Khởi đầu
Tất cả mọi thứ đều là 1 màu đen Sơn không hề nhìn thấy bất cứ điều gì. Bỗng từ đâu 1 tia sáng chiếu tới sáng dần và bao trùm cả bản thân cậu. Cậu nhìn thấy 1 bóng hình dần nhập vào thân hình 1 thằng nhóc nhìn như ăn mày trong phim. À không là thằng nhóc 15
tuổi nguyên thuỷ mới đúng, vì trên người nó ngoài đầu tóc rối bù, mặt mày lấm lem. Nó chỉ mặc đúng 1 tấm da thú quấn quanh hông. Sau đó mọi thứ lại đen tối lại, trong khi đó mẹ nó cùng với đám nhóc chưa kịp vui mừng thì lại tiếp tục hốt hoảng.
Thằng cu Sông bạn thân nó không ngừng lay cùng với gọi: Sơn! Sơn! Sơn! Tỉnh! Tỉnh! Ăn thịt. ăn thịt!
Thế nhưng lúc này Sơn cũng chỉ nge thấy chứ cũng không trả lời được, hắn rất muốn trả lời cũng như mở mắt ngồi dậy nhưng không thể, nói đúng ra là linh hồn của hắn mới chiếm được thân xác này nên chưa thể điều khiển được, thay vào đó, lúc này trong đại não
hắn đang tiếp nhận các thông tin của thân xác này cũng tên Sơn đang sống tại thời kì nguyên thủy, còn hắn không biết đây có phải là trái đất hay không nữa. Mọi thông tin hắn biết thừ thân xác này khá hạn chế bởi ở đây, thời kì này văn minh loài người còn chưa
phải triển mấy
Đây vẫn là thời kì đồ đá, con người chỉ biết săn bắt và hái lượm tuy nhiên v·ũ k·hí chưa phát triển nên đa số chỉ là nhặt xác động vật c·hết hoặc bắt được những loài nhỏ như trứng chim, rắn nhỏ, ổ chuột… cùng với đa phần thức ăn là từ hái lượm hoa quả tự nhiên.
Mặc dù rất đau nhức nhưng Sơn vẫn cố mở mắt ra. Tất cả những gì nó thấy chính là 1 cái hang động và 1 đám dã nhân đang ngồi xung quanh. Đám dã nhân này trên người chỉ quấn mỗi chiếc khố ngang hông được làm từ da thú để che đi phần hông cũng như trong
việc di chuyển trong rừng bớt gặp nguy hiểm do các vật đụng vào chỗ n·hạy c·ảm, ngoài ra đầu tóc ai cũng xồm xoàm râu, lông khắp người, khuôn mặt bẩn thỉu do việc ít tắm rửa. Kể cả bản thân hắn cũng có hình dạng như vậy Ngay kế bên nó thấy có người phụ nữ
trưởng thành và 1 người đàn ông mang theo những vết sẹo khắp cơ thể, những vết sẹo này minh chứng cho cuộc sống nguy hiểm vất vả, luôn phải đấu tranh với hung thú, đây cũng chính là những tấm huân chương đắt giá đối với mỗi người thời kì này bởi mỗi vết
sẹo để lại cũng chính là những thời khắc đối đầu sinh tử mà họ đã vượt qua được để tồn tại.
Theo như ký ức được lưu lại của thân xác này nó biết được. Thân xác này là của thằng nhóc cũng tên là Sơn trong lúc chơi với lũ nhóc trong bộ lạc mà rớt xuống mỏm đá mà ngất đi. Sơn là con trai của thủ lĩnh bộ lạc Đá Xanh. Cha nó tên là Alank đã hơn 33 tuổi mẹ
nó là Kan cả 2 người đang ở gian đoạn tốt nhất của con người vừa có đủ kinh nghiệm cũng như thể lực. Cha nó là 1 chiến binh mạnh mẽ cũng là 1 thợ săn giỏi nên được làm thủ lĩnh.
