Đại Náo Từ 1960
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 27 (Ngọc Trung Thạch). Chuyện 3 người
- Không liên quan mà mới gặp buổi trưa, buổi chiều đổi ngay giao diện mấy chục năm nay!
Địa điểm uống là ban công khá rộng, có tiểu cảnh mini rất chill, ngắm hoàng hôn tuyệt đẹp.
Rượu nho loại chua chua ngọt ngọt mười mấy độ cồn, pha uống chung với đá cũng thú vị ra phết.
- Cứ ở đây cho vui... muốn tìm chỗ khác cũng được, tao sẽ giới thiệu cho, đảm bảo ngon bổ rẻ!
Lan Hương cười nhưng đau nhói trong lòng, nàng đã nói vài chục lần mà người ta có thay đổi gì đâu! Thế nhưng nàng vẫn tự thôi miên để làm tròn vai bà mai:
Lại thêm 10 phút... chuông cửa reo lên, Lan Hương mở cửa, Hùng bước vào làm Hảo và Huyền kinh ngạc tột độ.
Hùng vờ nhăn mặt: - Ui trời... lên hương tí cho đời nó đẹp có gì đâu mấy em! Lẩu thơm quá... cho anh ăn với...
Hảo: - Ha ha ha... tao bào là tao hy sinh á... không thể để hai siêu mỹ nữ trong nhóm phá tướng được!
- Thì lãng phí thời gian của anh Hùng chờ mày nè!
- Ờ thì ba má mày không có rể...
Hảo: - Sao không ở đây luôn?
- Đúng ra mày nên chia tay sớm hơn... lãng phí mấy năm của mày... của mọi người!
Huyền cười ngâm ngâm không trả lời, Lan Hương quay qua nhìn Hùng chất vấn:
Lan Hương: - Vậy vào ăn luôn đi anh, em sẽ lấy thêm rau và hải sản!
Lan Hương: - Cái đó là ăn ít và ăn luộc... nếu ăn có nhiều gia vị và dầu mỡ... thì cũng mập như thường!
Lan Hương: - Cứ để con Hảo "tàn sát võ lâm" đi... trong tủ lạnh còn nhiều rau và hải sản lắm!
- Anh Hùng... Huyền và bạn trai vừa chia tay... nó qua đây tá túc chỗ em đó!
Hảo: - Ừm... nhà Lan Hương khá lắm, nó đi làm cho vui thôi, không vất vả như tụi mình.
Hảo và Huyền không nghĩ nhiều, cả hai đều bị nồi lẩu ngon hớp hồn.
Hảo: - Ui trời ơi... hàng xóm của mày đâu? Tao đói quá!
Huyền giãy nảy: - Ê... không có gì đâu... trước đó mấy ngày tao đã ra ở riêng ngoài quán rồi... giờ sợ nguy hiểm nên mới chạy qua đây... chờ vài bữa tao kiếm được chỗ thuê an toàn thì tao đi.
Lan Hương: - Mày cười khả ố quá Hảo ơi... tao nổi hết da gà rồi... thôi đừng cười nữa, vào bếp với tao nấu lẩu ăn mừng Huyền tự do!
Hảo: - U má ơi... có gian tình...
Hùng: - Ừm... anh có thấy Huyền công bố trên các tài khoản. Anh rất tiếc đã xảy ra chuyện lúc trưa!
...
Chương 27 (Ngọc Trung Thạch). Chuyện 3 người
Hảo: - De... tự do muôn năm!
Lan Hương: - Tức là anh Hùng thay đổi ngay trong chiều nay?
Hảo: - Tội nghiệp mày... trong nhà đều đi định cư hết rồi... sao mày không đi luôn?
- Rồi anh nghe liền?
Lan Hương: - Ok... dọn ra đi... nhớ lấy thêm một bộ chén đũa.
- Anh nói thiệt đi, hồi trưa nhỏ Huyền nói gì mà anh thay đổi 180⁰?
Lan Hương: - Gian tình cái khỉ mốc... không thấy tao mời người ta không thèm đến à!
- Ha ha... mày nói đi... lãng phí mấy năm của ai nữa?
Hảo: - Trời ơi... hồi trưa anh gặp nhỏ Huyền... giờ gặp lại nhỏ Huyền ngạc nhiên tức là...
