Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 59 (Ngọc Trung Thạch). Con gái Bình Định múa roi đi quyền

Chương 59 (Ngọc Trung Thạch). Con gái Bình Định múa roi đi quyền


Đang co giò chuẩn bị đua marathon với hai tên côn đồ sắp sửa thoát ra phía sau thì may mắn đã mỉm cười với Thạch: một anh xe ôm công nghệ vừa đến, Thạch nhảy phắt lên thoát đi.

Mấy chục giây sau hai tên côn đồ mới chạy ra được mặt đường nhưng chúng không quan tâm đến Thạch, không quan tâm đến xe máy bị mất mà cắm đầu chạy thẳng đến bờ sông nhảy ùm xuống nước.

Tuy nhiên hy vọng hết ngứa mau chóng tan biến, có vẻ nước càng làm chúng ngứa điên cuồng hơn, từ hốc mắt, miệng mồm cho xuống đến kẽ chân... đều ngứa muốn điên...

Cả hai vọt lên bờ chạy tìm người cầu cứu... nhưng nơi chúng chọn ra tay khá vắng vẻ... người đi qua nhìn thấy chúng xăm mình quá sợ không dám ghé vào...

Trầy trật mãi sau gần một giờ chúng mới đến được bệnh viện gần nhất để sơ cứu...

Bệnh viện rất bối rối với ca bệnh kỳ lạ này... lại hơn một giờ trôi qua thân thể cả hai mới được thanh tẩy sạch sẽ khỏi đám lông mắt mèo sát thủ.

Cả hai tổn thương ngoài da không quá nghiêm trọng nhưng đôi mắt lại thương tổn thị lực rất nhiều, phải nhỏ thuốc cầm chừng... và để tránh cho hai tên côn đồ bơ vơ không nơi nương tựa thì công an đã đến đưa chúng vào trại giam dưỡng thương!

Đáng tiếc là chúng không dám khai Thạch ra, làm cậu mất được tuyên dương người tốt việc tốt: góp phần bắt hai tên cướp nguy hiểm.

...

Trên đường về Thạch sử dụng năng lượng để phục hồi bụng, ngực, khuôn mặt... tác dụng giảm đau rất tốt, vết bầm cũng giảm hẳn... kiểu này ba mẹ sẽ đỡ lo... tiếc nhất là mất chiếc "Trek Madone" của ba tặng sinh nhật.

Về được trước cửa nhà Thạch thở phào nhẹ nhõm, cậu bo luôn 500 k cho anh xe ôm rồi vào nhà trong sự ngạc nhiên của ba mẹ và Như Hoa.

Ba mẹ gặn hỏi, Như Hoa trêu chọc... Thạch chỉ cười cười đi tắm rửa thay đồ rồi cung khai tất tần tật.

9 giờ rưỡi tối Như Hoa thỏa mãn lòng hiếu kỳ liền đi ngủ, ba mẹ ngồi lại hỏi kỹ càng vụ thách đấu và cướp giật.

Thạch không dấu diếm, nói dùng siêu năng tiêu hóa rượu, dùng siêu năng dạy dỗ lũ cướp... chỉ tiếc là bị đuổi dạy kèm, thất nghiệp một lần cả 3 chỗ dạy.

Ba mẹ an ủi trai cưng, cả hai hiểu lắm cảm giác bị sa thải là như thế nào... trai cưng thật tội nghiệp, bị combo 3 phát đau xuyên tim.

Có lẽ ám ảnh bị sa thải là đau đớn nhất khi bị thất nghiệp, muốn tìm việc mới lại sợ bị như vậy... may mà giờ đây cả nhà đã có hướng phát triển kinh tế, không cần phải đi xin việc làm phụ thuộc vào người khác.

...

Ba mẹ yên lòng đi ngủ, Thạch lại quay sang nhắn tin yêu đương với bạn gái:

"Chúc mừng ông chiến thắng vang dội nha... trường bên này nổ tung chảo... Tony là một tay sừng sỏ không ngờ gục ngã thê thảm trong tay ông... trợ lý Henry là Tửu Thần cấp bậc đó... thành tích uống 5 chai rượu mạnh liên tục hầu như vô địch á!"

"Bà thích vậy không?"

"Thích điên luôn á... lúc bó hoa Nữ Thần xuất hiện tim tui muốn rớt ra bên ngoài, mấy nhỏ bạn ghen tỵ nhảy tưng tưng luôn... nhỏ Violet tái mặt chạy biến..."

