Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 44 (Ngọc Trung Thạch). Có phần không cần gì lo

Chương 44 (Ngọc Trung Thạch). Có phần không cần gì lo


Mọi người về đến nhà, ba mẹ vẫn chưa hiểu chuyện gì... vì sao bỗng dưng mất 1 tỷ quá dễ dàng như vậy.

Ba: - Hồi nãy người chở con đến là ai?

Thạch: - Dạ là anh Hùng bạn trai của chị Huyền.

- Sao con không nghe lời người ta để luật sư giải quyết?

Thạch lắc đầu:

- Con phải giải quyết nhanh... càng kéo dài sẽ càng tổn thương Như Hoa, nó còn nhỏ quá... chạy lên chạy xuống điều tra, hầu tòa rồi luật sư làm khó dễ không ổn chút nào... nó sẽ không học được thậm chí bị trầm cảm...

Mẹ: - Nhưng rõ ràng nó không có lỗi...

- Mẹ ơi... kẻ đụng Như Hoa đã biến mất, xe xịn kia bị đụng là sự thật, mình cứ đền trước, của đi thay người... chỉ cần Như Hoa không sao dù có tốn chục tỷ hay trăm tỷ cũng được... tiền mình kiếm từ từ sẽ có hết!

Như Hoa nghe vậy nhào vào ôm anh hai khóc như mưa, bé nghẹn ngào:

- Em không có làm gì hết... em không sai!

Thạch an ủi:

- Thì anh biết Mắm không sai... mình xui rủi thì bồi thường vậy thôi... tiền là chuyện nhỏ không sao hết!

Mẹ méo mặt, 1 tỷ bồi thường là tiền từ Nhã Hân, tiền biểu diễn cộng thêm tiền dành dụm trong nhà, vét gần hết mới đủ... nhưng bà không dám mở miệng trách móc... trai cưng nói không sai, dù chục tỷ hay trăm tỷ cũng không quan trọng bằng gái cưng... huống hồ có siêu năng của trai cưng, tiền chắc chắn sẽ kiếm lại nhanh chóng!

Như Hoa mỏi mệt lăn ra ngủ, ba trầm mặc cau mày không hiểu:

- Mấy tháng nay nhà mình "bết" quá... con trai thì rớt đại học, ba mẹ đều bị đuổi việc, con gái lại bị vạ lây...

Mẹ nghe vậy cũng xanh lè mặt mày, lo lắng rất nhiều... Thạch vội lựa lời giải thích:

- Chuyện này thực ra... con đã dự liệu từ trước rồi!

- Hả...

- ???

- Giang thần tiên trong giấc mơ có nói số phận của con và gia đình mình nhiều kiếp nạn lắm... vì vậy Giang thần tiên mới hiển linh trợ giúp... Ba mẹ thấy không, dù đủ chuyện xui xẻo xảy ra nhưng con lại có siêu năng, thu nhập cao, ba cũng sắp giàu, con lại có bạn gái phú bà xinh đẹp...

Ba mẹ sực tỉnh... thì ra là số phận an bài... giải thích này quá hợp lý và làm yên lòng ba mẹ.

Ba: - Nếu số phận nhà mình như vậy thì từ nay ba sẽ đưa rước gái cưng đi học để tránh nguy hiểm, mẹ con cũng vậy, có đi chợ thì ba chở, không thể đi một mình... còn thằng Thạch...

- Ba à... con lớn rồi... chạy xe đạp, có siêu năng trong người làm gì có nguy hiểm được! Thật ra ba chạy cũng nguy hiểm, chỉ là đỡ hơn Mắm chút thôi!

Ba rùng mình: - Ừ... con nói có lý... ba phải cẩn thận gấp đôi mới được.

Mẹ nhớ lại chuyện cũ nên nhìn Thạch trừng trừng:

- Con nói thiệt đi... có phải con biết trước nên cản không cho ba con chạy xe ôm?

- Dạ đúng... nếu chạy e rằng...

Thạch không nói nhưng ba mẹ đều hiểu, hai người toát hết cả mồ hôi... may mà có thần tiên phù hộ... mẹ lật đật sửa soạn nhang đèn hoa quả cúng tạ Giang thần tiên.

...

Phong ba đi qua, màn ám hại làm Thạch trở lại hai bàn tay trắng, nhưng nghĩ đến cảnh trong mơ: ba c·hết do t·ai n·ạn giao thông, mẹ nằm liệt giường chạy thận, Như Hoa ngồi xe lăn khi mới 15 tuổi... thì Thạch mỉm cười... tình hình đã rất tốt rồi... giờ chỉ cần tiếp tục tích lũy là được.

Ba mẹ càng thêm hăng hái chăm sóc vườn mai gần trăm gốc to nhỏ, may mà mua trước, nếu bồi thường trước thì trong nhà không dám bỏ ra 60-70 triệu cho ba mua chúng đâu... giờ chúng trở thành tài sản lớn nhất trong nhà, mang theo hy vọng thu hoạch chục tỷ vào dịp Tết.

Chị Huyền và anh Hùng ngỏ ý giúp đỡ nếu Thạch thiếu tiền, Thạch cảm ơn và từ chối vì thực sự chỉ là gần hết chứ không kẹt.

Sự kiện bồi thường 1 tỷ của Chàng Trai Hoa Hồng vậy mà vẫn lọt lên mạng với đầy đủ chi tiết.

Người khen người chê ỏm tỏi, sau đó xuất hiện các video hành trình cho thấy rõ có người đụng vào Như Hoa mới gây va quẹt, có vài đoạn video an ninh của nhà dân cũng đưa lên giải oan cho Như Hoa...

