0
Nhã Hân: "Uy... hôm nay thu hoạch sao rồi?"
"Ngon lành cành đào... gom lại được 50 triệu... 5% của mục tiêu!"
"Cố lên :)) "
"Còn bà sao rồi? Khỏe không?"
"Tốt hơn hôm trước, phải làm quen từ từ... ông tìm an ninh mạng chưa?"
"Rồi... tui nhờ chị Huyền tìm... không biết chỉ tìm sao mà ra luôn bạn trai mới là chủ công ty an ninh mạng ghê không!"
"Hả... bạn trai cũ của chỉ đâu?"
"Chỉ chia tay trước vài ngày rồi... ông đó ghen quá chỉ không chịu nổi!"
"Vậy mai mốt ông có ghen tui vậy không?"
Câu chuyện bẻ ngoặt quá bất ngờ và... trở nên nguy hiểm, Thạch vuốt mồ hôi trên trán:
"Tui có gì đâu phải ghen..."
"Ý ông nói tui xấu, ế...???"
"Không à nha... bà vừa giàu vừa đẹp vừa giỏi lại vừa ngoan... người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, chim gặp chim hót, chó gặp chó..."
"Chó cắn chứ gì?"
"Bậy... chó gặp chó vẫy đuôi!"
"Vậy ai gặp cũng thích tui rồi ông làm sao?"
"Làm lơ chứ sao... người ta thích là quyền của người ta... miễn bà thích tui là được... nhưng nếu gặp tụi q·uấy r·ối thì bà báo cho tui, tui xử tụi nó!"
"Xíiiii... thân có chút xíu mà xử ai?"
"Kệ... có nhiêu chơi nhiêu... từ hồi mẫu giáo tui đã bảo vệ bà hoài đó thôi!"
Nhã Hân cười híp hai mắt, câu này gợi nhớ 15 năm kỷ niệm của hai người... quả thật từ hồi mẫu giáo được vận mệnh xếp đặt ngồi cạnh nhau... Thạch tuy ít nói nhưng luôn bênh vực Nhã Hân trong mọi tình huống, người cậu nhỏ con gầy gò nhưng gặp chuyện thì rất máu lửa... có lần đánh nhau xịt máu mũi nhưng Thạch không buông đầu tóc của đối thủ, làm đối thủ khóc thét thê thảm... đến khi phụ huynh bên kia mắng vốn thì còn phải bồi thường ngược lại bởi Thạch xịt máu đầy mặt!
"Rồi... rồi... coi như cho ông qua ải đó... Thạch ròm của tui!"
Thạch chưa kịp thở phào thì Nhã Hân lại nói:
"Ông chuẩn bị qua đây bảo vệ cho tui đi... có hơn 20 tên đang "tia" tui đó... trong đó có một sinh viên sắp ra trường, dòng dõi cựu tổng thống Mễ luôn đó!"
"Tụi nó chỉ tia thôi hay là q·uấy r·ối?"
"Ha ha ha... muốn q·uấy r·ối cũng không được, vệ sĩ của tui luôn kèm, luật sư thì online 24/24... Chỉ có điều tụi nó bày nhiều trò tỏ tình lắm... đem nó viết ra thành sách chắc "best seller" luôn quá!"
"Thì bạn gái tui đẹp, giỏi nên ong bướm mới dập dìu... bà chờ tui gom đủ tiền rồi qua liền... giờ chưa qua được tui sẽ tìm cách "tỉnh tò online" để xác định chủ quyền."
"Vậy cũng được luôn???"
"Được... người thành công luôn có lối đi riêng!"
"Nghe có lý... nhưng phải dùng chiêu nào wonderful đó... nếu tệ thì tui từ chối online ráng chịu à nha!"
"Ok"
"Ừm... cố lên... còn chuyện này tui phải thông báo trước với ông: khi nào Thạch Vlog đạt 100 k view thì hợp đồng quảng cáo sẽ chấm dứt..."
"Ok... nhiêu đó là đáng quý lắm rồi... Tui sẽ tranh thủ cho ra thêm nhiều ảo thuật cấp độ cao để thu hút người xem... trong đó chắc chắn sẽ có một màn dành riêng "tỉnh tò" với bà..."
"Good... tui chờ đây... đừng để tui đợi lâu á..."
