Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 39 (Ngọc Trung Thạch). Giúp bạn

Chương 39 (Ngọc Trung Thạch). Giúp bạn


7 giờ kém, Hào chở Thạch về, dọc đường Thạch rủ rê:

- Vào quán uống cà phê mày!

- Không về dạy sao?

- Hôm nay tao dạy trễ, 8 giờ mới bắt đầu.

- Wow... lần đầu tiên dạy trễ?

- Ừ... tiếp đãi mày cho chu đáo một chút... ăn xong rồi uống mới đủ combo.

Một mập một ròm vào quán cà phê y như số 10 đi với nhau... Yên vị xong Thạch khai pháo trước:

- Mày học quân sự hai tuần kiểu gì mà vẫn mập?

- Còn mày... ăn gấp đôi tao mà vẫn ròm là sao?

Ha ha ha ha ha ha...

- Thôi bỏ vụ hình thể đi... hôm bữa lễ mày đi Bến Te hả... vui hông?

- Vui lắm nhưng cũng đau khổ lắm... tao làm sập sơ sơ 3-4 cây cầu khỉ gì đó... sau đó giành chèo xuồng làm chìm 2 chiếc ngay lúc nước lớn... không biết người ta có vớt được hay không!

- Mày nói thiệt hay giỡn?

- Nói thiệt...

- Vụ sập cầu khỉ thì tao tin... nhưng chèo xuồng mày vừa không biết vừa làm biếng thì sao lại giành???

- Chặc chặc... cái này là tao có nỗi khổ riêng... tao phải lòng một em gái Bến Te, em nói muốn làm rể thì phải biết chèo xuồng, quăng chài (lưới) leo dừa...

- Wa... gái Bến Te tắm nước dừa trắng như bông bưởi chứ gì?

- Có tắm nước dừa không thì tao không biết nhưng trắng lắm, tóc mượt như nhung, dáng người mình dây...

- Cha chả... mày kêu tao làm mai cho chị Huyền rồi lại lén phén con gái người ta là sao?

- Thì cũng tại mày... nói chị Huyền A B C Y Z ... tao buồn thất tình, gặp ngay bé Bến Te dễ "xương"...

- Rồi cái về quê người ta luôn?

- Ừ... em nó rủ nhiều lắm, đi mười mấy đứa vui lắm... về đến nơi phải chia nhau ra nhiều nhà để ngủ...

- Rồi kết quả ra sao?

- Chèo xuồng xuồng lật... leo dừa té mương... quăng chài bay theo chài... "quê" mấy chục cục... cuối cùng em chọn thằng đẹp trai giàu nhất trong nhóm!

- Thằng đó quê ở đâu... bộ nó cũng dân miền Tây leo dừa, chèo xuồng với quăng chài giỏi lắm hả?

- Giỏi mẹ gì... nó dân Sài Gòn, công tử bột, ăn chơi số dách... xài tiền toàn tờ 500... em gái mê tít vậy thôi! Moá... đau cái sự đời...

Thạch vội an ủi:

- Mày đừng buồn, em đó không xứng với mày đâu... mày rất tốt... chỉ bị cái hơi mập, nhà nghèo, tay chân vụng về, không đẹp trai bằng người ta thôi...

- ???... Mày nói đủ chưa?

- Ặc ặc... sorry bạn hiền...

- Ha ha ha... chọc mày chơi chứ tao thừa biết mình ra sao... em đó tham tiền tham sắc nên tao không buồn nhiều...

- Hay... đáng mặt nam nhi...

- ... Tao đã chuyển qua để ý một em miền Trung, nước da bánh mật, có răng khểnh cười một cái là c·h·ế·t trai làng lểnh ngểnh...

Ha ha ha ha... Thạch ôm bụng cười nội thương ho sặc sụa luôn!

- Cười đi... cười cho cố rồi ho... chuyện tao không có gì... giờ nghe lời mày ráng học mà thôi... tao quá biết chuyện đàn ông thành công thì luôn có gái đẹp sau lưng... chỉ cần tao học giỏi thì không lo thiếu bạn gái xinh đẹp!

