Đại Náo Từ 1960
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 58 (Ngọc Trung Thạch). Kiếp nạn chồng chất
Hai tên côn đồ hùng hổ xông đến:
Hiện tại bị đuổi dạy kèm đã thành sự thật, nhưng mặt tốt vẫn có, Thạch không cần vất vả giữ lời hứa mà người ta không coi trọng, cậu sẽ có nhiều thời gian cho bản thân và gia đình hơn...
Côn đồ bị siết chân thì hết hồn vùng vẫy rồi ngã xuống đất, dây leo lại càng quấn quanh xiết chặt... đặc điểm của dây mắt mèo là cọng to và chắc khiến hai tên côn đồ càng vùng vẫy càng bị bó cứng...
Lúc này hai tên côn đồ cũng vừa đến, chúng lội nước bì bõm rất vui vẻ, nhìn Thạch như nhìn kho tàng di động, tên đàn em học theo trong phim cười khằng khặc:
- Dạ... tiểu đệ cẩn tuân lời vàng ngọc của đại ca...
Cậu dừng chân ở một vũng sình lầy nước đọng, kích thích thật nhanh vòng tay mắt mèo ra 1 hoa, đậu 1 quả có 5 hạt rồi ném chúng xuống mặt sình... điều khiển từ xa cho 5 hạt giống mọc rễ bung mầm phát triển vũ bão thành một lùm dây leo chằng chịt xung quanh Thạch...
Thạch bình tĩnh xem xét tình hình: rõ ràng chúng đâm vào xe cậu... ra tay đánh phủ đầu... giờ lại rút dao... như vậy hoàn toàn là có chuyện lớn...
Mình mẩy sình lầy tèm lem, Thạch ngỡ kiếp nạn đêm nay đã chấm dứt... ai ngờ đời luôn cho ta bất ngờ:
- Đại ca yên tâm... dàn cảnh quẹt xe là nghề của em mà...
Thạch nổi hứng ngâm nga hai câu thơ con cóc tức cảnh sinh tình sau đó nỗi buồn tan dần đi.
- Vàng ngọc con M. gì... chẳng qua bị đời nó dạy mãi nên nhớ đó thôi... ê... ê... nó xuống kìa...
Thạch ngã sóng xoài khi vừa xuống hết dốc cầu, hai tên côn đồ bậm trợn xăm hình tay chân tùm lum cũng giả vờ ngã xe rồi hùng hổ xông đến tay đấm chân đá...
- Ít thôi... 5 tỷ...
Thạch mím môi không trả lời, đợi hai tên côn đồ áp sát lọt vào bẫy liền điều khiển cho dây leo điên cuồng phát triển quấn lấy chân của chúng thật chặt.
Thời gian vừa qua khách khứa ghé thăm mua hoa xem biểu diễn đã ít hẳn, không phải ai cũng dư tiền chơi sộp... ngay cả khách nước ngoài ghé thăm cũng không nhiều người chi mạnh tay... bởi vậy chuyện Thạch không xem trọng nghề biểu diễn cũng là có lý do... còn việc ra sân vận động biểu diễn thu vé thì thật lòng phức tạp lắm... nó có chi phí đầu tư lớn lắm... làm lớ ngớ là phá sản như chơi!
Thạch nhìn thấy dao liền thất sắc... nỗi sợ bao trùm, tay chân run rẩy không theo điều khiển của bản thân... cậu bậm môi truyền năng lượng từ Mộc Tâm đi khắp cơ thể... quả nhiên toàn thân hết run và tràn đầy năng lượng...
- C·hết em đại ca...
- Ui da... đại ca ký đầu em chi vậy???
Chiếc xe đạp và xe máy đã biến mất tiêu... (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhìn dòng nước xiết quặn đau trong lòng
- Ngu... xe nào bây giờ cũng gắn camera hành trình... bị quay trúng là tao với mày mọt gông luôn đó!
- Mấy người là ai... theo dõi tui từ lúc nào? (đọc tại Qidian-VP.com)
Tên đàn em rút con dao bấm ra sáng giới nhưng để sát trong người không cho người đi đường nhìn thấy... mấy người chạy qua không ai dừng lại vì nghĩ cọ quẹt bình thường.
- Xin tí tiền xài... không xin được tiền thì xin tí huyết đem bán để có tiền đổ xăng...
Suy nghĩ bay đi càng lúc càng xa, số bánh bao vơi dần... Thạch nhìn dòng nước suy tư còn dưới chân cầu lại có mấy tên côn đồ đang nhìn cậu tính toán...
- Vậy hổng lẽ chờ hoài...
Qua 1 phút hai tên côn đồ ngứa ngáy muốn điên cuồng, chúng vùng vẫy như cá mắc lưới và có dấu hiệu thoát ra khỏi bẫy... Thạch sợ quá vội bỏ chạy ra đường cái không thèm quan tâm chúng nữa.
- Đ. M. dám chạy ẩu quẹt xe tao là mày tới số rồi...
Cái bánh bao thứ ba bị giải quyết là lúc Thạch nghĩ về tương lai... hiện tại đã có chút đỉnh tiền, chắc chắn phải qua thăm bạn gái... chuyện biểu diễn ở quán trà sữa không biết có còn tiếp tục được hay không... dù có chắc cũng sẽ ít đi, dành thời gian cho khởi nghiệp.
Thạch chỉ vừa thoát khỏi hiện trường 5 giây là hai tên côn đồ kêu khóc inh ỏi, gọi cha gọi mẹ, chửi thiên chửi địa chửi không khí... dần dần chúng chửi luôn 18 đời tổ tông của kẻ mướn chúng h·ành h·ung Thạch...
