Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 21: Tam anh đối chiến - phần 2
03:27 chiều ngày thứ mười sáu từ khi đăng nhập, thế giới ảo
Xẹt xẹt, hai đường kiếm chuẩn xác chém đứt ma sói có đẳng cấp lv 15 thành hai khúc. Thở mạnh thành tiếng, lau đi mồ hôi nhễ nhại trên chán elf mập chậm rãi nhìn sang khu vực của Bảo Bình, nơi xuất hiện một cột lữa cao lớn tụ thành lốc xoáy.
‘Hừm cái tên Bảo Bệnh kia xem ra lại chế cháo ra thêm loại ma pháp mới rồi. Thanh niên này đích thị là giáo sư điên mà phim ảnh thường hay mô tả. Xem ra tốt nhất vẫn là không nên chọc xoáy.’ Elf mập lạnh hết sống lưng, hai tay co cụm mà nghĩ thầm.
Lúc này ngay tại khu vực cày quái của Bảo Bình, từng đợt gió lớn, bụi lửa phùng phùng nổi lên, cuồn cuộn thành từng tầng phong hỏa xoáy quanh yêu tinh xanh.
“Hahaha… Mấy con c·h·ó ghẻ này chuẩn bị nếm mùi Bạo diễm phong hỏa chuyển luân của ta… Graaa… Hahaha…” Từ trong cơn lốc lửa, một yêu tinh rừng không ngừng cười lên âm thanh gian trá như nhân vật phản diện, hai tay uốn lượn vừa điều khiển, vừa phun ra một dòng [Phóng hỏa] đỏ rực đỏ tay trái, một dòng cuồng phong dẫn động ở tay phải.
Ngọn lửa bắn ra không trực tiếp xong thẳng về trước mà lại đi theo dòng cuồng phong dẫn động chạy vòng cung bao quanh wood elf, cứ chạy được một vòng liền tạo ra một tầng phong hỏa cuồn cuộn áp lực, xoáy quanh người chín vòng liền tạo ra một tụ bão lửa hừng hực phát nhiệt. Xoáy lửa này ước chừng có đường kính ở mặt đất khoảng 6 m lên cao lại càng thêm to lớn, cường đại.
Bảo Bình dù là người thi triển ma pháp cũng phải liên tục chịu sự thiêu đốt liên tục của bão lửa. Chỉ tiếc là đây là ma pháp được yêu tinh cải biến từ [Phóng hỏa] còn nhiều điểm chưa rõ tường tận, mà bảo lửa được Bảo Bình tạo ra quá cường đại không đủ ma lực để đẩy ma pháp về phía kẻ thù.
Không thể đẩy pháp thuật tiến lên, dòng chảy ma pháp tuôn ra để duy trì ma pháp lại ào ạt như thác đổ, không đẩy đi thì sẽ lại trở thành bị chính bão lửa phản tác dụng thiêu đốt. Wood elf cắn răng chỉ đành dừng thi triển ra dòng lửa, chỉ để lại dòng cuồng phong để duy trì ma pháp, đem thân thể lao lên đâm mạnh vào đám sói quỷ.
Bão lửa bị mất đi một dòng liền thu giảm sức tàn phá trở thành những dòng gió mạnh che chắn cho wood elf. Tác dụng giờ đây của nó là biến thành chiếc áo choàng lửa đốt cháy cả chủ nhân lẫn quái thú xung quanh 4 m.
Cho đến lúc bị thiêu đến c·hết Bảo Bình cố gắng càng thu hút nhiều quỷ sói đuổi g·iết càng tốt. Quyết tâm khô máu kéo theo một đám quỷ sói c·hết cùng mình, mà trời xanh lại có mặt, với hào quang thu hút quái của mình chỉ lượn quanh có mấy vòng đã kéo được vô số lũ quỷ sói khát thịt tìm đến.
Ành!!! Ngước mặt lên cao quan sát, Phi Phàm phát hiện một cột sáng lớn phát ra tại phía của Bảo Bình.
