Chương 24: Trước cơn bão – phần 1
Tối ngày thứ mười sáu từ khi đăng nhập, thế giới ảo
Ngồi xung quanh bên đống lửa hồng, nhóm yêu tinh của Hunter đang chuyện trò tán gẫu về trận tranh hùng vừa rồi.
Từ trong bòng đêm một bóng mờ dần dần xuất hiện. Là wood elf vẫn khoác trên người tấm vải xanh trên tay cầm theo một túi nâu sẫm to cỡ một nắm tay, vừa nâng nâng chiếc túi trên tay wood elf vừa chầm chậm tiến về phía Phi và Mập Đụt đang trò chuyện.
Bụp. Bảo Bình chỉ vừa đến đã vội ném chiếc túi nhỏ chứa lõi ma thú về phía Phi Phàm.
Còn chưa để cho Phi kịp nói, wood elf đã ngồi xuống một cột đá đỗ nát mà cất lời: “40 lõi ma thú bao gồm hai loại cấp 1 và loại cấp 2 thắng được. Anh đây dù không phải thiện nam tín nữ, thích sử dụng mưu hèn kế bẩn nhưng tuyệt nhiên không phải loại không nói ân nghĩa.”
“Tốt. Đúng là tui không nhìn lầm người mà. Xứng đáng trở thành mai phen chí cốt của tui hahaha… Bọn này đang đàm luận một chút về sở thích có muốn tham gia không hả?” Phi Phàm khẳng khái trả lời.
Nói chuyện về sở thích cá nhân với mấy thanh niên não đất thế này không làm wood elf hứng thú, tuy vậy yêu tinh xanh vẫn vui vẻ nở nụ cười giả tạo mà tham gia tán dốc.
Sở dĩ thứ mà wood elf có hứng thú chính là năng lực kháng phép thần kỳ của Phi hay khả năng tạo rune của Mập. Nhân lúc hai tên một não đất, một trẻ con vui vẻ không đề phòng liền khai thác thông tin từ hai đứa ngốc này.
Đúng thật là còn dễ hơn cả tưởng tượng, chỉ một vài câu dẫn dắt hai bạn trẻ kia không hề che đậy mà trả lời hết cho Bảo Bình, chí là cái thông tin nhận được từ hai đồng đội không khiến wood elf phải cắn răng keng két.
Cái năng lực kháng phép bá đạo của Phi đến từ sợi dây chuyền mắt dơi quỷ mà Phi đang đeo ở cổ. Sợi dây chuyền có phẩm chất bậc 3 có được từ boss phó bản mà Phi và Hunter tiêu diệt trong khi cứu người bị kẹt khác. Cũng như bao trang bị bậc 3 khác, dây chuyền mắt dơi quỷ ngoại trừ mang đến cho người sở hữu một ít chỉ số kháng phép như trạng bị bậc 2 thì chiếc dây chuyền này còn ban tặng cho người sở hữu một năng lực đặc biệt là giảm thiểu một nữa thiệt hại gây ra bởi ma thuật cấp thấp.
Còn Mập Đụt chính là sau khi tiêu diệt nữ vương kiến đã nhận được một con dao ngắn bậc 3 cho phép người sở hữu có khả năng thông qua con dao mà khắc ma pháp ngữ lên đá ma pháp để tạo ra rune, giới hạn của con dao này là chỉ tạo ra được các loại rune chứa đựng ma pháp cấp thấp.
Cuối cùng thì hai thanh niên trên sở hữu năng lực khủng bố như vậy vẫn là do thu thập được từ boss phó bản, thậm chí Mập Đụt và Bảo Bình cùng thu thập cùng con boss thế mà một người thì nhận được con dao xịn sò, còn một kẻ chỉ nhận được vỏn vẹn ba đồng bạc, ba cọc giấy bị cháy khét.
Nghiến răng keng két, kêu trời, gọi đất vì cái số nhọ của bản thân. Nếu không phải bản thân não to cũng bản tính cẩn thận thì với chênh lệch trang bị như vậy, Bảo Bình sớm đã bị đè bẹp ngay từ đầu rồi.
Nhưng có lẽ đã quá quen thuộc với mấy cái tình huống bất công này mà wood elf từ trạng thái c·hết lặng đã sớm hồi phục lại từ cơn sang chấn một cách nhanh chóng chỉ là chủ đề trò chuyện của mọi người đã đi đến một đề tài mà wood elf không ngờ.
“Thế mọi người ở đây có đọc mấy bộ truyện của….” Giọng nói của Mập Đụt phát ra liền hào hứng giới thiệu mấy bộ tiểu thuyết mạng mà Mập cho là tuyệt đỉnh.
Phản ứng lại một tràng dài luyên thuyên của elf mập, xem chừng Phi Phàm bắt đầu có chút hứng thú với mấy bộ tiểu thuyết này mà bắt đầu tham gia bàn luận.
