Trấn Thái Nguyên có địa hình trung du và có dãy núi cùng con sông ngăn cách với khu vực đồng bằng, tuy nhiên vẫn còn 1 đường đi vào trấn là khoảng giữa 2 dãy núi nơi đây là con đường mà bộ lạc Chó Đen di chuyển lên cũng như là con đường duy nhất đi ra đồng bằng mà đã được mở cũng như không phải vượt qua con sông rộng 100m.
Kết hợp với bức tường thành có cửa chắn lối ra vào đã tạo nên lớp bảo vệ vững chắc cho khu vực núi cao. Vậy nên sau khi hoàn thành bức tường thì Sin cũng bố trí q·uân đ·ội chia nhau canh phòng tại những yếu điểm trên hệ thống phòng thủ biên giới.
Về mặt còn lại từ hướng đó lên lại có ranh giới tự nhiên là con sông vậy nên việc phòng thủ dễ dàng vì phía bên mình là dãy núi cao còn có con sông rộng mà đàn thú nếu dám vượt qua sông cũng sẽ bị g·iết trong lúc bơi nên không đáng ngại.
Cuối cùng cũng chỉ còn con đường núi có độ dốc khá lớn, với địa hình này đàn thú cũng chỉ có thể di chuyển chậm chứ không thể tận dụng tốc độ lao đên được.
Cùng với đó tận dụng địa hình trên cao, dốc mà tại đây cũng được chuẩn bị rất nhiều đá lớn, khúc cây to, ngoài ra còn có số lượng lớn cung tên đã phổ cập trong q·uân đ·ội chủ yếu là trường cung dài 1,3m.
Bước vào lãnh thổ của nước Việt chỉ với tư thế của kẻ tị nạn chứ không phải là 1 bộ lạc lớn tới vậy nên Chó Mực thủ lĩnh bộ lạc Chó Đen hắn cũng không vui mừng gì cả.
Mặc dù hắn biết được chính sách nước Việt rất chào đón các bộ lạc khác gia nhập kể cả nhũng kẻ cùng khổ cũng sẽ được đối đãi tốt.
Thế nhưng bây giờ hắn không còn đất lại kéo tới 1 kẻ thù mạnh mẽ cho nước Việt thì cũng chẳng lây gì làm tự hào cho được. Dù sao thế lực mạnh thì lại càng lười c·hiến t·ranh hơn vì họ cần yên ổn phát triển.
Quản lý trấn Thái nguyên về mặt nội vụ là Feric.
Thống lĩnh q·uân đ·ội đồn trú ở đây khá lớn có tới 2 ngàn bộ binh và 100 kị binh do Sin lãnh đạo.
Thế nhưng Sin cũng là 1 trong các tướng của nước Việt rất biết cách xử lý với thế lực mới gia
nhập.
Đầu tiên để chào đón bộ lạc Chó Đen gia nhập sẽ được quân thủ thành vui tươi chào đón cũng như sẽ được Ferich bố trí người chuẩn bị nước ấm cũng như mấy chiếc bánh ăn tạm để chống chọi còn súc vật được dắt về khu chăn nuôi. Đây chính là đưa cho củ cà rốt để cảm thấy được chăm sóc nhưng sau khi bước vào lại thấy Sin đang chỉ huy q·uân đ·ội với v·ũ k·hí bằng đồng sáng bóng đang hành quyết 1 kẻ dám nói xấu tới nước Việt. Lại còn thấy từng hàng binh sĩ nghiêm chính, đoàn kị binh chạy còn ngang với đ·ộng đ·ất khiến hắn từ vui mừng chuyển sang lo sợ.
Sin cũng rất biết diễn, sau khi dọa sợ Chó Mực lại xuống vỗ về thăm hỏi cũng như nói chuyện các thứ để xoa dịu đi sự sợ hãi của Chó Mực. Nhưng chừng đó cũng đủ chấn nh·iếp hắn và cả bộ lạc đã bước vào nước Việt phải tuân theo quy củ của nước Việt chứ không còn Chó Đen bộ lạc nữa.
Nhưng nước Việt cũng không để Chó Mực phải thất vọng, ngay lúc được thông báo co c·hiến t·ranh thì tất cả đơn vị, nhân lực vật lực tập trung toàn bộ cho chiến đấu.
Để làm được bức tưởng thành cao to cần nhất đó chính là gạch và gỗ, dân chúng không ngần ngại dỡ ngay ngôi nhà của mình để lấy gạch, gỗ để đắp thành không suy nghĩ.
Không những thế toàn bộ gái trai, già trẻ đều tập trung xếp thành những dãy dài người để tiếp vật liệu lên thành trì, chính nhờ sự đồng lòng của toàn bộ quân dân mà chỉ cần 3 ngày thì bức tường cũng hoàn thành mà sau đó người dân lại tập trung gỗ, củi đốt qua mặt ngoài bức tường đẻ chúng khô lại. tổng thời gian làm bức tường lại không tới 4 ngày.
Chó Đen bộ lạc tới cũng bất ngờ về khả năng của nước Việt, cả trấn Thái Nguyên chỉ có hơn 15 nghìn người cả dân quân mà có thể công trình lớn vậy, quá sức tưởng tượng của bộ lạc đồng cỏ này.
