0
Vào lúc bình minh ló rạng ngày thứ 7, các quân đoàn không báo gì nhau nhưng tất cả đồng loạt cùng t·ấn c·ông bởi họ muốn nhanh nhất vào được thành cũng như giành được chiến kì Bạch Hổ.
Lúc này, từng hồi trống liên tục đánh lên khiến lòng người sôi sục.
Bên phía quân đoàn Tây Bắc của Lê do đã chuẩn bị và ném đất từ từ định hình vào ngày hôm qua nên ngày hôm nay không khác gì vì đã chỉnh được cự li, khoảng cách và gia lực phù hợp.
Tất cả những viên đất đều được ném chính xác ô cần ném.
Với chiều rộng nhất 10m, cao 5m tương đương cần tới 250m3 đất cần được ném vào. Nhưng may mắn mỗi viên đất chỉ cần 3s để ném lại với 200 cần vọt nên tốc độ cực kì nhanh chóng chỉ trong vòng 1 ngày đã có thể hoàn thành nhanh hơn dự kiến.
Bên phía thành Tổ Rắn thấy liên tục có đất ném vào, dần tạo thành đường để leo lên thành nhung họ không có biện pháp nào bởi chẳng có cách nào di chuyển thành sang vị trí khác cả.
Quân Rắn quốc chỉ đành đứng nhìn con đường dần được hiện lên trong bất lực cũng như chuẩn bị khí giới phòng thủ bởi chúng biết rằng khi con đường thành hình chắc chắn đối phương sẽ đổ quân tràn thẳng vào.
Tuy nhiên, phe thủ có không gian chuẩn bị rộng lại chỉ phòng thủ trên con đường hẹp 5m nên có rất nhiều ưu thế, chỉ cần sử dụng thanh gỗ dài đẩy từ các phía xung quanh liên tục như vậy quân Việt sẽ bị mắc kẹt tại điểm này cực kì khó vào bởi không có điểm tựa và vị trí đứng chắc chắn như quân của Rắn quốc.
Đã có kinh nghiệm chiến đấu nên quân Rắn quốc chuẩn bị toàn những cây tre đầu vót nhỏ nhưng không quá nhọn, dài tận 5m không quá nặng, chỉ cần 1 người có thể các chiến cũng như đầu đã được vót nhỏ khi chấn vào sẽ chấn động cũng như khó nắm bắt giật lại hoặc giữ vào đây.
Trong khi đó, cung thủ 2 bên tận dụng cơ hội liên tục tấn công, bên phía quân Việt cần giảm trọng lượng giáp cho chiến binh có thể leo trèo nên có nhiều vị trí không trang bị như bắp chân, cánh tay đây là mục tiêu cho quân Rắn quốc bắn.
Nỏ thủ quân Việt cũng không buông tha cơ hội, tuy nỏ có tốc độ bắn cũng như tầm xa kém hơn nhưng lực bắn lại mạnh hơn nhiều kết hợp với mũi tên cũng như nhiều lần cải tiến thì nỏ quân Việt hiện tại trang bị có thẻ bắn ở tất cả địa hình nhờ cơ chế lưỡi gà giữ tên.
Vì có cung, nỏ tham gia trận chiến nên mức độ thương vong đã đẩy lên khá nhanh, ban đầu chỉ là quân Việt bị té từ trên đường đất xuống nặng cũng là gãy chân tay, trật khớp nhưng hiện tại đã có khá nhiều người bị thương và bị chết do mũi tên găm vào nơi hiểm yếu như cổ, đầu…
Nỏ thủ quân Việt cũng không phải chỉ để trang trí, liên tục tấn công vào đội hình cầm gậy của Rắn quốc mặc dù đã có thuẫn binh đứng cạnh che chắn nhưng kẽ hở là luôn có. Mặc dù toàn bộ mũi tên đều đã được tẩm độc để đảm bảo trúng tên là chết nhưng 1 khi có kẻ bị trúng tên thì sẽ có kẻ khác thay thế, đa phần là dân dung bởi việc cầm gậy đẩy, thúc này không cần qua lớp đào tạo gì cả bởi vậy dự bị cực kì đông đảo.
Trong khi đó, đội hình cầm khiên gỗ đứng bảo vệ gậy binh cũng như cản lại những lính Việt tới gần muốn tiếp cận tường thành sẽ bị đội này đẩy văng ra hoặc ngã xuống đất.
