Ngoài vấn đề lấy lời khai, chúng còn được chăm sóc cũng như ăn uống tử tế không tụt cân nào để sau này còn trả tù binh cho các thế gia sẽ thu được cái lợi lớn nhất, đây chính là làm ăn mà vốn thì chỉ mất vài kí gạo cùng cá biển có sẵn nhưng thu lại được là gấp hàng nghìn hàng vạn lần.
Qua những ngày tra khảo, đặc biệt từ mồm của 4 tên tướng Phúc Châu, Kinh Châu, Dương Châu, Thanh Châu thì cũng mới biết được tình hình quan trường nước Hán.
Theo đó, quan trường nước Hán hiện có 2 phe mạnh là phe của Thái sư Trương Nhượng chủ yếu là quan văn trong triều cùng 1 số ít tướng không nắm trọng binh.
Phe của Thái sư chủ hòa không muốn c·hiến t·ranh chiếm Di Châu bởi hiện tại Di Châu là nơi cung cấp muối chủ lực cho nước Hán cũng như hiện tại tiếp tục dùng tài nguyên và lúa gạo có thể đổi lấy được thêm 1 số kim loại như đồng từ đó lấy quốc lực có thể đánh sang Tây Hạ cũng như có sức phạt xuống Thập Đại Vạn Sơn. Sau khí ổn định cũng như lấy nguồn muối của Tây Hạ thì mới có thể thay thế nguồn muối của Di Châu, khi đó mới có thể quay lại đánh Di Châu được.
Tuy rằng cách này rất hay nhưng thời gian để triển khai nó quá dài bởi đất đai Tây Hạ rất rộng lớn lại thưa dân, vùng muối của Tây Hạ lại nằm mãi ở phía cực tây nên để c·hiếm đ·óng cũng như khai thác được Tây Hạ không phải 1 sớm 1 chiều mà cần rất nhiều thời gian, lại nói chiếm Thập Đại Vạn Sơn lại tốn nhiều thời gian nữa vì đây là địa hình rừng núi lại toàn các bộ lạc nên cần rất nhiều công sức và thời gian để đồng hóa cư dân tại đây.
Phe còn lại là phe của thừa tướng Tiêu Hà cùng đại tướng Hàn Tín lại chủ trương đánh gần là Di Châu trước khi đánh Tây Hạ bởi trong mắt của phe tướng này thì Di Châu chỉ là 1 thế lực mới nổi nhỏ bé lại nằm gần lãnh thổ nước Hán hơn lại có quy mô bé cùng diện tích nhỏ nhưng có thể cung ứng đủ lượng muối cho nước Hán.
Nếu như đánh Di Châu sẽ dễ dàng hơn đánh 1 nước Tây Hạ rộng lớn cũng như bền vững bao đời xung đột với nước Hán nhưng vẫn không thất thế.
Chúng nghĩ rằng có thể cử 1 đội quân lớn để dễ dàng áp đảo và chiếm hoàn toàn được Di Châu trong 1 tháng vậy nên Tiêu Sắt vốn là thống lĩnh thủy quân Phúc Châu cũng là cháu ruột của Tiêu Hà được tiến cử lên vua Hán để cầm quân chỉ huy đánh trận này.
Vậy nhưng người tính không bằng trời tính, với sự kiên cường của quân dân Việt lại kết hợp với v·ũ k·hí, con người đã hoàn toàn đập tan âm mưu của quân Hán, tiễn 17 vạn quân Hán xuống biển làm mồi cho cá lại có được 3 vạn tù binh.
Chưa kể là 1 đống tướng lĩnh đang nằm chờ được trao đổi ở đảo số 3. Bởi toàn là con cháu của các thế gia, trong tương lai có thể kế vị cha anh nên các gia tộc sẵn sàng trao đổi để lấy được về.
Để sử dụng đám tù binh này thì việc đầu tiên là phải bỏ đói chúng giống như thuần dưỡng động vật.
Trong 3 ngày đầu tiên chỉ có nước được mang tới mà không có cơm hay thực phẩm gì.