Nhìn những đoàn người vội và này thì bộ lạc Chó Đen cũng không thể ngồi yên được, chỉ có những người già, trẻ nhỏ không có sức còn ở lại trong lán tạm trú còn lại cũng lao vào không khí rộn ràng của công việc tại đây, lúc này lao động không phải là không khí e sợ buồn bã mà thay vào đó là tiếng vui cười nói chuyện hóm hỉnh của mấy ông chiến binh mới đang tán gái cùng như tiếng cười thoải mái của mấy phụ nữ đang có ở đây. Bởi từ lúc quật khởi tới nay đây cũng không phải là lần đầu tiên họ đương đầu với kẻ địch ít từ mây trăm quân nhiều tới mấy chục ngàn q·uân đ·ội cũng đều đã nằm dưỡi lưỡi đao của những chiến sĩ nước Việt. Bởi vậy trong mắt người dân Việt thì họ không phải là những chiến binh mà là những chiến thần bất bại thủ hộ cho cuộc sống bình yên của họ vì vậy khi có những chiến thần tại đây thì họ không phải e sợ kẻ địch nữa, không những thế người thủ lĩnh vĩ đại và tài năng của họ cũng đang trên đường tới cùng với đội kị binh hùng mạnh.
Giờ đây chẳng còn ai suy nghĩ rằng sợ phải c·hết dưới hàm của bọn thú vật kia mà chỉ nghĩ về mỹ vị, thủ lĩnh đã từng tuyên bố rằng lương thực chúng ta sản xuất rất nhiều nhưng mọi người cần phải ưu tiên ăn thịt ăn cá, ăn rau bởi những thứ này sẽ giúp cho cơ thể khỏe hơn cũng như tốt cho sự phát triển của trẻ em, tất nhiên ngô khoai hay lương thực cũng nên ăn nhưng không nên là khẩu phần chính.
Vậy là ngay khi nge nói có đàn hung thu 5 ngàn con đang lao tới đây thì ai cũng vui mừng, nhà nhà đều nge tiếng mài dao xoèn xoẹt để chuẩn bị xẻ thịt ăn cũng như làm thịt khô rồi.
Bộ lạc Chó Đen thì đang lo lăng còn người nước Việt thì nhà nhà gọi nhau í ới vui vẻ hỏi nhau đã chuẩn bị dao chặt, thớt rồi muối làm khô rồi lại nồi lớn lại còn hỏi tính làm món gì.
Chính điều này khiến cho Chó Đen bộ lạc lại càng thấy xấu hổ hơn, trong khi bộ lạc mình gặp nguy hiểm không thể chống trả mà phải bỏ quê hương gia nhập thế lực khác còn nước Việt mà không chỉ là 1 trấn thôi thế nhưng không hề sợ sệt họ chuẩn bị c·hiến t·ranh rất tử tế và nghiêm túc sau đó là đợi chờ thành quả, trong mắt họ những chiến binh nước Việt là bất khả chiến bại, cũng đúng thôi khi hỏi bất kì ai trong nước Việt này từ người già đến trẻ nhỏ đều có thể vỗ ngực tự là là người Việt, còn có thể kể vanh vách các chiến công từ ngày quật khởi tới giờ, kèm theo đó mà những điều và những chiến công mà từng người tướng lĩnh giành được dưới sự chỉ đạo của Sơn thủ lĩnh.
Những điều này khiến cho Chó Mực càng tò mò về Sơn thủ lĩnh hơn nữa, hắn cũng mong mỏi tộc nhân của hắn 1 ngày được như vậy tự tin để sống, sẵn sàng hi sinh bản thân cho bộ lạc được như vậy. Đất nước khó khăn, người dân sẵn sàng dỡ cả nhà mình xuống để phục vụ đất nước.
Điều này chỉ xảy ra khi mà niềm tin và tình yêu của họ dành cho đất nước đó là tuyệt đối và cũng tin rằng ở đất nước này sẽ không bỏ lại ai ở phía sau.
Thật vậy trong ngày hôm đó, gần như tất cả mọi người tập trung dựng lại những căn nhà mới để mọi người có thể ở, trong thời gian đó mọi người sẽ tạm ở ghép vào nhau tuy hơi chật chội hơn 1 tý thế nhưng bù lại mùa đông này lại rất ấm cúng, nhờ thế mà những thành viên mới gia nhập cũng có nhà mà ở không phải ở ngoài trời như ở bộ lạc cũ nữa.
2 ngày sau khi hoàn thành công trình bức tường chắn thì đội quân do K lãnh đạo cũng đã tới trấn Thái Nguyên trong đó có 5000 bộ binh, cung thủ và 500 kị binh đa phần là khinh kị.
K dẫn toàn bộ khinh kị tham chiến bởi vì biết rõ ràng sức lực của đám thú vật kia nếu đối diện trực tiếp thì dễ gây tổn thất không đáng có cũng như khinh kị di chuyển nhanh kết hợp với cương nỏ đã phổ cập trong quân thì có lực sát thương lớn nhất cho quân địch.
Trong khi đó trọng kị gần 1000 quân được giữ lại để trấn thủ 3 khu vực nhằm đối phó với vấn đề phản loạn hoặc các bộ lạc khác t·ấn c·ông bởi hình thể trọng kị to lớn tới 2m sẽ khiến cho con người nhìn thấy mà dâng nên nỗi sợ hai chứ không phải là thể hình ngựa chân ngắn ngư trọng kị không gây chấn ngh·iếp.
Đoàn người ngựa tiến vào gây nên chấn động lớn đối với dân chúng, đa phần là cư dân bộ lạc Chó Đen bởi lần đầu họ thấy đội quân đồng đều về v·ũ k·hí, trang bị như vậy lại di chuyển thành hàng lối nghiêm chỉnh chứ không phải là đội quân tạp nham như chiến binh các bộ lạc.
0