một điều... em làm ơn trả lời, nhất định phải trả lời cho anh điều này...

- Điều gì?

- Em còn yêu anh không?

Huyền rụt rè lẩn tránh: - Em...

- Không được nói dối... anh xin em... hãy nói thật lòng mình lần này... chỉ cần em không yêu anh nữa thì anh hứa sẽ lập tức bấm nút biến mất như trước kia...

- Biến mất để làm gì?

- Thì để theo dõi em tiếp...

- Vậy còn cha mẹ anh...

- Năm 40 tuổi anh sẽ nhận con nuôi 2-3 đứa cùng một lúc để ông bà có cháu nội... anh sẽ nói dối chúng là con rơi của mình...

Huyền khóc như mưa: - Tại sao... tại sao anh cố chấp như vậy? Em nói rồi, em không xứng đáng được anh yêu như vậy đâu!

Hùng choàng tay ôm chặt Huyền, hai quả tim như cùng chung nhịp đập, đáp án anh muốn biết đã quá rõ qua làn nước mắt của nàng...

Hùng không hỏi nữa mà thay bằng hành động, môi tìm môi, run run thưởng thức hương vị trong mơ... cảm xúc vẫn nồng nàn mãnh liệt như gần 10 năm trước... giữa họ giờ đây như chưa từng có chia ly...

...

Ở trong phòng ngủ, Lan Hương vừa khóc vừa cười nhìn camera cảnh hai người hôn nhau thắm thiết, nàng khóc để chôn một mối tình đơn phương, nàng cười để chúc phúc cho hai người và cũng để mừng chính nàng được giải thoát...

...

"Tình c·h·ế·t... nên tình sầu

Tình xa... nên tình buồn

Tình lỡ phai nhạt màu... tình đau...

Lời cuối... cho cuộc tình

Thì dẫu lỡ làng rồi...

Tình vẫn trao về người..."

Giai điệu buồn du dương bất ngờ vang lên cắt đứt nụ hôn nghẹt thở của Hùng và Huyền.

- Ủa... sao em cài nhạc chuông buồn vậy?

- Hồi chiều ở nhà Hảo tâm trạng quá nên đổi nhạc chuông!

Huyền bắt máy.

- Alô, Thạch hả em? Có gì không?

- Chị ơi cứu tụi em... khách đông quá!

- A... chị hiểu rồi, chị qua liền!

Huyền bật ngồi dậy sửa lại áo sóng:

- Cái anh này... sao giờ tay chân "hư" quá vậy?

Hùng cười hắc hắc:

- Trai không hư gái không thương!

- Hay ha! Cái này là đi uống bia ôm nên quen tay thì có... chờ đó em xử lý sau... giờ em phải qua quán phụ bán... anh ở đây...

Hùng giãy nảy: - Cái gì mà ở đây... anh cùng em qua quán...

- Chi vậy?

- Ờ thì phụ làm thêm kiếm tiền cưới vợ!

Lúc này Lan Hương biết hết phim coi lén nên đi ra tiễn hai người:

- Anh Hùng là good boy, biết làm thêm để cưới vợ, nếu thiếu tiền cưới thì kêu em... em giúp cho!

Hùng và Huyền nhìn mắt của Lan Hương sưng húp, hai người liếc nhau nhưng vờ như không thấy, vội vàng tạm biệt để đi lẹ... hy vọng vết thương lòng của Lan Hương mau lành lặn để bắt đầu cuộc sống mới.

Lúc đi ra khỏi cửa Huyền ngạc nhiên:

- Ủa... anh lấy valy của em chi vậy?

Hùng: - Lấy đi dọn qua nhà anh!

- Là sao?

- Rước nàng về dinh!

- Ai cho rước?

- Không cho thì bắt... bắt về làm áp trại phu nhân...

Lan Hương hết chịu nổi cơm c·h·ó liền đóng cửa thật nhanh, chui vào buồng khóc tiếp...

(còn tiếp)

Chương 28 (Ngọc Trung Thạch). Như chưa có chia ly