Khiến toàn bộ quân lính cực kì đói, không còn sức lực gì cả, thế nhưng chúng không có cách nào khác ngoài chờ đợi và với ánh mắt cầu xin được cấp thức ăn.
Sang ngày thứ 4 thì mới bắt đầu mỗi người có 1 bát cơm để cầm hơi thì chúng đã tươi tỉnh và ngoan hơn hẳn, riêng những tên nào còn cứng đầu thì tiếp tục cho nhịn đói.
Ngày thứ 5 thì mỗi binh lính được 2 bát cơm để ăn cùng chút cá biển đánh bắt được bởi quanh đảo do có c·hiến t·ranh nên có rất nhiều xác người thu hút những loài cá ăn thịt cũng như ăn xác c·hết tập trung quanh đây nên cũng kéo theo nhiều loài cá sống dựa vào chúng.
Từ đây kéo theo 1 hệ sinh vật biển khổng lô đặc biệt là cá mập có rất nhiều quanh đảo, nhiều nhất là loài cá mập trắng, con nặng nhất bắt được có thể lên tới 500kg dài tới 4m.
Đã vậy để câu những con cá mập lại rất dễ dàng chỉ cần dùng 1 con gà gắn vào mồi câu là gần như sẽ có con cá mập lao tới bởi chúng đã quen với việc ăn thịt và lởn vởn quanh đảo rất nhiều.
Vì để giảm thiểu nhân lực của nước Việt nên việc đánh bắt cá này cũng được giao cho quân Hán phụ trách.
Trong số những lính Hán tù binh ở đây, sẽ có những người được lựa chọn lên làm quản lý những binh lính theo mô hình quản lý q·uân đ·ội Việt theo cấp bậc tiểu đội, trung đội, đại đội, tiểu đoàn, trung đoàn, đại đoàn. Cuối cùng, mức cao nhất là quân đoàn công binh, toàn bộ tù binh này sẽ trở thành công binh lao động sản xuất trực thuộc sở hậu cần đảo Di Châu.
Những quân lính này ban đầu sẽ phụ trách làm việc tại đảo số 3 với nhiệm vụ chính là khai thác đá để sản xuất xi măng cùng với những trung đội được cử đi để đánh bắt cá làm thức ăn phục vụ nhu cầu của đảo.
Tất cả những người lính Hán được lựa chọn lên làm quản lý ở đây đều là xuất thân cơ hàn bởi như vậy họ mới trân trọng cơ hội mà nước Việt dành cho.
Bởi tại nước Hán có truyền thống cũng như phân cấp, chỉ có quý tộc mới có quyền học chữ cũng như từ đó mới có thể bước lên con đường làm quan cũng như mới cấp cho gia đình cuộc sống tốt hơn được.
Nhưng tại nước Việt lại khác, chỉ cần họ chứng minh được đủ năng lực cũng như sự trung thành tận tâm với nước Việt thì họ sẽ được trọng dụng, thể hiện tài năng cũng như có cuộc sống ấm no hơn, được người khác tôn trọng bởi trong nước Việt không hề có khái niệm phân cấp cho người thuộc giai cấp này mới được làm điều này điều kia. Tất cả mọi người đều bình đẳng, có làm thì mới có ăn.
Riêng đối với những tù binh này thì chỉ cần chứng minh đủ năng lực cũng như đạt được sự tin tưởng của cấp trên là quan người Việt phụ trách thẩm định hàng năm sẽ có suất đón người thân ra.
Theo đó, những người dành được thành tích tốt xuất sắc được tập thể bầu chọn sẽ được gửi danh sách lên quân đoàn công binh, mỗi năm có 500 suất dành cho những ai có thành tích tốt.
Quân đoàn công binh Di Châu sẽ lựa chọn những người có thành tích tốt nhất để gửi lên tỉnh trưởng Di Châu để từ đây tỉnh trưởng sẽ gửi cho cơ quan phụ trách ngoại giao với nước Hán liên hệ bằng cách mua những hộ gia đình từ nước Hán ra đảo Di Châu sinh sống.
