Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 20: Tam anh đối chiến – phần 1
01:58 khuya ngày thứ mười sáu từ khi đăng nhập, thế giới ảo
Vì quyết tâm trở về sớm hơn nhóm viễn chinh của hội trưởng, Hunter và Phi Phàm khăng khăng đề xuất tám người trong nhóm giải cứu nhanh chóng bộ hành xuyên đêm mà trở lại thị trấn Đêm Mờ.
Trải qua một ngày dài đánh slime lại thêm một đêm bộ hành không ngừng nghỉ, bốn yêu tinh trẻ trong dáng vẻ tàn tạ lê lết mãnh liệt mới có thể bắt kịp bốn người còn lại.
Phải đội sương ngược gió đi nhiều giờ trong cái nhiệt độ se lạnh của buổi khuya tối mù mịt mà làm Bảo Bình chợt nhớ về ký ức xưa cũ.
Trước đây cậu cũng đã từng có những khoảnh khắc vui vẻ và háo hức giống như vậy. Đó là một khuya vào buổi hè năm wood elf vẫn còn ngồi dưới mái trường trung học, cái lớp học trường huyện bé tít bằng cái lỗ mũi, cuối cùng cũng được tổ chức dã ngoại ở một tỉnh xa.
Ôi thôi lại có thêm vài hồi ức vui vẻ chợt ùa đến, đó là một đêm trằn trọc khó ngủ vì quá háo hức, thi đua cùng lũ bạn xem ai mới là kẻ đến điểm tập kết sớm hơn, đứa thì mang nước ngọt, kẻ mang bánh trái, lại có đứa thủ sẵn bộ bài chỉ chờ lên xe là tiến hành sát phạt.
Hình bóng của lũ bạn cũ đã lâu chưa gặp dần tan biến đưa Bảo Bình từ hồi tưởng trở lại hiện tại, trước mắt cậu giờ đây chính là Phi, Phong, elf mập, Hunter, Mê Âm và những người khác. Mọi người đều đang nở một nụ cười tươi trên môi quay người nhìn về Bảo Bình.
Hunter ở phía trước ngoắc tay và nói: “Nè nhóc!!! Không phải nhóc thích ngắm bình minh sao? Nhanh lên. Tới đây cùng ngắm bình minh cùng mọi người.” Nói rồi Hunter chìa ra tay bàn tay như thể đang gọi mời.
Những con người đang bị giam cầm đó lại cùng nhau vui vẻ ngắm bình minh đang trồi lên, chiếu tia sáng của nó xuống thị trấn Đêm Mơ đang say ngủ.
“Thật dễ chịu.”
11:23 sáng ngày thứ mười sáu từ khi đăng nhập, thế giới ảo
Sau khi nhóm giải cứu trở về, nhưng không thấy bất cứ thành viên nào của nhóm viễn chinh. Mọi người trong nhóm giải cứu đưa ra quyết định không thể ở không, không làm gì, chờ nhóm viễn chinh trở lại mà phải tiếp tục nâng cao sức chiến đấu.
Để mọi người ngủ nghỉ một chút, Hunter và Mê Âm quyết định tách nhóm ra làm hai, một nhóm tập hợp những người chơi có đẳng cấp dưới lv 10 và một nhóm có đẳng cấp trên lv 10 mà tiến hành huấn luyện riêng biệt.
Bảo Bình, Phi Phàm, elf mập sẽ được liệt vào nhóm trên lv 10 chịu sự hướng dẫn bởi Hunter, trong khi Phong cùng hai thành viên mới sẽ nằm trong nhóm dưới lv 10 mà chịu sự hướng dẫn bởi Mê Âm.
Theo sự phân công đó, nhóm của Mê Âm sẽ đi về khu vực gần trang trại mặt trời mà tiến hành huấn luyện cho các tân binh. Còn nhóm Hunter sẽ tiến về khu vực phế tích phía nam nơi có bãi quái phù hợp với người chơi có đẳng cấp 15.