Lan Hương: - Chủ yếu là cuối tuần tập hợp bạn bè ăn nhậu... tuần này nhóm này tuần sau nhóm khác... vừa giao lưu vừa cho ấm cúng nhà cửa!
Huyền: - Wow... con Hương vẫn là đứa nấu ăn giỏi nhất đám!
Lan Hương lắc đầu: - Giao diện này hoàn toàn không phải của anh Hùng lúc bình thường. Mới 3 bữa trước Hương gặp, ảnh đâu phải như vầy!
...
Hảo ra về, căn phòng còn lại 3 người dừng đũa không ăn được nữa!
Huyền cười khổ: - Cũng không thể đổ hết lỗi cho ổng... có nhiều phụ nữ thích bị ghen tuông bảo bọc kiểu vậy lắm... chỉ là tao không phải tuýp người đó... cho nên cả hai trước sau gì cũng phải chia tay!
Cuối cùng, người mở miệng đầu tiên là Lan Hương:
"Trời ơi... tụi nó là "chuyện 3 người" nhức đầu lắm rồi... mình xớ rớ kiểu gì cũng nói hớ! Chuồn lẹ cho êm!"
Huyền lắp bắp: - Sao lại là anh?
Huyền: - Xạo... còn sớm mà đói gì...mày thèm lẩu thì có!
Lan Hương nghĩ đến một việc thú vị nên đôi mắt loé sáng, nàng mỉm cười trấn an Huyền:
- Anh Hùng thì liên quan gì tao? (đọc tại Qidian-VP.com)
- Con Lan Hương nó nấu ăn ngon lắm... anh là hàng xóm... thích thì qua đây thường thường nó nấu ăn cho.
Huyền: - Càng nghe càng phức tạp... thôi tranh thủ ăn đi... con Hảo nó sắp "bào" hết rồi kìa!
- Ờ thì... khoảng... khoảng 100 củ!
Lan Hương dần lấy lại sự tự nhiên, nàng hóa thân thành bà mai như 10 năm trước:
Hảo: - Ủa... còn ai nữa? (đọc tại Qidian-VP.com)
Hơn nửa giờ sau, nồi lẩu to nghi ngút khói đã sẵn sàng.
Huyền: - Ê... Hương... mày ở một mình sao nhiều nguyên liệu vậy? Tao nghe người ta nói ở một mình làm biếng nấu ăn lắm mà?
Lan Hương: - Có lẽ số mệnh... Huyền vừa gặp lại anh Hùng đã xảy ra chuyện...
Hảo ôm bụng cười: - Ha ha ha... thì thiên hạ lại chắc lưỡi: chúng nó đã đẹp mà lại còn yêu nhau nữaaaaa... hehe!
Hảo nhanh mồm nhanh miệng, trêu chọc không suy nghĩ:
Hùng cười cười không nói.
Hảo: - Cái đó thì sure rồi! Nhìn dàn bếp và cả đống nguyên liệu trong tủ lạnh, tủ đông là biết rồi.
... (đọc tại Qidian-VP.com)
Huyền mỉm cười đắc thắng nhưng không nói. Hùng cũng chỉ cười không dám nói nhiều, càng nói càng hớ.
Tuy nhiên Hảo và Lan Hương chỉ mất vài giây để nhận ra sự thật:
- Huyền nói anh nên thay đổi tóc tai trang phục.
Huyền vui lây với hai bạn thân, tâm tình dần hồi phục.
- Giờ ăn chưa? Tao đói...
Huyền xoay quanh xem xét Hùng một vòng: (đọc tại Qidian-VP.com)
Huyền áy náy: - Chơi thân nhưng tao mới đến đây lần đầu, ngại quá mày ơi!
Hùng chớp mắt nhưng không lên tiếng, Huyền cười cười, men rượu lâng lâng, rượu không say người, người tự say, nàng vờ nương men say để hỏi rõ:
Hảo: - Ừm... câu này là chính xác, cha Thắng cũng có nhiều ưu điểm nên con Huyền mới dây dưa lâu như vậy và tụi mình cũng nhìn lầm luôn! Tao thì tao cũng chịu không nổi cái vụ ghen bóng ghen gió đâu!
Lan Hương cười lỏn lẻn: - Tao bồi dưỡng hàng xóm!