Tất nhiên không phải bất kì gia đình nào cũng được bởi để đảm bảo tính an toàn cho đảo thì quá trình lựa chọn kiểm tra cũng phải kĩ càng và điều tra rõ, những ai có thân phận thật sựt trong sạch thì mới được ra còn những ai có thân phận còn mập mờ thì sẽ bị gạch bỏ và thay thế bằng gia đình khác.
Cũng nhờ có lượng lao động lên tới 3 vạn người trẻ khỏe sung sức vậy mà nhanh chóng các đảo trong hệ thống phòng thủ Di Châu cũng nhanh chóng xây dựng hoàn thành các công trình gồm lô cốt, hầm, hào, tường bao quanh, đặc biệt bến cảng nước sâu cũng đã hoàn thành.
Toàn bộ quân đoàn công binh này được di chuyển tới các mỏ đá trên Di Châu làm việc không phải bởi vì miếng ăn mà lao động vì tương lai của bản thân và gia đình của họ, bởi nơi đây họ nếu chứng minh được là người trung tâm với nước Việt thì sẽ được coi là người bình thường, được đón người thân ra để sống cùng.
Để nuôi đội công binh này rất đơn giản vì công binh là tù binh c·hiến t·ranh này hoàn toàn không cần tiền lương mà chỉ cần gạo cùng thức ăn để nuôi.
Trong khi đó, gạo thì chỉ cần đem muối hoặc xi măng tới các quốc gia xung quanh để bán sau đó mua lương thực về.
Thức ăn để nuôi binh lính lại càng dễ hơn vì xung quanh Di Châu đều là biển cũng như hải sản cực kì phong phú bởi quanh đây là nhiều dòng biển ấm.
Trong quân đoàn công binh chỉ cần cử ra vài tiểu đoàn phụ trách việc đánh bắt cá là hoàn toàn cung cấp đủ nhu cầu của đội quân này, thậm chí có thể làm ra nhiều hơn để đem bán cũng như trao đổi đồ biển khô cho các ngành nghề khác trên đảo cũng như trao đổi với các quốc gia xung quanh do khả năng đi biển của họ chỉ có thể đi biển gần bờ không đi biển xa như đảo Di Châu được.
1 tháng sau cuộc chiến, các hoạt động sản xuất của đảo Di Châu đã hoàn toàn ổn định trở lại thậm chí phát triển hơn nhiều nhờ có đại lượng công binh phụ trách các vấn đề khai thác mỏ đá cũng như làm cầu đường, tất cả việc nặng đều do họ đảm trách.
Quan trọng hơn đó là sự xuất hiện của đoàn quan chức được cử từ nước Việt tới với đầy đủ ban nghành cũng như chính quyền được trung ương bổ nhiệm.
Trần Văn Lễ chính là tỉnh trưởng mới được bổ nhiệm vốn là 1 thành viên trẻ tuổi tham gia nước Việt từ thời kì đầu, ngoài những chiến công trong ngày đầu lập quốc còn là thành viên nhanh nhạy được liệt vào hàng bát tuấn của nước Việt gồm: Nhân, Lễ, Nghĩa, Trí, Tín, Đức, Vũ, Tuệ, Quân.
Từ khi thành lập ban nội các thì cũng là lúc những thành viên này được bổ nhiệm vào những vị trí quan trọng như: Trí thủ tướng, Vũ bộ trưởng quốc phòng, Tuệ chánh văn phòng đức vua, Nhân tỉnh trưởng Ban Mai, Lễ, Nghĩa, Tín, Đức đều là tỉnh trưởng những vùng trọng điểm đặc biệt là những tỉnh mới thành lập và có nhiều khó khăn thì họ sẽ tới để đảm đương cũng như giữ bình yên cho đất nước.
Lúc này Lễ cũng chính thức được bổ nhiệm với kinh nghiệm làm việc trong bộ nội vụ cũng như thời gian dài phục vụ trong q·uân đ·ội mang quân hàm đại tá đủ sức phục toàn bộ tướng lĩnh cùng như đủ sức lấy niềm tin nơi đây.