“Graaa… Lại c·hết nữa rồi!” Bảo Bình bừng tỉnh lại sau khi bị bão lửa thiêu đốt đến c·hết đi. Ngó nghiêng nhìn về hướng mặt trời, wood elf thầm đoán sắp đến hạn kiểm tra lõi ma thú. Đám quỷ sói vừa bị đốt c·hết vừa rồi nếu nhẩm tính lại thì cũng chỉ có khoảng ba, bốn chục con là cùng, còn thiếu độ khoảng mười hay hai mươi lõi so với chỉ tiêu năm mươi lõi quỷ sói đã đề ra.
Chậc lưỡi một tiếng dài, ma pháp sư chiến sĩ đành nhanh chóng quay trở lại khu vực để cày cho xong số lõi ma pháp còn thiếu.
Chỉ tiếc là sự kiện xảy ra tiếp theo đây lại khiến wood elf nhận thêm một trận sang chấn tâm lý tột độ.
“Không!!!... Đâu hết rồi!!!... Toàn bộ lõi sói quỷ biến đâu hết rồi!!!... Graaa…” Bảo Bình trong nội niềm vô vọng cùng cực mà hét toán lên.
Toàn bộ khoảng ba chục lõi quỷ sói vừa bị nướng cháy lúc trước bỗng không cánh mà bay mất, chỉ để lại một yêu tinh rừng đang lăn lóc, quần quại.
05:49 chiều ngày thứ mười sáu từ khi đăng nhập, thế giới ảo
Mặt trời của buổi chiều tà đang chút hết những tia nắng cuối cùng của ngày để rồi đắm mình vào biển mây, đó cũng là lúc kết thúc của buổi săn ma thú. Trong safe room lúc này hiện tại đã có Hunter và elf mập đang đếm số lõi ma pháp quỷ sói mà Mập Đ·ị·t thảo phạt được và còn có… Bảo Bình đang khom người ngồi co ro trong một góc tối, miệng vẫn xì xào: “Mất rồi… Tất cả đã mất rồi.”
Chìm sâu trong cơn trầm cảm wood elf lúc này không để ý đến việc Phi Phàm cuối cùng cũng trở lại cùng một túi đầy lõi ma thú.
Một túi của Phi thật sự có kích thước khá lớn có thể ước lượng số lõi ma thú của Phi kiếm được lần này ít nhất phải gấp đôi elf mập. Trước quả túi to khủng kh·iếp đó khiến cả Hunter và elf mập người thì cười sảng khoái khen ngợi, người thì dụi mắt há mồm kinh ngạc.
Phi Phàm đáp lời Hunter xong, liền quay sang vỗ vay khen ngợi elf mập đã làm rất tốt, rồi lại quay sang nhìn Bảo Bình đang co ro ngồi trong góc tối.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Phi hất mặt về phía wood elf rồi hỏi.
“Không rõ nữa lúc tui trở về đây đã thấy thanh niên đó đã như vậy rồi. Nhìn quanh cũng không thấy đem về lõi ma thú nào, miệng lại còn lẩm bẩm cái gì mà hết rồi, hết rồi. Xem chừng có vấn đề gì với số lõi ma pháp. Tui có lại gần hỏi thăm nhưng thanh niên đó cũng không trả lời lấy một câu.” Elf mập chậm rãi đáp.
“Là bị mất lõi ma pháp sao?” Phi Pham bất chợt hỏi. Rồi nhanh chóng đặt túi đựng chiến lợi phẩm của mình xuống đất mà từ đó lại móc ra một túi nhỏ.
“Có phải cái túi này không?” Nâng chiếc túi lên cao, Phi Phàm chìa chiếc túi về phía Bảo Bình mà hỏi nhỏ.
“Hả?... Chính là nó rồi… Túi yêu của ta!!!” Wood elf bất chợt nhào đến ôm lấy chiếc túi đựng ma pháp vào lòng mà ngậm ngùi thề hẹn mãi không chia ly. Và chỉ vài giây sau… “Á à cái tên Phi khốn nạn này bình thường tỏa ra là người đạo mạo chính trực hóa ra là phường t·rộm c·ắp… Graaa ông liều c·hết với mày…” Sau câu tuyên bố hùng hổ Bảo Bình lao vào một tay tóm lấy cổ áo Phi mà kéo.