"Dễ gì... mắc công bà ốm o gầy mòn!"
"Trễ rồi... tui đã sụt 1 kg."
"Hả... thiệt hông?"
"Thiệt... mấy bữa nay ăn đồ ăn bên này không quen... không có cơm, toàn thịt là thịt... tui thèm canh chua cá kho... khổ qua dồn thịt... rau muống xào thịt..."
"Vậy giờ làm sao... hay bà thử đi nhà hàng Việt..."
"Đi rồi... khẩu vị bị biến đổi cho phù hợp người địa phương... ba mẹ tui đang chuẩn bị gửi đầu bếp ở nhà qua."
"Ô de... Ba mẹ vợ muôn năm!"
"Xíiiii...."
...
Sáng thứ tư ngày 5/9, cả nhà đi làm đi học lại bình thường, Như Hoa hăm hở chạy xe đạp điện mới toanh, túi lại rủng rỉnh tiền, tự hào rằng mình đã biết kiếm tiền, trở thành phú bà trong lớp.
Ba mẹ dặn dò hết mực, bắt Như Hoa chạy chậm, giữ khoảng cách, không đùa giỡn trên đường, không chạy hàng hai hàng ba...
Ngoài đường phố bắt đầu nhộn nhịp bù lại sự vắng vẻ trong quán giống lời chị Huyền dự báo.
Liên, Thủy và ba nhân viên mới được thư giãn nhiều... các nhân viên mới bắt đầu tập tành học pha trà sữa, họ có ý muốn gắn bó lâu dài vì thấy có tương lai.
Thạch hơi buồn buồn, ai cũng chọc ghẹo nói bị ế hoa hồng nhưng thật ra cậu rầu vì chờ... siêu năng thăng cấp.
Tính đến sáng nay lượt view đã vượt 30 k, nhưng siêu năng vẫn chưa chịu rục rịch chút nào... Thạch đang chờ nó thăng cấp cho ra năng lực mới siêu cấp để cậu bùng nổ tỏa sáng mau hơn...
Chưa có năng lực mới, Thạch đành vắt óc suy nghĩ sáng tạo trò ảo thuật mới, cao cấp hơn, thu hút người xem hơn!
11 giờ trưa trò mới chưa nghĩ ra, chỉ có một vị khách lạ lùng soi Thạch biểu diễn nãy giờ.
Nói là lạ lùng vì chưa bao giờ có một ông già đến quán trà sữa nhâm nhi một mình lâu như vậy... ông khách này có râu tóc bạc phơ phối hợp với trang phục nhìn rất nghệ sĩ...
Thạch đang chuẩn bị nghỉ ăn trưa thì ông khách lên tiếng kêu cậu:
- Chú em... tui muốn mua hoa để coi chú em biểu diễn được không?
- Dạ được ông ơi... ông muốn loại nào?
- Khà khà... loại nào ta cũng muốn!
- Oa... Vậy mình bắt đầu từ ảo thuật cấp 1 nha ông... ông chọn hoa đi!
Ông khách chọn đại một bông nhưng không đưa Thạch ngay mà săm soi nó xem có chỗ nào bất ổn... tuy nhiên ông không phát hiện được chút gì.
Thạch kiên nhẫn chờ, cuối cùng màn ảo thuật cấp 1 vẫn diễn ra bình thường trừ phản ứng kỳ lạ của ông khách: ông không vui vẻ hưng phấn mà thậm chí còn nhíu mày nhăn nhó nhìn chằm chằm đôi tay trần của Thạch.
- Quái lạ... hai tay chú em hoàn toàn trống rỗng, làm sao cho hoa nở được chứ?
- Dạ thì là ảo thuật, không thể bật mí đâu ông! Mình có làm tiếp không ông?
Ông khách gật đầu, bình thản rút bông hoa khác, vẫn soi nó thật kỹ rồi che nụ hoa cho Thạch biểu diễn ảo thuật cấp 2...
Màn biểu diễn ảo thuật cấp 2 làm ông khách kỳ lạ càng thêm chăm chú, đôi mắt của ông hầu như không chớp tí nào, nhìn chằm chằm cái tay nắm phần cành hoa của Thạch... nhưng vẫn không phát hiện được gì.
