P/s: chương này ngẫu hứng viết cổ tích.
======
Vì phụng chỉ làm vlog âm nhạc nên sau khi hát bài hát thứ hai, ẳm thêm không ít tiền típ Tuyết Nhi kéo Thạch vào "nhà nghỉ" để làm việc ngay!
Có điều nhà nghỉ này không phải là nhà nghỉ tốn tiền mà chỉ là phòng cho nghệ sĩ nghỉ ngơi bên trong quán.
Bị tập kích vào thế giới riêng, Thạch vội vàng cất dọn các vật dụng cá nhân cho gọn để sau này chia sẻ giang sơn... Tuyết Nhi cười cười cầm khung hình nhỏ trên đầu giường xem.
- Oa... đây là Lily bạn gái Thạch phải không?
- Ừm... đó là Nhã Hân, tên Lily là tên tiếng Anh.
- Lily đây là tên của hoa loa kèn, bạn đó thích chúng lắm sao?
- Hoa loa kèn thì Nhã Hân cũng thích nhưng yêu nhất lại là hoa súng.
- Ồ... lạ vậy?
- Lily này là trong "water lily" tức là hoa súng... Nhã Hân rất thích hoa súng vì nó biểu trưng cho sự thanh khiết, dũng cảm, cho tình yêu nồng nàn, dịu dàng nhưng không kém phần mãnh liệt... Nhã Hân còn sưu tập một sự tích rất hay về hoa súng...
- Ồ... tui có thể nghe nó không?
- Rất sẵn sàng... sau đây là tiết mục kể chuyện đêm khuya của Thạch Vlog:
[Sự tích kể về một cô gái xinh đẹp sinh sống ở ngôi làng trên núi xa xôi. Ngôi làng có một con sông chảy bao quanh, êm đềm và yên ả. Bỗng một ngày, con sông đột nhiên cạn kiệt nước gây bao khó khăn cho người dân trong làng, mọi người thiếu nước sinh hoạt, thiếu nước cho gia súc gia cầm, thiếu cả nước cho cây cối... cô gái xinh đẹp phải thường xuyên đi kiếm nước mang về cho gia đình giống như những người khác... họ phải đi xa... ngày càng xa...
Rồi đến một buổi sáng đầy sương mù, khi cô đang dạo bước một mình trên bờ sông cạn trơ đáy để tìm nước thì bất ngờ có một giọng nói truyền đến bên tai của cô:
- Ôi... cô gái... cô thật đẹp... cô có bằng lòng làm người yêu của ta không?
- Ai... ai đang nói chuyện với ta?
- Là ta... ta đang ở vũng sình trước mặt nàng đó!
Cô gái ngạc nhiên tìm kiếm thì thấy có một con cá to đang nhìn mình trong bùn đất ở dưới sông. Đó là một con cá xinh đẹp, có vảy màu hồng tím lấp lánh như đá quý, đôi mắt to và hiền từ, giọng nói trong trẻo.
- Ngươi muốn ta làm người yêu của ngươi?
- Đúng vậy!
- Nhưng chúng ta đâu thể cưới nhau, làm vợ chồng với nhau được?
- Không sao... ta chỉ cần nàng đến đây thăm ta mỗi ngày, bầu bạn với ta... đổi lại ta sẽ làm ra nước cho nàng.
- Ngươi làm ra nước được sao?
- Được...
- Ngươi làm bằng cách nào? Có thể chỉ dân làng của ta không?
- Ta làm được nhưng dân làng làm không được... rất nguy hiểm, mọi người sẽ c·hết...
Cô gái tin lời con cá lạ, chấp nhận làm người yêu, mỗi ngày đi đến bầu bạn trò chuyện với con cá, con cá tuân thủ lời hứa, nó chui xuống vũng bùn quẫy giụa một lúc liền có nước chảy ra đủ dư cho cô gái mang về nhà sinh hoạt... tuy nhiên cô tinh ý nhận thấy trên người con cá lớn vừa xuất hiện một v·ết t·hương.
Dần dà nguồn nước xung quanh làng càng ngày càng cạn kiệt, những nhà khác lâm vào cảnh khốn cùng, chỉ có nhà của cô gái là còn nước... gia đình và dân làng hỏi thăm bí quyết để tìm nước, cô gái muốn giúp mọi người nhưng lượng nước mỗi ngày con cá lạ làm ra không đủ để cung cấp cho làng... cuối cùng nàng cầu xin con cá lạ.