Chỉ vừa mới nghỉ ngơi một chút mà lại phải vác cái thân tàn tạ đi luyện đẳng cấp Bảo Bình và elf mập bốn mắt nhìn nhau, kêu trời, trời không thấu, kêu đất, đất không nghe. Hai kẻ khốn khổ nhìn nhau chỉ thở dài một tiếng rồi giương ánh mặt tràn đầy căm hận nhìn về Phi Phàm.
Trái ngược với bầu sát khí tỏa ra từ Bảo và elf mập, trên người của Phi lại tỏa ra hào khí nhiệt huyết, một cách vui vẻ mà tiến đến câu cổ kéo hai đồng đội lười biếng ra khỏi giường.
Dù cố gắng níu kéo, chống trả quyết liệt nhưng hai yêu tinh nhỏ bé không cách nào kháng cự được cái tên Phi Phàm lực điền mà đành buông lơi, nước mắt chảy thành dòng, cắn răng chịu đựng mà để tên Phi mặc sức… Kéo ra cửa tửu quán.
Ra đến cửa lớn Bảo Bình mới nhận ra mọi người đã tụ tập đông đủ, mà lão Hunter còn đang say mê dùng dao khắc lời tuyên thệ chiến thắng của nhóm mình đến hội trưởng.
Bốn mươi phút tiếp sau đó là bốn mươi phút khổ hành, di chuyển dưới cái nóng như gánh lửa trên lưng. Từ một yêu tinh rừng thanh tú, trắng trẻo Bảo Bình vì đợt huấn luyện này mà khô héo lại, đen đúa không thua gì anh da đen.
Khi đến được safe room của phế tích phía Nam thị trấn, chỉ còn thấy Bảo Bình và elf mập chân run lẩy bẩy, hai tay buông lỏng như cọng bún, thân người chao đảo, bước đi không vững, khô héo mà teo lại chẳng khác gì hai con lăng quăng sắp c·hết khô.
“Ok vậy chúng ta sẽ tiến hành phân chia khu vực farm quái.” Vỗ vỗ bàn tay Hunter hét lớn.
“Anh khỏi phải chia làm gì… Em… Em nhường tất cả cho thằng Phi hết.” Bằng chất giọng thều thào Bảo Bình yếu ớt nói.
“Phải… Phải… Của Phi tất hai đứa tui khỏi farm cũng được.” Elf mập nhanh chóng nối đuôi Bảo Bình tiếp lời.
“Đâu có dễ thoát vậy mấy em trai. Anh không những quy định khu vực quái đẳng cấp cao nhất khu cho hai em, mà anh con quy định thêm chỉ tiêu lõi ma thú và deadline cho hai em nữa nha.” Hunter cười sảng khoái nói.
Tiếp sau lời nói nửa đùa nửa thật, Hunter lấy túi trang bị nhét mạnh vào tay ba nhóc tân binh.
“Nhóc Bảo Bệnh đi theo hướng này, nhóc Mập Đ·ị·t farm bãi quái này, nhóc Phi lo đám quái khu vực đó. Còn anh sẽ săn quái ở khu vực cấp 25 kề bên. Khi mặt trời chuẩn bị lặn thì tập trung trở lại safe room. Ai đạt đủ chỉ tiêu thì sẽ nhận được phần thưởng là 10 lõi ma thú cấp 25.” Vừa phân định khu vực cho ba nhóc tân binh, Hunter vừa chỉ trỏ tay về các hướng.
“Được! Lời nói ra không được rút lại.” Bảo Bình nhanh chóng tiếp lời.
“Hứa lụi thì anh đi bằng đầu chỗ mấy nhóc xem.” Hunter cười nhếch mép, vỗ tay lên ngực bảo đảm.
Vèo, không nói một lời nào elf mập nhanh chóng vọt nhanh về khu vực farm quái của mình. Phi Pham cũng nhanh chóng bám theo, vừa chạy vừa níu kéo, ganh đua nhau.
Wood elf cũng chỉ chậc lưỡi, lắc nhẹ đầu trước sự trẻ con của hai đồng đội mà.. Bức tốc đuổi.
“Dám chơi bẩn, bỏ bố lại à các con trai. Đậu xanh rau má… Đứng lại…”