Lúc này mọi người đảo chiều bênh vực Chàng Trai Hoa Hồng, hối tiếc cho cú bồi thường oan mạng, kêu gọi kẻ đ·ụng x·e ra đầu thú nhận trách nhiệm, kêu gọi chủ xe Rolls Royce trả lại 1 tỷ... tuy nhiên Thạch Vlog không hề có phát biểu chính thức nào cả, Thạch chỉ muốn mọi thứ trôi qua bình thường, tiền đã đưa ra không mong lấy lại, chỉ mong Như Hoa được bình thường đi học.

Drama này giúp quán trà sữa tiếp tục đông khách, rất nhiều người ghé quán kêu Thạch biểu diễn để ủng hộ tiền cho cậu, kết quả là Thạch quay cuồng chóng mặt và thu tiền mỏi tay.

Cuối ngày Chủ Nhật 16/9 đạt kỷ lục: trên 100 triệu / ngày... Thạch vẫn hào phóng tặng thưởng 5 nhân viên mỗi người 1 triệu... tuy nhiên Liên dẫn đầu chỉ nhận 500 k vì thấy nhiêu đó đã đủ, 4 người còn lại cũng vậy, không ai quá tham dù thấy Thạch thu hoạch nhiều tiền.

...

9 giờ tối như thường lệ đóng quán, Thạch đi ra đã thấy Hào mập chờ sẵn.

- Sao tới mà không vào với tao?

- Tao mới tới 10 phút thôi, không tiện đi vào... giờ đi nhậu đi!

- Ha ha... thằng này dữ ta... uống được mấy ly mà đòi nhậu?

- Ê... đừng khi dễ... hôm bữa đi Bến Te tao nhậu sát thủ luôn đó!

- Ôm gốc dừa ói sát thủ chứ gì!

- Sao mày biết?

- Xời... ba tao kể ở dưới đó toàn uống bằng ly lớn, rượu thì nặng... ai mà chịu nổi!

- Hì hì... uống rượu có ói mới lên đô.

- Câu này thì đúng... giờ nhậu ở đâu?

- Đi theo tao!

Hào mập dẫn đi một quán hải sản... lề đường.

- Vô đi... ở đây cũng là buffet nè...

- Trời ơi... hôm bữa mình dẫn nó ăn nhà hàng, hôm nay nó đãi mình vầy nè!

- Tao giờ là sinh viên, còn phải tiết kiệm dài dài... giờ vô không?

- Ngu sao không vô!

Thạch gọi điện báo ba mẹ về trễ, sau đó làm chủ gọi cháo nghêu, một đĩa ốc bươu hấp xả... không có bia rượu.

Hào gãi đầu: - Sao không uống rượu? Tao đang muốn biểu diễn công lực...

- Tao lạy mày, công an giao thông đứng đầy đường kìa... giờ này ăn cháo là ngon rồi!

- Ha ha... có thằng sợ...

Thạch mỉm cười đi lấy chai rượu đế ba xị... nếm thử một chút thấy là rượu gạo thơm thơm, không phải mùi cồn công nghiệp vì vậy mới yên tâm biểu diễn: cậu trút hết chai rượu vô miệng uống ừng ực ừng ực không sót một giọt.

Hào càng nhìn càng tái mặt... uống kiểu này mấy ông chú dưới Bến Te cũng phải chạy dài... quan trọng là Thạch mặt mày tỉnh bơ, không đỏ không tái, chỉ có hơi thở nồng nặc mùi rượu!

Thạch nhếch mép cười:

- Sao... ai sợ ai?

- Tao... tao sợ mày rồi... mày ổn không để tao chở đi bệnh viện...

- Tào lao... tao đâu có ngu làm anh hùng rơm... vừa rồi tao uống nhưng thật ra là ảo thuật.

- A... mày làm tao s·ợ c·hết kh·iếp!

- Cho chừa cái tật chọc ghẹo ảo thuật gia!

Lời qua tiếng lại nồi cháo nghêu nhỏ đã cạn, ốc bươu cũng chỉ còn vỏ, Thạch nhìn bộ dạng thì biết ngay bạn thân có chuyện muốn nói:

- Nói đi... tối nay kiếm tao làm gì?

Hào không giấu giếm:

- Tao coi thấy trên mạng mày đền 1 tỷ... biết mày kẹt tiền nên tao đến trả trước cho mày xoay... có điều tao xài hết 10, chỉ còn lại 90 triệu thôi.

Thạch cảm động... quan hệ thân thiết là luôn nghĩ cho nhau...

- Mày trả làm gì... tao có thiếu đâu!

- Xạo hoàiiiii...

- Không tin?

- Không tin...

Thạch kê tai Hào mập nói nhỏ:

- Sáng giờ tao biểu diễn thu hơn 100 triệu!

- Hả...

- Hết hồn chưa cu...

Hào ngơ ngác:

- Ê... mày biểu diễn chứ có phải c·ướp b·óc đâu...

- Ừ thì biểu diễn... nhưng bà con cô bác đến ủng hộ tao, ai cũng đòi biểu diễn 500, 1 triệu, 2 triệu... vậy nên cuối cùng như vậy đó!

Hào mập thở phào nhẹ nhõm:

- Vậy mừng cho mày... có phần không cần gì lo...

- He he... giờ hết lo... ăn nữa không?

Hào mập xua tay rối rít:

- Tao đang tập gym giảm cân!

- Thiệt hay giỡn?

- Thiệt... nghiêm túc... tao phải rèn luyện sức khỏe mới có sức học tốt.

- Không phải vì em gái miền Trung nước da bánh mật?

- Ờ thì... cũng có một phần...

- Ha ha ha... tao biết ngay mà...

(Còn tiếp)

Chương 44 (Ngọc Trung Thạch). Có phần không cần gì lo