A few moments later
Hùng gãi đầu liếc nhìn Huyền, anh thấy nàng không nói gì bèn bạo dạn cung khai:
Chai rượu đầu tiên sắp cạn mà Hùng, Huyền, Lan Hương vẫn chưa nói lời nào.
Hùng im re không dám trả lời, chỉ cúi đầu húp xì xụp... hồi trưa nhịn đói họp deadline, Huyền rủ ăn lẩu cá kèo... dè đâu mới làm lửng bụng đã bị phá phải nhịn ăn... nãy giờ "đi làm đẹp" đói dã man!
Vốn dĩ Hùng đã là "ngọc diện thư sinh" mê đảo biết bao sinh viên nữ ngày xưa, trong đó có Huyền và Lan Hương... bây giờ được "tút" kỹ thì càng mê người dù rằng vẫn... ròm.
Lan Hương đề nghị: uống rượu!
Huyền: - Xì... nhà trọ mà ngon bổ cái gì! Tao cảm ơn mày... mày kiếm gấp dùm tao một chỗ đi! (đọc tại Qidian-VP.com)
Hùng: - Wa... lẩu này hấp dẫn quá trời... nhìn cái là biết ngon...
Lan Hương rước hai bạn thân vào, nhìn thấy valy liền biết có chuyện, Huyền không giấu giếm kể rõ đầu đuôi câu chuyện...
Hảo: - Vậy sao mày nêm nhiều dầu mỡ chi vậy?
Lan Hương cụp mắt lắc đầu, nơi này còn nhiều vương vấn quá nàng không đi được...
Huyền: - Wow... sợ mày luôn đó! Chừa chút cho khách nữa kìa!
(còn tiếp)
- Xì... ba má tao li dị, mỗi người đều lập gia đình riêng thì trông mong gì... lãng phí của ai, mày nói thẳng đi!
Hảo dẫn Huyền đến một khu chung cư cao cấp, Hảo đã đến nhiều lần nên dễ dàng thông qua bảo vệ vào trong.
Hảo nhận thấy mình lỡ lời nhắc chuyện không nên liền vội chuyển hướng:
Lan Hương đôi mắt lóe lên vẻ ước mong nhưng rồi mau chóng đè xuống!
Huyền: - Mày vừa vừa thôi... không sợ mập hơn à?
Hảo gật đầu rồi múa đũa lia lịa...
Hảo phát hiện mình lỡ lời thì đã muộn màng, không khí nhóm bạn không còn nhẹ nhàng nữa, nàng lấy cớ về nấu nướng cho chồng để chạy trốn!
Huyền uống rượu ào ào như uống nước ngọt:
Huyền cảm xúc nôn nao... anh Hùng giờ đây đâu là gì của nàng...
Hảo: - Lâu rồi không gặp anh Hùng... anh khác hồi xưa quá... Ủa mà Huyền, mày mới gặp anh Hùng hồi trưa sao giờ ngạc nhiên?
Huyền: - Wow... chỗ này xịn ghê!
Huyền: - Hai đứa tao đẹp như vầy tự nhiên "góp gạo thổi chung" lỡ dính luôn thì sao?
Hảo: - Hải sản ăn không mập!
- Vậy tổng cộng chiều nay anh phải tốn bao nhiêu để lên đời?
Lan Hương chép miệng: - Hình như tụi tao luôn nhìn sai về cha Thắng... ghen khủng kh·iếp vậy ai chịu nổi!
- Chặc chặc... bảnh bao hẳn ra luôn, nước hoa sành điệu, đồng hồ và mái tóc rất hợp thần thái, quần áo phối màu thật nhã, tôn lên nét thư sinh... mắt kính cũng đổi rất đẹp!
...
Lan Hương: - Mày không thấy tao nấu nhiều sao? Còn một hàng xóm nữa, cũng ở một mình tao gọi qua ăn chung cho vui!
- Trước lạ sau quen, muộn còn hơn không...
Lan Hương: - Tao có nhắn tin mời... ban đầu người ta "chê" không đến... sau đó tao phải nói rõ có hai mỹ nhân khác thì người ta mới lật đật đến... giờ mình ăn trước ai đến trễ ráng chịu!
- Ờ thì... ai nói đúng mình phải nghe chứ!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.