Sự chăm chú của ông ta thật đáng nể, ông thậm chí không hề cảm giác được bông hoa nở xòe trong lòng bàn tay mình, chỉ khi ông mở hai tay ra mới ngỡ ngàng nhìn bông hoa đã nở rất đẹp.
- Tui muốn làm một lần nữa được không?
- Dạ được... ông hãy chọn bông khác... chỉ có điều...
- Điều gì hả chú bé?
- Dạ... vẫn tính tiền tiếp tục!
- Khà khà... tất nhiên rồi!
Bông hoa thứ ba được chọn, lần này ông khách nhắm tịt hai mắt để cảm nhận nụ hoa trong tay nở như thế nào:
Thần chú vang lên
Nụ hoa ngọ nguậy
Từng cánh hoa bung xòe hết cỡ chạm vào lòng bàn tay
Mọi việc kết thúc thật nhanh khi thần chú chấm dứt.
Ông khách ngạc nhiên cực độ mở tay ra nhìn trân trối: hoa hồng nở rất tự nhiên, cánh nào cũng xòe đẹp hết cỡ, khoe sắc tỏa hương nồng nàn nhất trong cuộc đời của nó.
Ông khách hai mắt lấp lánh vui mừng, cả đời ông đều đắm chìm trong ảo thuật, từ lúc thiếu niên nghèo đói cho đến khi gần 70 tuổi dư ăn dư mặc hiện giờ... ấy thế mà ông chưa từng gặp hoặc từng nghe có màn ảo thuật nào đơn giản nhưng tuyệt vời như thế này... đúng như lời hầu hết khách hàng nhận xét: nó thật sự là phép màu!
- Chú bé... ta có thể làm một lần nữa mà không che nụ hoa được không?
Thạch mỉm cười lắc đầu.
- Ta ra giá gấp 10 lần!
- Giá đó tuy cao nhưng chỉ cần con làm 10 lần thì đã có rồi!
- Ờ nhỉ... 2 triệu quá thấp... vậy 10 triệu thì sao?
Thạch vẫn lắc đầu.
- Ta không tin chú bé không chịu nhận tiền...
- Con sẽ lấy tiền biểu diễn như vậy nhưng phải với giá... 1 tỷ.
- Hả... cao quá!
- Không cao... con biểu diễn như vậy lỡ bị lật tẩy thì mất bát cơm cả đời rồi!
- Oài... 1 tỷ thì ta có nhưng không đáng... có điều ta sẽ dùng 1 tỷ này để bái sư nhận cháu làm thầy học màn ảo thuật này được không?
- Ui trời... ông khôn quá... con biểu diễn đã 1 tỷ, truyền nghề làm sao có giá thấp như vậy...
- Vậy cháu muốn bao nhiêu?
- Con không truyền nghề được vì sư phụ không cho phép... cả đời này chỉ có thể biểu diễn kiếm cơm không thể nhận đồ đệ.
- Thật đáng tiếc... xem ra ta không có diễm phúc học được màn ảo thuật này rồi.
- Vậy ông có thể dùng 1 tỷ để xem hoa nở không che...
- Khà khà... lại dụ dỗ ta sao? Một tỷ ta có thừa... nhưng ta tiếc...
- ???
- Ta vốn dĩ là một ảo thuật gia có tiếng, lần này có một nhóm người tìm đến thuê ta ra tay với giá 10 triệu. Nếu ta thành công lật tẩy được cháu thì sẽ có thêm tiền thưởng... chỉ có nhiêu đó thôi mà cháu dụ ta bỏ ra 1 tỷ... chắc hết vốn dưỡng già của ta luôn đó!
- Vậy thật là tiếc...
- Cháu vẫn có thể biểu diễn cho ông già này xem với giá 10 triệu...
- Ha ha ha... lần này đến phiên ông dụ con rồi... con phải dùng nó để làm vốn cưới vợ! Nếu ông muốn hãy dùng vốn dưỡng già giúp con cưới vợ, như vậy sau này con sẽ dưỡng già cho ông!
- Ha ha ha... lão hồ ly hôm nay gặp trúng tiểu hồ ly... nghe có vẻ bùi tai nhưng không ổn lắm... ta phải chạy trước khi bị dụ hết tiền đây!
Ông khách nói là làm, quay lưng chậm rãi bước ra lấy xe, chậm rãi rồ máy rồi chậm rãi vọt đi.
(còn tiếp)