“Thôi thôi… Nó mà ă·n t·rộm thì ngu mà lấy ra đưa lại dễ như vậy à!!!” Mập Đ·ị·t ôm lấy hai chân Bảo Bình vừa giữ vừa khuyên nhũ.
Ầm!!! Một cái cú đầu trời giáng đến từ vị trí của Hunter. Sau phát cú đầu ấy cái safe room lại trở về với sự trầm lặng vốn có của một phế tích, nếu còn lại gì đó thì nó có thể là những tiếng rên đau ư ử yêu ớt, từ đâu đó khẽ vang lên rồi lại tắt.
“Ok sau khi ổn định được trật tự chúng ta tiến hành kiểm tra số lượng lõi ma thú của hai bạn trẻ còn lại.” Hunter chỉnh giọng rồi đứng ra, lớn tiếng nói.
Theo sự phân định của đàn anh, elf mập sẽ phụ trách đếm số lõi ma thú của Bảo Bình còn Hunter sẽ đảm nhiệm việc đếm số lõi ma thú của Phi.
“Sáu mươi chín… Bảy mươi… Tất cả bảy mươi lõi quỹ sói. Phi Phàm đủ chỉ tiêu.” Hunter tuyên bố.
‘Hừm… Tên Phi này nếu không còn nghi ngờ gì nữa, đích thị là chân mệnh thiên tử nắm giữ long mạch rồi nếu không sao cái gì thanh niên đó cũng vượt trội hơn mình, lại thêm mấy cái vận khí may mắn hộ thể đi đến đâu là ăn đến đó.’ Wood elf thầm nghĩ sau khi nghe Hunter công bố kết quả từ Phi.
“Bốn mươi chín… Năm mươi… Năm mươi lõi ma thú. Bảo Bình vừa đủ đạt chỉ tiêu.” Elf mập lớn giọng công bố kết quả.
Bảo Bình sau khi nghe xong công bố của Mập Đ·ị·t thì vô cùng bối rối. Lượng quái mà cậu ta đ·ánh c·hết, nếu kỹ lưỡng mà nhẩm đếm lại thì khoảng cỡ ba mươi sáu, ba mươi bảy quỷ sói bị diệt. Nếu là vậy số lõi ma thú được thêm vào từ đâu mà ra, wood elf ngẫm nghĩ một lúc thì nhìn về phía tên Phi đang tươi rối cười với Hunter.
‘Lẽ nào là tên Phi giở trò tặng không cho Bảo Bình một mớ lõi ma thú. Cái tên đó lẽ nào là con người nhân hậu, có thiên chất lãnh đạo, là nhân vật chính cương trực, chính nghĩa bước ra từ trong mấy bộ tiểu thuyết mạng.’
Thở dài một tiếng, phủi tay một cái nhẹ, wood elf xem ra đã nghĩ ngợi quá nhiều rồi. Bảo Bình liền chấn an bản thân mà xem chừng tên Phi Phàm chỉ là một tên ngốc, phải một tên ngốc thô lỗ.
Trong lúc mãi chìm trong suy nghĩ vẩn vơ, giọng Hunter chợt cất lên chen ngang suy nghĩ của Bảo Bình. Suốt một buổi chiều săn bắt, Hunter chỉ săn được hai mươi bốn lõi ma thú lv 25 nên với việc cả ba tân binh đều đạt chỉ tiêu xem ra phải chia mỗi người ít hơn dự tính một chút hoặc là…
“Hoặc là chúng ta tiến thành quyết đấu player vs player phân cao thấp. Kẻ cuối bảng sẽ chỉ nhận được bốn lõi ma thú. Hai thanh niên thấy thế nào hả?” Elf mập bất chợt từ đâu nảy ra ý kiến liền trình bày, dù vậy vẫn để Bảo Bình phát hiện ra tên Mập Đ·ị·t vừa nhếch mép cười đểu một cái rất nhanh.
Dù có chút bất an nhưng wood elf cũng nhanh chóng đồng ý. Phi Phàm tiếp sau đó cũng vui vẻ đồng ý. Trong con mắt của tên Phi này chỉ xem đây đơn giản như một cuộc nô đùa hơn là thi đấu mà không biết đến suy tính âm hiểm mà Mập Đ·ị·t chuẩn bị giăng ra.