Những thuẫn binh này được che chắn cũng như bọc lót cẩn thận, dùng khiên khép sát vào nhau không tạo khoảng trống cho nỏ thủ bắn nên hoàn toàn vô sự, thi thoảng có tên bị đẩy té ngã thì mới trúng tên mà chết thôi.
2 bên liên tục giằng co vậy trong ngày thứ 2 công thành nên lượng thương vong cũng đã lên tới 500 cho phí quân Việt toàn bộ là người Rắn quốc cũ và 200 cho quân Rắn quốc.
Chênh lệch lớn quá phải không!
Tất nhiên, phe công thành luôn là bên chịu thiệt thòi về địa hình, địa lợi nên thương vong nhiều hơn là điều không tránh khỏi, nếu như quân Rắn quốc có đủ dầu hỏa như quân Việt thì đã có thể đốt luôn đường đi mà phong tỏa đường đất của quân Việt rồi.
Điều tương tự cũng xảy ra với cánh quân Di Châu, tổn thất tới 1000 binh lính do độ cao rơi xuống là 5m trực tiếp xuống đất thì chỉ thương vong nặng coi như bỏ.
Trong khi đó, cánh quân do K và Lê lại đơn thuần sử dụng thuốc nổ nên sự chuẩn bị cũng nhanh chóng hơn.
Từ đêm, toàn bộ binh sĩ đã được ăn uống nghỉ ngơi, chỉ cần nge 1 tiếng còi tuýt lên, tất cả đều được tập hợp.
Để đưa được thuốc nổ vào chân thành, quân Việt cho sắp hàng 3 người trong đó 2 người 2 bên nhiệm vụ mang và đỡ khiên gồm 1 khiên đầu và 1 khiên ở hông đảm bảo 3 hướng không bị tấn công.
Người đứng giữa cứ 2 người gánh lấy 2 bọc thuốc nổ, khi đến chân thành thì công binh lại dùng cuốc chim liên tục đào khoét thành 1 lỗ lớn rộng và dài sau đó nhét thuốc nổ vào đó.
Nói thì đơn giản nhưng thực hiện được cũng có gần 200 người chết và trọng thương do quân Rắn ném đá và gỗ xuống.
Khiên chỉ chống đỡ được mũi tên nhưng đã đập vào thì lại khác, chấn động lớn khiến khiên cũng như tay cầm chịu không được.
Ngoài ra, giữa các khiên dù sao cũng có khoảng hở quân Rắn quốc lợi dụng chỗ đó mà bắn vào thì toàn trúng gáy hoặc động mạch chủ cực kì nguy hiểm nên thương vong mới cao.
Mặc dù có nỏ thủ đối xạ kìm chế cung thủ cũng như dân binh Rắn quốc nhưng dù sao với độ cao 5m tạo ra thế năng cực lớn, thế nên 1 lần nữa tại 2 cánh quân này phía Rắn quốc lại chiếm được lợi thế lớn.
Cho tới giữa trưa thì công việc mới hoàn thành đặt 1 tấn thuốc nổ vào chân thành cho mỗi cánh quân.
Điều tương tự cũng diễn ra với cánh quân của Sin, chỉ khác điều Sin tổn thất nhiều hơn do hắn đi đường thủy nên tiến lên và lùi lại khó hơn nhiều.
Sau đó, bỗng dưng từ 1 phía vang lên tiếng: Đùng! Đùng! Đùng.
Tiếng nổ kéo dài từ 1 hướng vang lên, mới dừng 1 lúc lại vang lên 2 đợt nổ vang như sấm động khiến toàn bộ binh linh 2 bên đều giật mình sợ hãi về uy lực đó.
Trong khi đó, ở 4 mảnh tường thành cũng chứng kiến từng mảng tường đổ sập xuống rộng tới 7m mở toang đường vào khiến cho gần 1000 quan, lính Rắn quốc bị chấn thương từ nhẹ bị chảy máu mũi, máu ta do chấn động cho tới bị vùi lấp, nổ tung xác không toàn vẹn thi thể. Bởi vụ nổ này là cực lớn, do 1 tấn thuốc nổ gây nên mặc dù không tinh chất như thuốc nổ hiện đại nhưng cũng cực kì kinh khủng.
