Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 40 (Ngọc Trung Thạch). Giải thoát áp lực

Chương 40 (Ngọc Trung Thạch). Giải thoát áp lực


Dạy muộn buổi đầu tiên lại có bất ngờ, ba cô học trò muốn "anh" thầy giáo biểu diễn.

Các nàng đều có gia đình khá giả, âm thầm rút ống heo mỗi người 2 triệu để sở hữu một bó hồng "tim" hot nhất hiện nay.

Thạch hơi ngượng ngùng nhưng cuối cùng phải đầu hàng, đầu buổi diễn 1, giữa buổi diễn 1 và cuối buổi diễn 1... kết quả ra về trễ gần nửa tiếng nhưng túi nhiều thêm 6 triệu... các cô nàng khoái chí chụp hình đăng ảnh rất nhiều, tự khoe mình là đệ tử ruột của Chàng Trai Hoa Hồng...

Đạp xe về nhà trễ hơn bình thường cả tiếng, Thạch tìm ba mẹ nói chuyện riêng.

- Hồi nãy con đi ăn và uống cà phê với Hào... con có gửi tiền giúp đỡ nó học tập.

Ba: - Chuyện này là tốt... bạn bè giúp nhau là bình thường.

Mẹ: - Con đã đi làm... có thu nhập... dùng tiền của mình làm ra để giúp đỡ bạn bè nên giúp thì có gì đâu!

Thạch gãi đầu nói ra băn khoăn:

- Con phát tài nhưng chưa giúp gì được bên nội bên ngoại lại đi giúp người ngoài...

- Ba hiểu rồi... vấn đề này khá tế nhị, con giúp Hào bao nhiêu?

- 100 triệu...

Mẹ: - Hả... nhiều dữ vậy con?

- ... dạ là 100 triệu 1 năm, trong 4 năm.

Ba mẹ hết hồn... hai ông bà dành dụm tiền cho trai cưng giải phẫu hoài mà không đủ... giờ tự nhiên nó lấy cả đống tiền giúp bạn... điều này là đúng hay sai???

Ba trầm ngâm tìm câu trả lời... đúng sai khó nói, ông đành bỏ qua một bên để hỏi chuyện khác:

- Thạch... tiền này con lấy đâu ra?

- Dạ con chỉ mới đưa trước 1 năm.

Mẹ: - Một năm thì con vẫn không đủ, con giao hết phân nửa cho ba mẹ giữ mà?

Thạch gãi đầu đành cung khai tiền Nhã Hân trợ giúp.

Mẹ: - Ôi trời ơi... nó chuyển cho con 500 triệu... con dám nhận luôn?

Ba lắc đầu cười khổ: - Mới tới thùng đồ bự chà bá giờ tới 500 triệu...

Thạch thật thà: - Dạ 500 triệu đã có ngay sau khi Nhã Hân qua bên đó.

Mẹ: - Nhưng mà nó gửi tiền cho con chi nhiều vậy?

Thạch lại tiếp tục cung khai vụ 1000 tỷ cưới vợ.

Ba mẹ dở khóc dở cười... nói chúng nó là con nít cũng không sai, ai đời ra điều kiện trên trời như vậy... ấy thế mà chúng nó lại làm thật, cô nàng gửi 500 triệu, anh chàng ngày kiếm mấy chục triệu nhờ biểu diễn...

Mẹ giơ tay đầu hàng:

- Mẹ thua luôn mấy đứa bây... rồi giờ con tính sao?

- Dạ thì con được Nhã Hân giúp, con lại giúp Hào... tất cả cùng tiến bộ.

Ba: - Tiến được không?

- Thì ba vẫn hay nói đó: mưu sự tại nhân thành sự tại thiên... cứ cố gắng hết mình, thành bại tính sau!

- Ái chà... hôm nay trai cưng xổ nho luôn ta...

- Hì hì... con nhà tông không giống lông cũng giống cánh.

Ba: - Con sống có nghĩa có tình là rất tốt, hiện tại con làm ra đồng tiền lớn nên tiêu xài cũng lớn... đó là điều dễ hiểu... chuyện Nhã Hân con ráng đừng phụ lòng của nó, sau này nếu con thay lòng đổi dạ thì ba sẽ đánh con một trận...

