Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 47 (Ngọc Trung Thạch). Lại nhặt được bảo bối

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 47 (Ngọc Trung Thạch). Lại nhặt được bảo bối


- Cảm ơn chị thông cảm và bảo vệ cho em... chuyện hoạt động mạng xã hội em không rành lắm!

Mọi người ôm bụng cười... chị Huyền cũng cười chỉ có Tuyết Nhi ngại ngùng khi Thạch nhường sân khấu cho nàng.

...

Chị Huyền gật đầu nhưng nhìn bộ dạng sáng rực mắt của Tuyết Nhi... chị bỗng nhiên thấy lo lo...

Lúc này trên sân khấu đang biểu diễn, Thạch bỗng nhiên cầm micro kêu gọi:

Không hiểu sao một sân khấu nhỏ như này lại xuất hiện một mỹ nhân hát hay như vậy... Tuyết Nhi xuất thần... nàng như chợt hóa thân thành người tình trong mộng của nhạc sĩ... nỉ non kể lễ một chuyện tình buồn, mộng mị liêu trai...

- Wow... Thạch nhiều tiền và hào phóng như vậy hả chị?

Tiếng ồn vừa lắng thì tiếng đàn đệm ghita vang lên nhạc dạo... dàn âm thanh đắt tiền tạo hiệu ứng sống động khiến khách khứa lập tức chìm vào suối nhạc...

- Em không hiểu...

Dài tay em mấy... thuở mắt xanh xao... ... "

- Xin chào quý khán giả, em là Tuyết Nhi, em xin hát tặng mọi người một bài hát của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn, bài hát mang tên Diễm Xưa!

- Nó có người yêu rồi... tỏ tình công khai trên mạng luôn á...

Chị Huyền mỉm cười, lời dễ nghe ai cũng thích... mọi chuyện khác hãy để thời gian quyết định... ít nhất hiện tại hai chị em vẫn hợp ý nhau... cả hai bắt đầu bàn bạc về tiền lương:

Chỉ mới hai câu đầu, Thạch cùng mọi người đã nổi hết da gà.

- Em cũng muốn nhưng em sợ... mấy chỗ đó phức tạp lắm... sơ hở là bị làm luật, bị ăn luôn cả xương... cuối cùng dễ dàng trở thành món đồ chơi cho ai đó hoặc tệ hơn là bị chuyền tay nhau chơi... rất nhiều tiền bối của tụi em cũng xinh đẹp, hát hay, diễn giỏi nhưng do không có người diều dắt nên bị rơi vào khốn cảnh như vậy... em muốn đến chỗ này là hy vọng dựa vào sự nổi tiếng của quán để đến với khán giả... từ từ xây dựng danh tiếng cho mình... như vậy khi xuất đạo sẽ dễ dàng hơn!

- Alô alô... Tuyết Nhi mỹ nhân đang ở đâu xin quay lại sân khấu gấp... có fan đang chờ... alô alô...

Ha ha ha ha ha...

- Hi hi... cái này thì em biết... cô ta tên là Lily đang du học... (đọc tại Qidian-VP.com)

- Không... một mình Thạch thưởng là nhiều rồi... em không cần... về lương thì chị tính vầy cho gọn: nếu em quyết định gắn bó, chỉ hát cho chị thì mỗi tháng chị gửi em lương cứng là 10 triệu, tiền típ em giữ hết... chị không tính tiền em hát từng buổi mà sẽ thưởng cuối tháng tùy theo doanh thu... cụ thể là 10% lợi nhuận ròng của quán sau khi đã trừ hết chi phí và đóng thuế... nếu em phát triển được nhiều fan hơn, giúp quán nhiều hơn thì tỷ lệ tiền thưởng sẽ tăng lên 15-20%.

- Ừ... còn ước mơ nữa... nhất là đối với người trẻ tuổi như em và Thạch.

- Thực ra không nhiều đâu em... quán lớn nên chi phí nhiều lắm, phải trừ tiền lương, trừ tiền khấu hao làm quán... cũng may Thạch đã lo tiền thưởng cho nhân viên rồi nên chị đỡ! (đọc tại Qidian-VP.com)

Chị Huyền lẳng lặng xúc động một mình, chị biết mình lại nhặt được bảo bối, ở đâu lại tự nhiên chui ra một mỹ nữ hát hay đàn giỏi đến như vậy, giọng hát trong veo như mặt nước hồ thu, truyền cảm lay động tận tâm hồn người nghe.

- Điều gì ạ?

Trò chuyện hợp ý và đã thân quen hơn, chị Huyền nêu ra thắc mắc:

- Không... quán mình không có lệ đó... tiền của Thạch xưa nay đều là của cậu ấy... chỉ có đều Thạch không lấy tiền lương, mỗi buổi tối đều trích tiền để thưởng nóng cho tất cả nhân viên: ngày thường 200, cuối tuần 500 k/ ngày.

- Ủa... Thạch ở đây vẫn ổn mà chị?

Chương 47 (Ngọc Trung Thạch). Lại nhặt được bảo bối

Thật mau mọi thứ đã sẵn sàng, mỹ nhân Tuyết Nhi đeo đàn ghita bước ra sân khấu... ánh đèn sân khấu lóe sáng, khu vực khán giả giảm ánh sáng, thần thái mỹ nhân lập tức biến hóa kinh người, nàng sáng rực ánh mắt nhìn về khán giả tự tin giới thiệu:

Giọng nói đầy từ tính, phong cách ca sĩ chuyên nghiệp, nhan sắc như minh tinh làm cả quán gần 100 khách hàng huýt sáo, reo hò, vỗ tay ầm ĩ.