- Ờ... mày nói chính xác... chỉ cần mày thành công, mọi thứ sẽ đến... miễn là mày biết nắm bắt và đừng khi phụ người ta giống cha Trần Thế Mỹ bị Bao Công chém đầu!

- Trời ơi... mày đừng nhắc... biết bao nhiêu thằng muốn làm Trần Thế Mỹ mà không được á!

- Bó tay mày luôn... tao kể cho mày nghe chuyện này nhưng chắc mày không tin tao đâu!

- Xời... thằng Thạch bạn tao tính cứng như đá, đời nào nói xạo mà tao không tin chứ!

- Ok... vậy tao kể cho mày nghe cho vui... ngay ngày hôm qua có người đưa tao một album, bên trong có hình 200 hot girl... mặc cho tao lựa chọn đó...

- Bà mẹ... cái thằng này xạo VL luôn...

- Đó thấy chưa... tao nói mày không tin mà!

- Ặc... cái này... cái này...

Ha ha ha ha... Thạch phá lên cười, Hào mập cười theo, nó bán tín bán nghi còn Thạch thì cười khổ, ngay cả bạn chí cốt và bạn gái đều không tin khi Thạch nói thật... mọi chuyện của cậu giờ đều trở nên ly kỳ hấp dẫn...

...

Lúc sắp rời đi, Thạch nói một chuyện quan trọng:

- Hôm qua mày ca cải lương Lưu Bình Dương Lễ trật lất...

- Là sao... ca dở?

- Không... nhưng mày không phải Lưu Bình, tao mới là Lưu Bình!

- ???

- Tao đời này chắc không học đại học...

- Cái gì... mày đừng có khùng... mày học giỏi nhất trường...

- Đó chỉ là quá khứ... hiện tại tao đang đi trên một con đường hoàn toàn khác rồi...

- Nhưng có ai cấm mày học đại học đâu? Giờ mày tiền bạc rủng rỉnh, xách ba lô đi du học cái một... không chừng qua đó tung ta tung tăng với Nhã Hân, biểu diễn kiếm tiền đô gấp ngàn lần bây giờ!

Thạch cười khổ:

- Mày nói không sai nhưng trường hợp của tao không được... mày có biết Nhã Hân kêu tao làm gì ở sân bay lúc đó không?

- ???

- Kiếm 1 tỷ để theo đuổi... 10 tỷ làm được bạn trai... 100 tỷ làm hôn phu... 1000 tỷ làm đám cưới.

Phụtttt...

Hào mập phun ngụm cà phê trong miệng ra và ho sặc sụa, mặt ngơ ngác như trách thế giới này quá điên cuồng...

- Mày có điên không Thạch? Nhã Hân trước giờ tuy nhà giàu có xe hơi vệ sĩ nhưng đâu có đến mức thách cưới ngàn tỷ???

- Mày lầm rồi... cái này không phải thách cưới mà là điều kiện cần để cưới...

- Là sao...

- Hazzz... Nhã Hân giấu nên tụi mày không biết... nhà của nàng là tỷ phú đô la đó... muốn làm rể phải có tư cách mày hiểu chưa!

Hào mập run run, hai hàm răng va nhau lập cập... hồi lâu sau trí khôn trở về, lập tức bắt được lỗ hổng:

- Tao biết mày không thích xạo nhưng lần này quá khó tin... làm sao gia đình tỷ phú đô la lại cho con học trường bình thường từ mẫu giáo đến lớp 12... rồi lại luôn chung lớp với mày???

- Ui... chuyện này liên quan đến bí mật riêng của Nhã Hân... tao không chia sẻ cho mày được!

Hào mập trợn trừng... thằng ròm nói kiểu này thì chắc mẩm không sai... thế giới quan điên đảo, Hào mập thấy mình như đang lọt vào một thế giới khác không phải là thế giới thường ngày!

- Ặc... tụi mày giấu lâu vậy thì giấu luôn đi... giờ khui ra làm gì cho tao sốc!

- Tao có khui đâu... tại mày hỏi đó...

- Tại mày... tự nhiên nói muốn làm Lưu Bình, không đi học đại học...