Mẹ: - Lúc đó mẹ không can đâu... còn về hai bên họ hàng chắc mình cũng nên giúp đỡ... mức độ lớn hay nhỏ là tùy con.

- Ba mẹ yên tâm... tên con là ba đặt, con sẽ kiên định như một cục đá... về nội và ngoại hiện tại vẫn không có gì gấp... con định làm ăn một thời gian rồi thực hiện ước mơ của mẹ...

Mẹ: - Ước mơ gì?

- Thì ước mơ mẹ hay nói với ba đó: muốn tìm một mảnh đất rộng, xây ba ngôi nhà to đẹp, nhà mình ở giữa, nội ngoại hai bên như vậy khỏi chạy qua chạy lại thăm nhau... mảnh đất đó sẽ đủ chỗ cho ba trồng cây, xung quanh râm mát chống nóng chống bụi, có vườn rau, vườn hoa, ao cá trồng sen s·ú·n·g... trên lầu có ban công ngắm cảnh bình minh, hoàng hôn... sáng thức dậy chim hót líu lo, tối đi ngủ côn trùng kêu rả rích...

Ba mẹ càng nghe càng si mê... nhưng mà mẹ lại khóc:

- Đó là giấc mơ của mẹ... nhưng còn con thì sao... sao con không giải phẫu chữa bệnh tim trước?

Thạch nheo mắt nhớ về giấc mơ:

- Sư phụ dạy con ảo thuật có nói cho con biết: chỉ cần con cố gắng sống tốt, sống đẹp... sau một thời gian bệnh tim sẽ dần dần tự khỏi...

Ba: - Có thiệt không con?

- Dạ thiệt... tất cả bản lĩnh của con đều do sư phụ ban tặng... con rất tin sư phụ.

Mẹ: - Sư phụ là ai... ở đâu... ba mẹ gặp chưa?

- Dạ chưa... ngài ấy rất thần kỳ... không thích giao thiệp, thậm chí rày đây mai đó không biết tung tích...

Ba: - Sao hồi đó con gặp được... tại sao ông ta lại dạy cho con?

- Sư phụ tự hiện ra rồi dạy con, ngài ấy dạy xong thì bỏ đi chỉ căn dặn con phải sống thật xuất sắc.

Mẹ càng nghe càng nổi da gà:

- Sao giống chuyện về ông bụt quá vậy con?

- Dạ rất giống... bởi vậy con hay gọi ngài ấy là Giang thần tiên.

Ba: - Ông ấy họ Giang?

- Dạ đúng... sư phụ chỉ nói họ, không nói tên... gương mặt và thân hình là thanh niên 30 tuổi nhưng đầu tóc bạc trắng, không có râu...

Ba: - Con nói thiệt cho ba biết... con thật sự gặp ông ấy ở đâu? Dạy trong bao lâu? Rõ ràng con toàn ở nhà, ba mẹ gặp hàng ngày mà?

- Con... con gặp trong mơ... ngay cái bữa đưa tiễn Nhã Hân đi du học...

Ba mẹ trợn trừng hai mắt, cả người run rẩy, khuôn mặt đỏ bừng bừng vì kích động, cả hai biết tính con, chuyện này là thật... và cũng chỉ vậy mới giải thích được tại sao trai cưng bỗng nhiên biết ảo thuật rồi kiếm tiền như n·ước l·ũ...

Cả phút sau ba mới run giọng hỏi nhỏ:

- Con nói thiệt đi... con ảo thuật hay là con biết phép thuật?

- Dạ gọi đúng là siêu năng lực đó ba!

Ba vội chạy ra sân ngắt lấy một cành hoa hồng Mon, cành này chỉ có vài chiếc lá nhỏ sâu cắn lõm chõm. Vào lại bên trong ba khóa cửa nhà cẩn thận rồi thì thào:

- Nè... con làm ba mẹ coi... đừng che giấu gì hết!