Mà cái bộ lạc này cũng không khá khẩm gì lắm chỉ có khoảng 40 người trong đó gần như toàn là người ở độ tuổi lao động tốt và có 1 ít thiếu niên như Sơn bởi người già đã bị c·hết cũng như nhỏ hơn bị đem trao đổi vì có ở lại cũng không sống qua mùa đông nổi. Phải
nói rằng đây là 1 bộ lạc cực kì yếu kém đang gần tới bờ vực tan rã hoặc do đàn hung thú t·ấn c·ông hoặc do c·hết đói cũng có thể là miếng mồi ngon cho bộ lạc khác chiếm để lấy nhân khẩu. Cũng may mắn là ở gần xung quanh cũng chỉ có các bộ lạc đói ăn và nhỏ
yếu nên họ cũng không có nhu cầu thôn tính chứ không thì bộ lạc Đá Xanh này đã biến mất từ lâu.
ở thế giới này, người nào kiếm thức ăn giỏi chính là thủ lĩnh mà mọi người trong bộ lạc phải nghe theo cũng vì vậy mà Alank là người chiến đấu tốt nhất cũng là người săn thú tốt nhất mới được giữ chức thủ lĩnh này đúng ngĩa là dẫn dắt cho cả bộ lạc đi kiếm ăn.
Hiện nay, đang là mùa lá rụng hay ở hiện đại còn gọi là mùa đông. Mùa này, tất cả bộ lạc đang tập trung kiếm thức ăn dự trữ để chuẩn bị vượt qua mùa đông khắc nghiệt.
Bởi hằng ngày bộ lạc cũng phải chạy ăn từng bữa nên tích trữ lương thực không có dư giả gì mấy vậy nên việc cả bộ lạc vượt qua mùa đông là không khả thi bởi mùa đông tuyết khá dày nên có rất ít thực vật để ăn còn các động vật cố ngủ đông để qua cơn đói thế
nên chỉ còn những loài săn mồi ăn thịt mới hoạt động thời gian này vậy nên mùa đông ngoài cách chịu cái đói và cái lạnh ra thì họ lại không có cách nào khác nữa.
Cũng vì mùa đông khắc nghiệt vậy mà chuẩn bị không đủ vậy nên cứ qua mùa đông thì bộ lạc lại bị c·hết mất gần 5-6 người.
Thậm chí mùa đông vừa rồi bởi vì lạnh quá lại không có thức ăn và đồ giữ ấm nên em trai của hắn mới 3 tuổi cũng đã bị c·hết. Mặc dù những thợ săn cố gắng ra ngoài đí ăn kiếm thức ăn nhưng chẳng có thứ gì đổi lại mất đi 2 người do bị đàn sói t·ấn c·ông, may mắn là
chúng không theo tới bộ lạc chứ không thì cả bộ lạc cũng chỉ còn đường c·hết.
Nhớ lại kiếp trước Sơn chính là anh kỹ sư nông nghiệp, đang làm tại farm trồng rau lớn tại tỉnh Lâm Đồng. Lần này, cũng chỉ vì nghe công nhân báo lại kho thuốc bốc mùi khó chịu nên cậu vào xem thử ai ngở đâu bước vào 1 lúc do sốc thuốc mà khó thở dần rồi ngất đi.
Nghĩ lại hiện tại việc xảy ra thì cũng đã xảy ra, việc cần làm giờ là phải sống tốt ở thế giới này. Không có lí do gì mà người được ăn học đàng hoàng với bao nhiêu kiến thức hiện đại lại không sống tốt ở cái thời nguyên thuỷ này được.
Và chắc chắn đó là sẽ không c·hết bởi 1 c·ái c·hết ngớ ngẩn này được.
Haizzzzzzzz !. Thanh niên tự thở dài.( ngĩ đến có c·ái c·hết ngu thật)
Việc đầu tiên đó là Sơn lục lại thông tin trong ký ức của nhóc Sơn nguyên thuỷ này mà xem cần phải làm gì.