- Đi học đại học 4 năm chưa kể ra trường rèn luyện vài năm rồi biết chừng nào kiếm được 1000 tỷ?

- Thì vừa học vừa biểu diễn bên Mễ...

- Không dễ ăn "của ngoại" đâu! Chỉ cần 1-2 tin đồn là mọi người tẩy chay chạy không kịp luôn đó... mày không thấy diễn viên đóng cướp biển Caribe à... ổng là đỉnh cấp mà còn bị tẩy chay hết đóng phim luôn đó.

Hào mập chần chừ sau đó gật đầu:

- Có lẽ mày nói đúng... ăn bát cơm nghệ sĩ không dễ...

- Thì đó... nên tao mới không đặt quá nhiều tâm tư vào biểu diễn, nó chỉ giúp tao tăng danh vọng thời gian đầu mà thôi!

- Ok... coi như mày không học đại học muốn đi kiếm tiền cưới vợ nhưng chuyện đó thì liên quan gì đến Lưu Bình?

- Thì tao không học nên muốn làm Lưu Bình lo cho mày ăn học như Dương Lễ á!

- Wow... thì ra là muốn bao nuôi tao... ok thôi... chuyển tiền qua tài khoản đi!

Hào mập cà rỡn ai ngờ Thạch móc điện thoại bấm chuyển tiền tin tin tin...

Tin nhắn chuyển tiền tới liên tục, Hào mập nhìn tài khoản tăng lên liên tục mà đầu óc quay cuồng:

- Mày... mày...

- Sao... nhận được chưa?

- Rồi... 100 triệu! Mày "mua" tao thiệt hả?

- Mua cái đầu mày... tao chỉ làm Lưu Bình giúp Dương Lễ ăn học thôi! Nhà mày cũng nghèo như nhà tao, hai đứa từng hứa ai giàu trước thì lo cho thằng còn lại...

- Nhưng cái đó là dại mồm dại miệng... tao có thể vừa học vừa làm...

- Không... tao hứa được thì làm được... mày có tiền này sẽ học tốt hơn, không phải làm nhiều hơn học cuối cùng lẫn lộn đầu đuôi... tiền này chỉ là năm 1... mỗi năm tao sẽ chuyển 100 triệu nhưng thành tích phải khá giỏi nếu không tao "cắt"...

Hào mập lẳng lặng nhìn Thạch như người ngoài hành tinh... trước giờ hai thằng bạn nghèo giờ tự nhiên một thằng giàu ú nụ là sao? Mà giàu thì thôi đi... đằng này còn bày đặt bao nuôi ăn học...

Mắt Hào ửng đỏ, nó biết Thạch nói thật, bằng chứng là vừa chuyển tiền đó thôi.

- Mày giàu... nhưng đâu có nghĩa vụ phải giúp tao? Dù giúp cũng giúp ít ít thôi chứ...

Thạch trầm mặc, câu này Hào nói đúng, cậu uống hết ly cà phê sau đó nói chậm rãi:

- Tao chỉ có mình mày... Nhã Hân chỉ có mình tao... nàng đã trợ giúp tao rất nhiều... vậy sao tao không thể giúp mày nhiều?

- Nhưng mày giúp nhiều quá tao ngại...

- Nhiêu đây mà nhiều cái gì... 100 triệu chia ra chỉ gần 10 triệu một tháng, nhiêu đó ở Sài Gòn ăn học chả bỏ bẽn gì... nếu mày ngại thì ký sổ may mốt giàu thì trả tao... đừng chơi như Dương Lễ cho chén cà muối và tô cơm nguội a!

Hào mập không kiềm được nước mắt:

- Tao sẽ ghi sổ nhưng không có vợ dư đâu mà giúp mày... dù có vợ cũng không đẹp bằng Nhã Hân... lúc đó mày đừng giả bộ làm Lưu Bình bắt Dương Lễ đưa vợ á...

Thời gian đã hết, Thạch về nhà lấy xe đi dạy, Hào mập về nhà lập chí học hành... tất cả chỉ mới 18 tuổi... mọi thứ còn ở phía trước...

(Còn tiếp)

Chương 39 (Ngọc Trung Thạch). Giúp bạn