- Cá ơi... làng ta sắp c·hết khô... ngươi hãy giúp chúng ta làm ra nhiều nước hơn được không?
Cá lạ chần chừ nhưng cô gái cầu xin tha thiết, nó đành phải chấp nhận.
- Được rồi... vì yêu nàng nên ta sẽ làm ra nhiều nước... nàng hãy về làng kêu mọi người đến đây lấy nước... nhớ là phải lấy thật nhanh trước khi nước cạn.
Cô gái về kêu gọi, khi dân làng đến nơi cá lạ tuân thủ lời hứa, chui xuống vũng bùn, lặn thật sâu, bên dưới lay động dữ dội cuối cùng nước trào ra. Người dân làng đã được dặn trước nên hối hả lấy nước, chứa nước...
Chỉ có cô gái là đứng im chờ cá lạ... mãi một lúc lâu cá lạ mới xuất hiện, trên người nó lại xuất hiện v·ết t·hương, lần này v·ết t·hương rất lớn, cá lạ rất đau và mệt mỏi. Cô gái khóc như mưa và bắt đầu thật lòng yêu thương con cá.
Tuy nhiên lượng nước không đủ cho ngôi làng tồn tại... chỉ vài ngày lại cạn sạch... người dân trong làng lại nhờ cô gái xin cá làm ra nước, cô gái đau lòng cá lạ nhưng không thể làm khác hơn.
Cá lạ lại cố gắng làm ra nước... v·ết t·hương chồng chất, suy yếu hơn hẳn. Dân làng tranh thủ lấy nước còn cô gái ôm cá khóc như mưa.
Lần thứ ba làm ra nước giúp dân làng, cá lạ b·ị t·hương toàn thân, lớp vảy màu hồng tím đã lờ mờ hết xinh đẹp, cô gái đau lòng như thể chính mình b·ị t·hương...
Lần thứ tư dân làng nhờ vả... cô gái phản đối và nói cá sẽ c·hết... dân làng biết cô gái nói thật, họ cũng biết ơn cá lạ nên không muốn nó c·hết... cuối cùng Già làng quyết định mang theo mọi người bỏ làng rời đi thật xa, tìm nơi có nguồn nước để lập làng mới.
Mọi người buồn bã thu xếp vật dụng, vật nuôi... cô gái buồn bã đi đến chỗ cá lạ để từ biệt:
- Cá ơi... ta phải rời đi cùng gia đình, cùng buôn làng... ngươi hãy ở lại bảo trọng.
- Nàng muốn đi đâu... nàng hứa là sẽ bầu bạn với ta mà?
- Buôn làng thiếu nước, sắp c·hết khô, không thể không đi nơi khác... ta cũng không thể ở lại đây một mình.
- Không... nàng đừng đi... để ta tiếp tục làm ra nước cho dân làng.
- Không... không thể được... ngươi sẽ c·hết... chỉ cần ta và mọi người rời đi... ngươi sẽ không b·ị t·hương nữa.
- Ta không b·ị t·hương bên ngoài nhưng tim ta sẽ héo hon vì thiếu nàng... hỡi người yêu của ta...
Cả hai cùng thuyết phục nhau, họ thật lòng yêu nên lo lắng cho nhau, muốn điều tốt đẹp nhất cho nhau, cuối cùng cô gái vẫn quyết định rời đi để cá không bị c·hết, nàng khóc như mưa chạy về làng.
Cá lạ cũng hiểu lòng nàng muốn tốt cho nó... tự hận mình không thể rời bỏ nơi này để đi theo nàng... nó buồn bã không còn thiết sống nữa, vắng nàng rồi nó sống cũng như đ·ã c·hết...
Cá lạ liều mình chui xuống vũng bùn, dùng sinh mạng chiến đấu liều c·hết với "cóc yêu" chính con cóc này chắn giữ mạch nước làm cạn kiệt sông ngòi ao hồ.
Cú đánh liều c·hết gây ra một tiếng động to lớn làm rung chuyển cả núi đồi, sau đó dân làng nhìn từ xa thấy chỗ vũng bùn trào nước lên thật nhiều... trào mãi trào mãi dâng đầy sông hồ như ngày xưa...