- Không đâu chị ơi... thời gian em không nhiều, em sẽ chỉ hát ở đây trong thời gian vừa học vừa làm... dù sau này thành công xuất đạo thì em vẫn sẽ về đây "chạy sô" dài dài...

- Ừm... xưa nay hồng nhan bạc phận... chị cũng không tệ nên biết nỗi khổ đó lắm... em yên tâm... ở đây tuyệt đối không ai dám q·uấy r·ối em... có điều nếu em muốn nổi tiếng thì nên làm vlog giống Thạch...

- A... thì ra là vậy... đôi khi tiền không phải là tất cả hả chị!

- Vậy để em cũng thưởng mọi người và không lấy lương...

Tuyết Nhi được tặng hoa và giao lưu ngắn gọn gần 20 phút... tổng số tiền nàng được chia là gần 5 triệu, con số quá lớn đối với nàng lúc này... nàng biết đây là nhờ công biểu diễn của Thạch, nếu không khách khứa chỉ nhét tiền típ không nhiều đến vậy, được 1- 2 triệu đã là tốt lắm rồi!

- Wow... chị cho em nhiều quá rồi... em ngại...

Tuyết Nhi mặt mày ửng đỏ sung sướng đi đến gặp sếp:

- Ha ha ha... tùy em thôi... miễn khách đông là chị em mình có ăn... chuyện Thạch giống người chủ thứ hai thì không phải đâu... nó giống như một đối tác hơn... trước sau gì Thạch cũng sẽ rời đi...

(Còn tiếp)

"Mưa vẫn mưa bay trên tầng tháp cổ

- Đúng là ổn nhưng Thạch nó khác em... nó không có đi học đại học nên có lẽ sẽ bứt ra khởi nghiệp khá sớm.

- Thật vậy hả chị?

- Wa... thu nhập ở đây của Thạch cao lắm sao còn phải khởi nghiệp? (đọc tại Qidian-VP.com)

- Em cũng không biết... có điều vừa rồi Thạch chia tiền típ cho em rất nhiều... gần 5 triệu... em xin gửi lại cho chị một nửa...

Khán giả vỗ tay vang dội, mấy khách nam còn độc thân vội quơ lấy hoa hồng chạy lên tặng ào ào... tuy nhiên lên đến sân khấu, mọi người mới giật mình nhận ra Thạch đang đứng đó... thế là mọi người lập tức nhờ Thạch giúp họ hóa thân thành ảo thuật gia để tặng hoa cho người đẹp.

Ai có nhiều chơi nhiều, ai có ít chơi ít... thế nhưng khi Thạch tuyên bố hoa này thu tiền xong sẽ chia ngay cho Tuyết Nhi một nửa thì mấy anh càng hăng máu, ào ạt đòi chơi lớn để xem như tiền bo cho nữ thần mới của họ.

- Hi hi... chị nói đơn giản nhé... ví dụ như em hát ở đây thành công, mỗi tháng thu hoạch tiền típ và tiền thưởng vài trăm triệu thì liệu em có hát ở đây suốt đời hay là vẫn muốn thử sức đi làm ca sĩ chuyên nghiệp?

Tuyết Nhi sáng rực hai mắt:

- Em đẹp, hát hay lại đàn giỏi, phong cách biểu diễn chuyên nghiệp... tại sao em không đi hát ở những phòng trà lớn chuyên nghiệp hơn?

- Thật... chỉ có điều...

- Không sao... khi nào Thạch rảnh em có thể nhờ nó tư vấn và giúp đỡ, nó rất nhiệt tình với mọi người xung quanh...

- Em muốn bao nhiêu tiền biểu diễn?

- Ôi chị này... chị nói kỳ quá... em muốn học và biểu diễn thôi...

- Ừm... nó rất khá... ai cũng yêu mến...

- Chị ơi... chị nhận em nha! (đọc tại Qidian-VP.com)

- Ừ ... em nhớ đừng mê nó nhe... (đọc tại Qidian-VP.com)

Tiếng ca men theo tiếng đàn, tiếng đàn lại nâng tiếng ca thành thiên âm... Khi tiếng đàn kết thúc, bài hát kết thúc, Tuyết Nhi cúi chào mà hai mắt đỏ hoe, nàng mừng vì mình đã tự đột phá chính mình, có được màn trình diễn xuất sắc... hơn thế nữa có được cả trăm khán giả nghiêm túc thưởng thức thay vì hát trong các đám cưới ồn ào bát nháo!

- Thu nhập cao khác với sự nghiệp chứ em...

Huyền: - Dĩ nhiên... em bây giờ là ca sĩ số 1 của quán rồi... chị không dám mong em chỉ hát độc quyền ở đây nhưng hy vọng em đừng bỏ nơi này quá sớm!

Về sau Tuyết Nhi từng nhận xét, buổi sáng hát phỏng vấn đó là thời điểm nàng hát xuất thần nhất trong đời...

Nàng nghĩ nhường sân khấu nghĩa là Thạch giảm thu hoạch một nửa cho mình nhưng không biết rằng nhờ có mỹ nhân mà thu nhập của Thạch "không giảm phản tăng"... đây là hiệu ứng "dại gái" đang phát huy tác dụng: không có mỹ nhân mọi người biểu diễn ít tiền, có mỹ nhân là lập tức chơi sang gấp 4-5 lần...

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 47 (Ngọc Trung Thạch). Lại nhặt được bảo bối