"Vậy còn uống rượu... quá... bợm phải không?"

"Không... rất manly... nhưng với điều kiện là ông ảo thuật."

"Thì tui có giải thích cuối buổi live stream đó... nhưng cuối cùng vẫn có nhiều chuyện đáng tiếc xảy ra... ... ... "

Thạch kể một mạch tất tần tật những kiếp nạn "thần kỳ" của mình... Nhã Hân từ kinh ngạc chuyển sang kinh khủng, rồi tới vui vẻ thở phào.

"Tội nghiệp ông quá... phải chi ông có vệ sĩ thì đâu bị nguy hiểm!"

"Hazzz... cấp bậc chưa tới biết làm sao... đau nhất là bị đuổi dạy kèm kìa..."

"Ông nói thiệt đi... ông có thả thính con gái người ta không?"

"Không... giờ học chỉ có 1 tiếng... tui tập trung cao độ, mấy em đó cũng tập trung cao độ làm sao thả thính... ngồi học cũng ở bàn lớn có phụ huynh lượn lờ... camera an ninh 24/24..."

"Ghê vậy... tánh ông tui biết, tui cũng tin... nhưng chuyện này kỳ lạ quá... sự nổi tiếng của ông đáng lẽ chỉ làm mấy em đó hâm mộ thôi chứ..."

Cả hai nghĩ mãi không ra, đâu biết là huyết mạch Tinh Linh vô tình gây hoạ...

(Thế giới Liên Vũ Trụ vô ngần bên ngoài đâu phải ngẫu nhiên nô lệ Tinh Linh tộc là mặt hàng được ưa chuộng và bán chạy nhất... họ có huyết mạch chuốc hoạ, ai gặp cũng thích, ai gặp cũng muốn sở hữu nên mới khổ sở dài dài... may nhờ có Giang gia chủ - thiếu niên đầu bạc "hoành không xuất thế" mới bảo toàn được các chủng tộc nhỏ bé - phần truyện Giang Bình An)

"Thôi bỏ chuyện đó đi... ông không đi dạy kèm càng khỏe, dù sao cũng không thi đại học, khỏi ôn bài..."

"Ừ... mất cái này được cái khác... sắp tới qua thăm bà về tui sẽ bắt tay vào dự án khởi nghiệp."

"Wow... ông định làm gì?"

"Nhiều lắm... tất cả đều liên quan đến cây trồng... có lớn có nhỏ, có nhanh có chậm... đầu tiên có thể là như vầy... sau đó là như vầy... như vầy..."

...

Hai anh chị nhắn tin tíu tít không hay biết có thằng bạn chí cốt chờ hồi âm mãi mà không được.

Lúc này Hào mập đang ngồi quán chè với Quế ở gần ký túc xá.

- Uy... sao Hào nói là bạn thân của Thạch mà người ta không trả lời?

- Ai mà biết cái thằng ròm đó làm gì từ sáng đến giờ... gọi điện không bắt máy, nhắn tin không trả lời...

(Thạch ngủ li bì tới tối và gặp kiếp nạn lia chia)

- Có khi nào Thạch phát tài nên bỏ bạn không?

Hào giật mình... nhìn Quế lom lom... cậu giật mình không phải vì sợ Thạch thay lòng mà giật mình vì Quế dám xem thường bạn chí cốt của mình...

Hào nghẹn lời không nói được gì, lặng lẽ đứng lên rời đi...

Quế nhạy cảm biết mình đã nói sai vội níu kéo Hào lại:

- Quế xin lỗi... Quế không cố ý...

Hào dịu lại nỗi lòng, cậu ngồi xuống khàn giọng nhắc nhở:

- Mai mốt Quế đừng nói vậy... tui với nó là chí cốt... chắc chắn cả hai không phải kiểu "giàu bỏ bạn, sang bỏ vợ"... hôm bữa nó bị người ta bắt đền 1 tỷ suýt phá sản... tui đi trả tiền mà nó còn không chịu thu nữa á!

- Bồi thường 1 tỷ... là vụ va chạm xe Rolls Royce?

- Ừ... vì em gái, nó bồi thường tiền mặt ngay tại chỗ, không cự cải, không trả giá!