Thạch mỉm cười, bộc bạch hết với ba mẹ sẽ làm cậu nhẹ nhõm, 18 tuổi giữ bí mật kinh thiên một mình rất mệt mỏi, dù có cho tiền tỷ cũng không bằng có người chí thân chia sẻ!

Thạch cầm cành hoa, truyền năng lượng vào và không thèm đọc "thần chú dỏm" gì cả...

Cành hoa hồng đột nhiên bừng tỉnh, từng nách lá nhú chồi rồi uốn éo vươn lên sau đó đơm nụ kết hoa thành một bó hồng Mon rực rỡ, nhưng vẫn chưa hết, phần chuôi cành chỗ bị ba ngắt lấy cũng kết mô trắng sau đó bung ra hàng trăm rễ con đâm tua tủa trong không khí...

Không gian im lặng tuyệt đối, bé út đã ngủ trên gác, dưới nhà chỉ còn ba mẹ đang nhìn phép màu xảy ra mà tim đập rộn rã.

Ba gào thét...nho nhỏ: - Trời ơi... con tui nó... nó là siêu nhân thiệt rồi!

Mẹ cảm xúc lẫn lộn, vừa mừng vừa lo rối rắm không biết nói sao.

- Giờ ba mẹ tin chưa!

Mẹ: - Tin... trai cưng của mẹ giỏi quá...

Ba sực tỉnh: - Con được dạy chút xíu mà giỏi như vầy... vậy Giang thần tiên kia thật sự là thần tiên rồi!

- Dạ đúng!

Ba: - Vậy giờ ông ấy ở đâu? Đừng nói gạt ba là ông ấy đi loanh quanh nha!

- Giang thần tiên đã biến mất, không còn ở thế giới này... chỉ dặn con phải sống thật rực rỡ...

Ba gật đầu rồi lẳng lặng đi tìm giấy vẽ A4 của Như Hoa, sau đó đưa bút chì cho Thạch:

- Con vẽ đi... vẽ hình Giang thần tiên...

- Ui... con vẽ đâu được... xấu hoắc hà...

- Xấu cũng được... dùng tâm mà vẽ... dùng sự biết ơn của con để vẽ... mau!

Thạch cắn răng cầm bút... nhưng biết vẽ gì đây... vẽ gương mặt chắc chắn không ra... vẽ khung cảnh trong giấc mơ cũng không ra... cuối cùng cậu nghe lời ba dùng lòng biết ơn để nâng bút vẽ nghệch ngoạc lên giấy trắng về bóng dáng một người thiếu niên.

Ba mẹ quá biết tài của trai cưng nên không trách.

Mẹ: - Anh định làm gì?

Ba: - Nhà mình được thần tiên hiển linh dạy bảo thằng Thạch... giờ anh phải thượng tấm ảnh này lên để mà thờ phượng, sáng chiều thắp hương tưởng nhớ... Thạch... con phải thắp hương sáng chiều để cảm ơn và tự nhắc nhở mình cố gắng nghe chưa!

Nếu đây là một câu chuyện của người khác thì Thạch đã cười nhạo nhưng giờ thì không... Thạch nghiêm túc gật đầu nghe lời ba dạy bảo, nếu dùng hương khói có thể bày tỏ lòng biết ơn thì Thạch rất muốn làm điều đó mỗi ngày.

Ba để tấm ảnh lên bàn thờ, loay hoay tìm cái ly rót đầy gạo làm lư hương dã chiến, rót thêm ba chung nước cúng, châm ba cây nhang, chia cho ba người.

- Hai mẹ con đốt nhang cảm ơn thần tiên đi.

Nhà ba người cầm nhang lầm rầm khấn nguyện sau đó cắm vào lư hương, xá ba xá cực kỳ thành tâm...

Đêm đã khuya, ba mẹ và Thạch chia nhau đi ngủ... nào ngờ khi mọi người quay lưng, ba nén nhang vụt cháy cực nhanh, trong tíc tắc vài giây đã cháy hết nén nhang dài 3 tấc...

(Còn tiếp)

Chương 40 (Ngọc Trung Thạch). Giải thoát áp lực