Dân làng hân hoan nhảy múa reo hò mừng rỡ vì không phải rời xa bản làng thân thuộc, chỉ có cô gái là linh cảm điều chẳng lành, cô chạy như bay xuống chỗ cá, không màng đá nhọn cứa đứt bàn chân, không màng gai nhọn xé rách váy áo...
Khi chạy xuống đến nơi thì nước sông đã dâng cao như xưa, nước chảy cuốn trôi mọi vết tích của cuộc chiến, cô gái thẫn thờ đến bờ sông tìm kiếm thì nhặt được vài chiếc vảy cá to màu tím, chúng bị xé nát tơi tả, tượng trưng cho kết quả bất lành của cá lạ...
Cô gái ngồi mãi bên bờ sông như người mất hồn, dân làng xuống đến nơi an ủi nhưng nàng không muốn quay về, nàng muốn ngồi chờ cá lạ trồi lên mặt nước để gặp lại nhau...
Ngày qua ngày, cô gái ngày càng tiều tụy nhưng bóng cá lạ vẫn không thấy, dân làng đành dựng tạm một túp lều cỏ cho nàng che nắng che mưa, mỗi nhà thay phiên làm thức ăn tặng cho nàng để cảm tạ nàng và cá lạ đã cứu được nguồn nước.
Cô gái mỗi ngày đều nỉ non tâm sự bên dòng sông, dùng thức ăn nhận được chia sẻ phân nửa cho dòng nước với hy vọng cá lạ sẽ quay về.
Một tháng trôi qua, cô gái càng ngày càng tuyệt vọng, nàng thấm thía được lời cá lạ: sống mà không có nhau thì cũng như đ·ã c·hết...
Bỗng nhiên vào một buổi sáng sớm, cô gái từ lều cỏ yếu ớt bước ra bờ sông, nàng giựt mình phát hiện màu hồng tím quen thuộc, dụi mắt nhiều lần thì màu hồng tím vẫn còn nguyên, nó là một bông hoa lạ, mọc từ đáy sông vươn lên khỏi mặt nước tỏa cánh hoa ra tròn xoe như mắt con cá lạ, từng cánh hoa như những lông mi, cô gái có ảo giác đó là đôi mắt của cá lạ đang tìm kiếm mình... nàng khóc như mưa, hiểu rằng cá lạ đã thật sự c·hết, biến thành cây lạ về thăm nàng, bầu bạn với nàng, không nỡ để nàng héo hon một mình...
Từ ngày đó cô gái chuyển tình yêu sang cho loài cây lạ, cây mọc càng lúc càng tốt, từng chiếc lá tròn ủm như những chiếc vảy, mỗi bông hoa như những con mắt nhìn người yêu... có cây lạ bầu bạn, cô gái bắt đầu hồi sinh, nàng dần lấy lại tinh thần và sức khỏe, ở tại túp lều, trồng khoai, trồng bắp, nuôi gà ngay tại chỗ, đặc biệt là câu cá cực kỳ dễ, chỉ cần nàng ngồi cạnh bờ chỗ cây lạ, buông cần xuống là có cá to cắn câu ngay, thậm chí nàng không mắc mồi thì cá to vẫn cắn câu, như thể đây là món quà từ người yêu gửi tặng. (1)
Cô gái cứ ở vậy một mình cho đến già rồi c·hết đi để bầu bạn cùng cây lạ... dân làng thương tiếc và cảm phục mối tình của hai bên, dùng tên của nàng để đặt cho loài cây lạ, và từ đó về sau loài hoa Súng mới xuất hiện trên thế gian.
(sưu tầm và cải biên)]
Tuyết Nhi bị câu chuyện cổ tích lôi cuốn, nước mắt rớt như mưa từ lúc nào không hay, nàng vô tình lấy khăn bên cạnh lau nước mắt... lau lau ... cuối cùng phát hiện nó là áo thun của Thạch...
- Á... xin lỗi Thạch... câu chuyện lôi cuốn quá... để tui mang về giặt trả bạn...
- Không cần đâu... không ngờ mới bữa đầu gặp gỡ mà bạn đã khóc ướt hết áo của tui... ha ha ha...
=====
(1) Chuyện cổ tích nhưng vẫn có những điểm logic:
Cô gái mỗi ngày đều rải phân nửa thức ăn -- cá tôm đến ăn, cây cối mọc tốt.
Đây là chiêu "thả thính" của dân câu, giúp câu được nhiều cá, cá to và cây súng cũng phát triển mạnh.
(Còn tiếp)
0