Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 22: Tam anh đối chiến – phần 3
17:57 chiều ngày thứ mười sáu từ khi đăng nhập, thế giới ảo
Dưới những tia ánh sáng yếu ớt của buổi chiều tàn, đang chiếu từng vệt nắng cuối cùng xuống khu phế tích, lẳng lặng đứng trơ trọi giữa phế tích u buồn đó là ba bóng lưng người.
“Luật chơi vô cùng đơn giản. Ba chúng ta sẽ đấu một trận battle royal. Ai bị c·hết đầu tiên sẽ bị tính là thua. Lấy bốn cột đá lớn làm móc giới hạn, ai đi ra khỏi khu vực cũng tính là thua.” Elf mập đứng khoanh hai tay, chậm rãi giải thích luật chơi.
“Ok, mọi người chắc đã có đồ chơi hết cả rồi, chắc không cần phát mỗi người một cây mã tấu đâu ha?” Hunter cười cợt, ngồi trên một cột đá to mà quan sát đám tân binh.
Trong lúc đó, Bảo Bình vẫn luôn bình tĩnh quan sát địa hình xung quanh. Khu phế tích này vốn thuộc vào khu vực farm quái của Mập Đụt, tinh tế đánh giá một chút thì xem chừng cái chủ ý sát phạt nhau thế này không phải tự nhiên mà Mập Đụt bỗng nhiên nghĩ ra.
Với trình độ cảm thụ dòng chảy năng lượng hiện tại, không khó để wood elf cảm nhận được một lượng lớn tàn dư năng lượng ma pháp. Để tạo ra độ nồng đậm đến mức này thì Bảo Bình cũng phải cần thiêu đốt toàn bộ năng lượng ma pháp của bản thân trong hai ngày liên tiếp.
Trong đầu Bảo Bình giờ đây ngập tràn những câu hỏi cùng giả thuyết của bản thân, chỉ trong một buổi chiều làm sao thanh niên Mập Đụt kia có thể tiêu tốn một lượng lớn ma pháp dùng đủ cho hai ngày.
‘Thật sự thì cái tên Mập Đụt đó đã dùng thủ thuật gì.’ Wood elf nghỉ thầm trong khi cúi đầu nghiền ngẫm.
Trong chớp mắt thu vào trong tầm mắt của yêu tinh xanh là một bình hồi phục màu đỏ được vắt ngay tại thắt lưng của wood elf.
‘Phải rồi là thuốc hồi phục năng lượng.’ Bảo Bình bỗng tĩnh ngộ nhưng rồi lại tỏ ra vẻ cẩn thận nhìn về phía elf mập mà lại chìm vào trong hoài nghi.
Vốn những lọ thuốc hồi phục này cực kỳ quý giá, do nguồn nguyên liệu điều chế eo hẹp, NPC buôn bán dược liệu cũng không tồn tại nên những lô thuốc hồi phục được hội Toán C·ướp Mặt Trăng điều chế ra đều ưu tiên cấp phát cho nhóm viễn chinh. Ngay cả lọ thuốc vắt ngay trên thắt lưng của wood elf cũng là phải nài nỉ Mê Âm từ sáng đến tối mới được Mê Âm tặng lại một lọ.
Thuốc hồi phục quý giá là thế, vậy mà cái tên Mập Đụt này lấy đâu ra nhiều thuốc hồi phục ma pháp đến thế lại còn uống thuốc hồi phục như uống nước lã mà tùy tiện thi triển ma pháp ào ạt khiến cho tàn dư ma pháp bóc ra ngột ngạt.
Trong khi Bảo Bình nãy giờ còn đang thận trọng dò xét mưu mô của Mập Đụt thì Phi Phàm đã hét to mà động thủ: “Ok đã hiểu. Vậy… Chiến thôi!!!”
Chậc lưỡi một tiếng, Bảo Bình lập tức đưa ý thức trở lại trận đấu trong khi cơ thể vô thức nhảy lùi về phía sau mà quan sát tình hình hiện tại.
Khoảng cách tầm trăm bước chân từ vị trí của wood elf liền có thể nhìn rõ Phi Phàm đang giương khiên chạy băng băng mà áp sát Mập Đụt.
Thay vì giương kiếm nghênh chiến, elf mập lại nhanh chóng xoay người bỏ chạy. Trong một khoảnh khắc chớp choáng dường như Mập Đụt đã đánh một ánh mắt ra hiệu về phía Bảo Bình.
Dù không hiểu thông điệp của elf mập gửi tới nhưng Bảo Bình không thể bỏ qua cơ hội t·ấn c·ông hai đối thủ cùng một lúc mà giơ gậy phép ở tay trái tụ phép, tay phải khống chế dòng chảy ma pháp mà bắn ra một hỏa ma cầu cháy đỏ, bay vùn vụt về phía Phi Phàm và elf mập.
Ành!!! Một v·ụ n·ổ lớn phát ra sau khi hỏa ma cầu đánh trúng vào Phi Phàm. Nhưng theo sau v·ụ n·ổ chỉ còn thấy đám khói bụi mịt mù nổi lên.