“Chậc chậc, mấy bộ truyện tạp nham, não tàn này mà cũng đọc cho được.” Im lặng nãy giờ, cuối cùng wood elf cũng lên tiếng phê bình đống truyện mà cậu cho là tạp nham: “Cái thể loại truyện vô địch gì đây? Nhân vật chính té núi, té giếng liền nhận được buff sức mạnh, nhân vật phụ mới xuất hiện chương trước, chương sau đã bị đấm c·hết. Lại còn việc nhân vật chính đào bừa xuống đất cũng gặp được kỳ ngộ lấy được bảo vật kinh thiên động địa… Nhảm nhí đúng là tác giả không não viết truyện để thẩm du, không nghĩ ra được tình tiết gì hay ho, toàn đẻ ra nhân vật phụ cho nhân vật chính phông bạt, làm màu vài chương, cứ theo cái mô-tip nhân vật chính mỗi lần đột phá cảnh giới mới là cho quen một đám mới, rồi vứt sang bên nhưng nhân vật cũ. Còn nhân vật nữ trong truyện từ đầu đến cuối mười đứa xuất hiện thì hết chín đứa yêu đắm đuối nhân vật chính vì mấy cái lý do củ lằng. Thôi bỏ qua cái truyện này.”
Nghe xong mấy lời phê bình của wood elf, Mập Đụt có vẻ hơi xụ mặt xuống nhưng ngay lập tức lại giới thiệu ngay một bộ truyện khác mà mình khá tâm đắc.
“Hài lại một loại truyện vớ vẩn khác nữa, cái mô-tip nhân vật chính là người tới từ thời đại trước nắm giữ sức mạnh kinh thiên động địa, hay chui rút vào hang ba bốn trăm năm khi trở ra lại thành người mạnh nhất thế giới đúng là cái mô-tip ngu ngục. Vì sao tui lại nói vậy? Chính là vì vật chất không ngừng chuyển động, theo thời gian sự vật không ngừng phát triển, ví dụ như ngôn ngữ lập trình code có C+ sau vài năm đã được nghiên cứu phát triển thành C++. Vậy mà mấy cha tác giả nghĩ rằng cho nhân vật chính vào hang chơi với dế một mình thì vài trăm năm sau bước ra thế giới có thể thành người mạnh nhất, nhân vật chính tới từ thời đại cũ có thể có ma pháp cao thâm hơn người hiện đại, thậm chí sống lâu đến vài trăm năm mà hành xử như thằng nhóc ranh. Thật sự thì mấy nhân vật chính kiểu này không trở thành người tối cổ, lạc hậu đã là may mắn lắm rồi. Thôi bỏ qua luôn.” Wood elf chậc lưỡi, khoanh tay phê bình.
Mập Đụt một lần nữa cuối đầu ủ rũ, nhưng một lát sau lại bật dây giới thiệu tiếp tục một bộ truyện khác cho Bảo Bình và Phi Phàm.
“Thôi bỏ đi mà làm người Mập à. Cái truyện anh hùng isekai này thì bỏ đi, đọc nhiều thành không não đó. Thể loại anh hùng này thì khác gì thể loại vô địch vừa rồi khi nhân vật chính vừa đầu thai đã được buff cho mấy cái kỹ năng đặc biệt đến vô lý. Chưa có công hiến gì cho đời, cho người dân đã đòi tự phong anh hùng này, anh hùng nọ. Sau đó bắt đầu đàn đúm lập tổ đội để phá làng, phá xóm, đi ăn chơi, phịch phọt, tàn sát động vật hoang dã. Bất cứ lúc nào cũng hổ báo lao vào địch hay đâm đầu vào hang goblin mà không có sự chuẩn bị gì cả. Lúc đầu đọc truyện kiểu này có thể hay thôi chứ về cuối thì trăm truyện như một chỉ có thể đánh giá là đầu voi đuôi chuột mà càng ngày càng có nhiều truyện viết theo kiểu này khiến đọc giả nghe đến thể loại isekai là bội thực. Anh em nên tui khuyên thật, bỏ đi.” Wood elf lắc lắc cái đầu qua lại, gương mặt tỏ đầy ý thương hại mà khuyên nhủ.
Nhưng sau khi Bảo Bình vừa dứt lời, Phi Phàm vì không muốn làm tắt đi cái không khí hòa hợp nên đã vội nói đỡ cho Mập Đụt: “Sở thích mỗi người, mỗi khác mà. Mấy truyện não tàn rãnh rỗi đọc lướt qua xem như giải trí hahaha…”
Biết mình có hơi quá lời Bảo Bình cũng thuận theo Phi Phàm mà xuống thang, giả vờ ngáp ngắn, ngáp dài mà lùi về túi ngủ của mình. Cuộc tán gẫu của mọi người vẫn tiếp tục thêm một lúc cho đến khi xuất hiện những chùm pháo hoa đỏ lữa từ phía thị trấn Đêm Mờ như lời thông báo rằng đội viễn chinh đã trở về.