Đi theo Lễ còn có đầy đủ những thanh niên tài tuấn của nước Việt thuộc các bộ cũng như những học viên mới tốt nghiệp các học viện của nước Việt đến đây để thể hiện tài năng.
Bởi trước khi đi đức vua của họ đã nói: Nước Việt không ngại cho các ngươi cơ hội để rèn luyện, thử thách, thi triển tài hoa, chỉ sợ các ngươi không dám làm mà thôi. Các ngươi làm sai đã có những bô lão ở đây sửa sai nên cứ thoải mái thi triển hết tài năng cùng nhiệt huyết của tuổi trẻ để chứng minh cho nước Việt hùng cường sẽ không bị đoạn hậu. Chúng ta ở đây sẽ dõi theo các ngươi cũng như để sửa sai cho các ngươi. Các ngươi chính là chủ nhân tương lai của đất nước nên đừng để bọn ta ở đây phải thất vọng.
Thứ là đức vua của họ trao tặng không chỉ là cơ hội mà còn là niềm tin của thế hệ đi trước dành cho thế hệ sau bởi Sơn nói: Nếu cứ bảo bọc chúng mãi thì chúng không bao giờ lớn được, phải cho chúng ra ngoài làm việc, có sai mới biết sửa sai, mới biết cái giá của sửa sai từ đó mới không dám làm sai nữa.
Ngoài những nhân tài kiệt xuất của thế hệ trẻ ra, Sơn còn chỉ định các bộ cấp 1 nguồn tài nguyên lớn để xây dựng đảo nhanh chóng lớn mạnh bằng cách cho đảo mượn 10 con tàu hơi nước mới nhất trong đó có 2 t·àu c·hiến và 8 tàu chở hàng, trọng tải toàn bộ đều đạt nghìn tấn.
Bởi những con tàu lớn của nước Việt hiện tại đều được đóng tại 2 Thái Nguyên và Gia Định là 2 xưởng đóng tàu lớn nhất cũng như quy mô lớn nhất trực thuộc bộ khoa học kỹ thuật phụ trách.
Đây cũng là nguồn thu ngân sách lớn khi bộ khoa học kỹ thuật không những thành lập các công ty quốc doanh hoạt động trên những ngành nghề độc quyền về kỹ thuật mang lại giá trị cao khi cung cấp cho thị trường cũng như các bộ và các tỉnh khác để phát triển kinh tế.
Những con tàu này sẽ được cấp dần trong vòng 1 năm cho đảo, cũng như đảo sẽ phải trả chi phí để mua tàu giống như những tỉnh khác, trừ tàu thuộc bộ quốc phòng thì thuộc ngân sách.
Các tỉnh sẽ phải hoạt động, thành lập các ngành kinh tế để kinh doanh Di Châu này thật giàu có để không những xây dựng Di Châu cũng như các đảo thuộc Di Châu mà còn để xây dựng đât nước phát triển hơn nữa.
Bởi hiện tại phạm vi quản lý của Di Châu cực lớn bao gồm trung tâm hành chính là Di Châu còn có nhiều đảo lớn ở phía nam rất giàu tài nguyên thiên nhiên, khoáng sản cũng như khí hậu cực thích hợp cho phát triển nhiều loại cây công nghiệp.
Ngoài mang theo bộ máy chính quyền thì còn đó là 5000 cư dân Việt cùng với rất nhiều các doanh nghiệp lớn nhỏ trong đó còn có cả đại diện của tập đoàn hoàng gia Việt.
Người dân Việt đến đây bởi đó là vùng đất mới nhiều tiềm năng cũng như chính sách hỗ trợ của nhà nước đối với việc dân di cư theo định hướng của nhà nước giúp cho văn hóa cũng như con người Việt sẽ xuất hiện dày đặc hơn để pha loãng các nền văn hóa khác cũng như khẳng định chủ quyền của nước Việt tại đây.
0