- Ừm... Quế có biết vụ này... nhưng Hào thiếu Thạch nhiều lắm sao?... Quế biết không nên hỏi chuyện tiền bạc... nhưng mà biết rõ trước còn hơn về sau mới biết!

- Ừ... tánh tui cũng thích minh bạch, không thích dấu diếm... tui thiếu nợ Thạch nhiều lắm...

- Hả... thiếu hồi nào mà nhiều? Không lẽ là hồi cấp 3?

- Không... hồi cấp 3 toàn là nó thiếu tiền tui không hà... có điều nó mượn rồi có tiền trả ngay sau đó mới mượn tiếp.

- Ừ... có vay có trả mới lâu dài... nhưng như vậy thì sao Hào lại thiếu, mà thiếu bao nhiêu?

- Hazzz... thiếu 100 triệu...

- Trời...

- Chưa hết đâu... đó chỉ là năm nay... 3 năm sau mỗi năm thêm 100 triệu nữa, tổng cộng là 400.

- ??? Hào mượn gì mà nhiều vậy?

- Tui có mượn đâu... nó ép tui cầm đó chứ!

- ???

Hào kể về chuyện Lưu Bình - Dương Lễ, Quế nghe mà không tin nổi:

- Thời nay mà còn vậy à?

- Còn chứ... chỉ cần có tâm!

- Vậy Quế phải tránh xa cục nợ này ra mới được... gì đâu mà mới ra trường đã thiếu nợ gần nửa tỷ...

- Ui... không được... số phận đã buộc ràng, Quế không tránh được đâu...

- ???

- Thầy bói đã phán cho tui... người nào tui cầm tay đầu tiên sẽ là vợ tui sao này!

- Xìiii... ở đâu ra mà khôn như vậy... Quế còn chưa xử cái tội nắm tay người ta rồi chạy xe cà nhấp cà nhấp nữa đó!

- He he... cứ xử thoải mái... tui giao hết tiền, hết người cho Quế đó...

- U trời ơi... khôn lõi quá... chưa tỏ tình gì ráo... ai đã đồng ý đâu nào...

Hào cười hắc hắc chụp tay Quế nhanh như cắt:

- Thương ai cũng vậy... Quế thương dùm tui đi!

Quế giãy dụa nhưng không rút tay ra được, nàng không rút nữa, thực lòng thì nàng cũng có ý chấp nhận nếu không còn lâu Hào mới thân cận được nàng như bây giờ.

"Con gái Bình Định múa roi đi quyền" đâu phải là câu nói khơi khơi...

Quế nhìn Hào cẩn thận hỏi một câu chân tình:

- Hào nói muốn Quế làm vợ là nói thật hay đùa?... Quế quê mùa, chỉ muốn quen ai thật lòng đến cuối đời, không thích quen xã giao cho có... nếu Hào chỉ quen chơi chơi đỡ buồn thì không thích hợp với Quế đâu!

Hào sửng sốt... tình huống này ngoài dự liệu... mộng ước 4 năm đại học "chơi game cua gái" lại càng thêm vỡ vụn triệt để... đâu đó trong đầu Hào vang lên một câu danh ngôn:

"Nhiều khi muốn nói yêu em mà sợ em... đồng ý..."

18 tuổi thanh xuân xanh miết... có cần nghiêm túc như vậy không... vừa đụng đã "tư định chung thân"???

Có ai vì một cái cây sẽ bỏ cả rừng cây hay không???

Não Hào căng thẳng tột đỉnh... Quế nhìn Hào không chớp mắt, đôi mắt nàng trong veo như biết nói, nó có thể phân biệt đâu là chân tình đâu là giả dối...

Đôi mắt ấy suốt đời Hào không thể nào quên được... cậu như tan chảy lạc vào thế giới trong đôi mắt ấy...

Ba giây trôi qua mà như ba thế kỷ.... Hào hoàn hồn trở lại chưa kịp mở miệng thì đã thấy bàn tay còn lại của Quế đang âm thầm chụp cái ghế đẩu bằng gỗ cứng sau lưng, bàn tay ấy gầy guộc bé bỏng nhưng đang gồng cứng chờ trả lời...

Hào vẫn cầm tay khác của nàng và biết ngay đáp án nào đúng để vun đắp tình cảm và... bảo toàn tánh mạng... hic hic...

(còn tiếp)

Chương 59 (Ngọc Trung Thạch). Con gái Bình Định múa roi đi quyền