‘Vô lý! Uy lực của hỏa cầu này quả thực có chút không đúng rồi.’ Bảo Bình bỗng hoang mang sau khi chứng kiến uy lực gia tăng bất thường của ma pháp [Hỏa cầu] mà mình vừa tung ra.
Dù đúng là sử dụng gậy ma pháp sẽ khiến kỹ năng tăng cao hiệu quả khiến uy lực của [Hỏa cầu] cũng tăng theo nhưng đây không phải là lần đầu wood elf sử dụng hỏa ma cầu cùng với gậy phép. Trong ký ức của wood elf uy lực của phép thuật mình khi sử dụng gậy ma pháp cũng chỉ mạnh thêm cỡ khoảng hai lần, còn cú bắn vừa rồi nếu ước lượng thì cũng phải mạnh đến gấp ba lần khi dùng tay không.
‘Nhất định là trò khỉ của tên Mập Đụt làm ra.’ Bảo Bình thầm nghĩ. Nhưng không đợi wood elf có thời gian nghĩ ngợi, từ trong đống khói bụi Phi Phàm bay vụt ra hướng về phía wood elf mà đuổi đánh.
Lại thoát ly ra khỏi những dòng suy nghĩ, Bảo Bình vội vàng rút lui. Dù ở phía sau thắt lưng có vắt một thanh đoản kiếm phòng trù đến trường hợp phải cận chiến, nhưng dù sau cốt lõi của Bảo Bình cũng chỉ là một ma pháp sư nếu phải giáp lá cà với một lính cận chiến như Phi thì chỉ có nước ngập trong biển hành.
Liên tiếp một kiếm rồi hai kiếm từ Phi mà chém tới, wood elf biết được sở trường, sở đoản của hai bên mà vội thoái lui né tránh.
Dù được trang bị giáp trụ nhẹ hơn cơ động hơn cho phép wood elf cơ động mà né tránh những đòn t·ấn c·ông cực kỳ uy lực tuy có phần chậm chạp, cứng nhắc từ Phi Pham nhưng so kè về tốc độ chạy thì hai bên cũng không hơn kém nhau là bao, lại còn có giới hạn khu vực chiến đấu khiến Bảo Bình không cách nào thoát ra khỏi truy đuổi của Phi.
Ành!!! Một đòn hỏa cầu được Mập Đụt tung ra đánh vào phía sau lưng của Phi. Wood elf cũng nhờ đòn đánh đó mà có thể nhẹ người thở một hơi dài.
Chỉ vừa mới nhảy ra xa v·ụ n·ổ một chút, Bảo Bình lập tức phát hiện bóng đen phóng ra từ đám bụi mà đuổi đánh.
Keng! Trong một khoảnh khắc vài phần nghìn giây, thanh ma kiếm của Phi nhanh chóng lia sát vào cổ họng nhưng đã bị wood elf phản xạ nhanh mà dùng đoản kiếm chặn lại.
Nhảy lùi ra phía sau thêm một lần nữa rồi từ từ đánh giá lại tình hình. Bảo Bình phát hiện Phi Phàm lúc này đã cởi bỏ áo giáp từ bao giờ. Dùng tay sờ vào cổ họng, xem ra pha cận chiến lúc nãy dù nhanh tay chặn đứng được đòn t·ấn c·ông của Phi nhưng cũng chỉ là giảm nhẹ được sát thương không thể chặn đứng được hoàn toàn.
Nếu không nhờ đòn t·ấn c·ông giải vây từ Mập Đụt hay bản thân nhanh tay khóa chặt đòn đánh của Phi thì có lẽ Bảo Bình đã m·ất m·ạng từ lâu. Xem xét lại lợi thế trong cuộc chiến này xem bộ wood elf là lép vế nhất khi so sánh với Phi, kẻ có aura long mạch hộ thể, vận khí ngời ngợi hay so với Mập Đụt dân chơi hệ giấu nghề, giấu hàng nóng.
Còn chưa kịp tiếc thương cho số phận bi đát của mình thì Phi Phàm lại bật người phóng tới. Xem bộ là Phi không muốn buông tha cho Bảo Bình mà nhất quyết đoạt lấy cái mạng nhỏ của wood elf mới thôi.
Bị dồn vào giới hạn của khu vực chiến đấu không thể thoái lui, wood elf chỉ đành giơ đoản kiểm ứng chiến với tên Phi Phàm đang hừng hực lao đến.
‘Khốn nạn sao số tui khổ thế này. Không bị đầu trâu đuổi g·iết thì cũng bị đực rựa đuổi đánh. Thà thay thế cái tên đực rựa đang lao đến bằng một em yandere điên tình thì tui cũng bằng lòng mà b·ị c·hém c·hết.’ Bảo Bình nội tâm gào thét, giương đoản kiếm đỡ đòn.
Khi hai thanh kiếm còn chưa kịp cọ xát nhau thì một t·iếng n·ổ lớn phát ra đánh trúng cả Phi và Bảo Bình.