Lúc sau hắn tỉnh dậy, mẹ hắn và Sông vẫn ngồi bên cạnh còn cha hắn thì đang chia thức ăn cho mọi người.
Sông lúc này thấy hắn mở mắt mới gọi: Sơn! Tỉnh rồi!
Tiếng gọi của Sông khiến cho mọi người chú ý bởi trong 1 bộ lạc nhỏ yếu này để nuôi được thằng nhóc tới 15 tuổi cũng tốn rất nhiều tài nguyên cũng như tỉ lệ sống tới tuổi này chưa tới 20%. Thêm 1 người như hắn chính là thêm 1 người kiếm thức ăn, là sức mạnh
đáng kể của bộ lạc nên mọi người rất quan tâm đến nhau.
Sơn từ từ ngồi dậy, trong miệng khô khốc nên cố gọi: Nước! nước!
Sông ngay lập tức chạy ra ngoài dùng chiếc lá gấp lại múc cho hắn 1 ít nước từ vũng ngoài cửa hang mang cho hắn uống.
Sơn nhìn thấy thứ nước còn hơi đục kia trong lòng cũng không muốn nhưng không còn cách nào hiện tại hắn rất cần nước đấy, cùng với việc 15 năm qua hắn cũng ăn uống như thế nên hình thành khả năng thích ứng với môi trường nên sẽ không đáng ngại cho
lắm. Vậy nên hắn cũng cố uống mấy hợp nước đõ khát trước đã.
Bây giờ đang đang là buổi tối, đội săn đã trở về, hôm nay, may mắn là đội săn được hẳn 2 con heo nhỏvà cha nó vừa mới chia thức ăn cho bộ lạc xong.
Vì nó là con trai của thủ lĩnh cũng như là đang b·ị t·hương nên, nó được hẳn 1 bát máu tươi của con heo. Mẹ nó mớm cho nhưng mùi máu tanh sộc lên rất khó chịu
Sơn nghĩ bụng : cố gắng mà uống cho nhanh khoẻ vậy chứ thể trạng này sao ăn được thịt. Nghĩ thế, cậu chỉ biết nhắm mắt mà nuốt cho hết số huyết heo.
Như mọi hôm, Sơn lại hỏi cha nó như những đứa trẻ khác nhưng có điều làm nó rất lưu tâm chính là : hôm nay đội săn nhìn thấy 1 con hổ rất to, nó cao gần bằng cửa hang, đầu nó to phải bằng vòng tay của người lớn, dài lắm mà cũng chẳng biết lấy gì đo.
Nghe đến đây cả bộ lạc đều im lặng nín thở. Bởi, tất cả tộc nhân đều biết rằng con hổ kia có khả năng đang rình mò xung quanh hang động này bởi vì trong tất cả các loài thì con người là loài chạy gần như chậm nhất so với các động vật sống trong tự nhiên, cùng
với đó là con người thời này không có bất cứ thứ gì phòng vệ.
Nghe đến vậy Sơn liền chỉ cửa hang mà bảo cha nó : cửa hang rộng quá! Hổ vào đấy!
Nghe vậy Alank liền huy động tất cả nam nhân vần những tảng đá to để lấp kín cửa hang, chỉ để những lỗ nhỏ bằng bàn tay để thông khí.
Xong việc tất cả ai nấy đều đi về góc của mình nằm nghỉ nhưng Alank vẫn cho người thay phiên nhau trông cửa hang.
Nhờ việc này mà bộ lạc có 1 đêm bình yên mà không biết rằng con hung thú khổng lồ kia vẫn còn lởn vởn xung quanh bởi nó đánh hơi được mùi máu trong không khí. Các động vật săn mồi phát triển các giác quan rất tốt đặc biệt là khứu giác giúp chúng cách xa
hàng km vẫn có thể ngửi thấy mùi máu tươi mà tìm đến.
.
0