Khói bụi chưa kịp tan đi, quân Việt đã được chuẩn bị sẵn từ đầu lập tức ùa vào mà không mang theo giáp hay gì cả, tất cả chỉ có 1 thanh đao lao vào tử chiến mà thôi, tất nhiên đó toàn bộ là dân Rắn quốc cũ.
Không trang bị nhiều để thật nhẹ nhanh vượt qua đống gạch đá vào trong thành chém giết nhanh nhất.
Phía Rắn quốc bị chấn động đã rất kinh hoàng nhưng đám lãnh đạo nhận biết được nguy hiểm nên lập tức điều dự bị đi tới 3 nơi vừa bị nổ nhanh chóng chặn đứng đoàn dân dũng Việt khi mới tràn vào thành tạo ra hình cánh quạt bao vây liên tục tấn công đẩy lùi dân dung tốp đầu ra.
Thế nhưng tướng lĩnh Việt không phải những kẻ ngu.
Sau khi chiếm được vị trí lập tức tung vào những đội quân có trang bị đầy đủ từ đầu tới chân bọc giáp bổ sung cho chiến trường nhanh chóng chiếm được lợi thế.
Những trọng binh này đều là dân dũng nhưng bọc giáp vào nên mỗi lần vung đao vào đối phương là máu rớt xuống bởi chênh lệch chất lượng vũ khí nhưng đám này đi rất chậm, vung mấy lần là thở hồng hộc như chó rồi.
May mắn là liên tục có những bộ binh trang bị giáp 50% bổ sung thêm vào chúng mới có thời gian thở thêm mấy hơi.
Nhờ thế nên tiếp tục giằng co tại đây căng thẳng. Cứ vậy nơi đây trở thành cối xay thịt khổng lồ, binh lính tràn vào chỉ có tử chiến, bị chém trọng thương thì sau đó cũng bị chém chết mà thôi.
Trọng giáp ban đầu có lợi thế nhưng sau khi mệt liền vị quân đối phương dùng gậy đẩy ngã, cũng vì bọc kín quá mà không dậy được rồi sau đó nằm 1 chỗ chờ đối phương từng đao xuyên vào nơi hiểm yếu giết mất.
Quân Việt dùng lợi thế vũ khí cùng trang bị nhưng quân lại thua quân số do cần phải vượt qua lỗ hổng tường thành, chỗ này khá nhỏ chỉ cho 10 người vào 1 lần mà thôi.
Nhưng không 1 quốc gia hay dân tộc nào là ngu dốt, Rắn quốc tận dụng lợi thế tường thành cao cứ vậy ném thẳng vào quân Việt đang cố bò qua tường thành nên để đi qua được nơi đây thì 10 người phải trọng thương tới 4.
Lúc này, do góc bị khuất nên nỏ thủ cũng không có cách nào hỗ trợ được cho bộ binh nữa.
Cứ vậy sau 1 ngày chiến đấu, toàn bộ 3 cánh quân bị đẩy ra ngoài hết, để lại hơn 2000 xác chết nằm lại nơi đây.
Rắn quốc cũng có thời gian thở dốc mà liên tục dùng gỗ, đá lấp đoạn thành bị hỏng này lại mà không nghỉ ngơi.
Trong khi đó, quân Rắn quốc cũng tổn thất ở đoạn tường thành này tới 1000 quân cùng dân dũng.
Tổng thiệt hại cho ngày chiến đấu đầu tiên, phía quân Việt trực tiếp tiêu hao tới 1 vạn quân dân dũng.
Trong khi quân Rắn quốc chỉ mất 5000 quân trong đó 1 nửa dân dũng và 1 nửa là binh lính chuyên nghiệp.
Tuy mất mát là vậy nhưng đã có nhiều bài học được rút ra cho quân Việt hơn về việc khinh thường đối thủ đã dạy cho bài học cực lớn, cũng như biết được cho dù lợi thế đi chăng nữa cũng không phải bách chiến bách thắng.
Phải luôn thận trọng tính toán mới có thể thành công được.
Mặt ông tướng nào cũng trầm ngâm lại trong cuộc họp ngày hôm sau đó, họ không phải là xấu hổ mà luôn suy nghĩ cách nào để tấn công hiệu quả hơn vì việc công thành này không phải chỉ là diễn ra tại đây.
Dù sao đây cũng chỉ là tập dượt cho những trận công thành lớn tại phương Đông rộng lớn và trình độ văn hóa, kiến thức, con người, tổ chức cao hơn