- Bao nhiêu?
Hai thầy trò liếc nhau cười hềnh hệch chia nhau ra dí hai bên.
Vài trăm trái mắt mèo giăng đầy khắp người hai tên côn đồ, chúng hoàn toàn không biết, chỉ ra sức giãy dụa, bứt đứt dây leo để thoát ra ngoài...
- Đại ca thật là tiền bối chốn giang hồ...
- Hừ... chưa thấy quan tài chưa đổ lệ hả mậy...
Thạch cho mắt mèo nở hoa - kết quả - thành thục trong nháy mắt rồi ù té chạy khỏi hiện trường nguy hiểm.
Buồn buồn đứng gặm bánh bao
- Ầy... em thấy nước chảy xiết thích hợp phi tang á...
- Hả... ở đâu ra???
- Tao nhận vụ này chẳng qua là vì thằng nhóc đó giàu ú ụ thôi... nó vừa trúng quả 6-7 tỷ... tao với mày kề dao lấy 3-4 tỷ dưỡng già là đủ rồi... khà khà...
- Mày chạy thoát không?
- ???
- Mấy anh muốn gì?
- Thì chờ... trước sau gì nó cũng xuống dốc cầu bên này...
Két... étttt...
Ba dạy phải luôn nhìn vào mặt tích cực để vươn lên, giống như một cái cây... khi bị che phủ âm u mặt này thì chỉ hướng về phía ánh sáng để vươn cành đón nắng, không thèm quan tâm mặt âm u làm gì!
- Á... cái quái quỷ gì thế này...
Ạch...
- Mình lên hốt nó liệng xuống sông rồi về lượm tiền...
Cốp...
- Sao mày không chạy nữa... hồi nãy bên ngoài tao còn sợ, giờ vào đây thì không ai cứu mày được nữa.
- Tao lạy mày luôn đó... hai thằng đang trốn vì tội c·ướp giựt... bây giờ vì chục triệu trở thành g·iết người?
Ầm...
- Vậy thì chờ... đập sướng tay rồi đi lấy tiền vi vu... em biết có chỗ mướt mát lắm đại ca...
- Cho mày bớt ngu... người ta trả có chục triệu kêu đập gãy tay gãy chân... mày xử luôn có đáng không? (đọc tại Qidian-VP.com)
(còn tiếp)
Hiện tại chuyện tiền nong sinh hoạt trong nhà đã không thành vấn đề, ba mẹ còn có vườn mai khủng bạc tỷ, chỉ cần giữ cho mọi người an toàn là Thạch yên lòng bay nhảy...
- Ngu... vì chục triệu sao xứng để tao ra tay... (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhờ chúng không tích cực lắm nên Thạch đủ thời gian chạy vào trong khá xa và đủ thời gian để bố trí bẫy rập dạy lũ côn đồ một bài học nhớ đời...
- Nói nhiều quá... giờ mày đưa tiền hay đưa huyết?
- Ừm... muốn tồn tại phải biết ăn miếng lớn nhất nhưng gánh tội nhẹ nhất biết chưa?
Xung quanh là đất trống chỉ có ánh trăng lờ mờ... Thạch đứng nhìn từ xa 10 m, không dám đứng gần vì sợ trúng lông mắt mèo và như vậy cũng ngoài tầm điều khiển dây mắt mèo... nhưng nhiêu đó là quá đủ cho hai tên côn đồ hưởng thụ.
- Bậy... b·ắt c·óc t·ống t·iền tội nặng lắm... tao với mày chỉ "xin đểu" thôi... có điều xin hơi nhiều chút... ha ha ha...
A... ông trời ơi... ông lấy xe thì tui về bằng gì???
...
- Trời... đại ca không g·iết người mà chuyển qua b·ắt c·óc t·ống t·iền?
Thạch đứng bên ngoài nghe rõ ràng... từ âm mưu thuê người đ·ánh đ·ập, phế bỏ tay chân, đá dập "trứng"... cho đến nảy lòng tham muốn t·rấn l·ột... càng nghe cậu càng hận vì vậy càng không chút xót thương lũ côn đồ...
- A... sao đánh em nữa?
- Tao thấy mà... có mù đâu...
Cốp...
Suy nghĩ nhanh như tia chớp, Thạch giả vờ sợ hãi và hỏi thăm tình báo:
- Hừ... mày mới trúng 6-7 tỷ... live stream trên mạng có đầy...
- Có ai thấy đâu đại ca...
Hai tên côn đồ nhìn thấy vậy không kinh mà hỉ... chúng đang lo ngai ngái có người đi đường nhiều chuyện vào can thiệp hoặc quay phim live stream gì đó... giờ thằng nhóc chạy vào sâu bên trong thì càng khỏe, tha hồ xin đểu... (đọc tại Qidian-VP.com)
- Mầy đi đứng kiểu gì hả...
Thạch: - Các anh muốn làm gì... rõ ràng các anh đụng tui té...
Tiền vốn ban đầu đã có, siêu năng được may mắn tăng lên cấp 3... mọi thứ có vẻ đã sẵn sàng để khởi nghiệp nho nhỏ, tích lũy kinh nghiệm...
- Đại ca... nó đứng trên cầu hoài không xuống...
Chương 58 (Ngọc Trung Thạch). Kiếp nạn chồng chất
Thạch hoảng sợ vùng chạy vào lề, bụng và mặt đau nhói, khoé miệng chảy máu quần áo lấm lem...
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.