Cũng nhờ sự phát triển của khoa học, chế tạo ra móng ngựa giúp cho những con ngựa, nai,lừa đều có thêm bộ phận móng giúp chúng ít bị tổn thương hơn trong lúc di chuyển cũng như sức sát thương của bộ móng sắt là cực kì kinh khủng của chúng.
Phải biết rằng móng ngựa cũng là 1 bộ phận giống móng của người liên tục phát triển thế nhưng móng ngựa còn là nơi chịu trọng lượng cơ thể, trong tự nhiên ngựa sẽ không cần phải chăm sóc móng bởi chúng đi trong tự nhiên đường đất mềm lại không phải chịu trọng lượng của kị binh thế nên bộ móng hoàn toản thoải mái tải trọng lượng của chúng mà không cần chăm sóc nhưng khi về với con người thì chúng ngoài việc phải tải trọng lại thêm đường bê tông cứng khiến móng chúng nhanh hỏng hơn dẫn tới các loại bệnh tật về chân khiến chúng không thể đi lại được.
Vậy cho nên Sơn mới áp dụng bộ móng sắt cho đang gia suc gồm ngựa trâu bò cưỡi, cày cấy cũng như dùng để tải trọng nhờ vào thường xuyên được kiểm tra chăm sóc các bộ phận móng để thanh tẩy các chất bẩn giúp cho chúng ít bị tổn thương cũng như giúp chúng ít bị các bệnh về chân hơn.
Ngay ngày sau đó, đoàn quân được chia 2 ngả về 2 hướng khác nhau lần lượt rời doanh trại lên đường.
Trang phục đi đường của các chiến binh rất đơn giản ngoài vũ khi mang theo thì còn có túi da nước cùng với khoác trê mình tấm vải bền chắc bằng vải bố để tránh việc đi đường chịu lạnh cũng như va quyệt trên đường, toàn bộ đều là 1 màu xanh đồng màu với môi trường khiến cho khi nhìn từ trên cao xuống thì đoàn quân giống như 2 con rắn lục khổng lồ đang trườn di chuyển trên đồng bằng vậy.
Trong khi q·uân đ·ội nước Việt di chuyển thì bên phía bộ lạc Cá Sấu đã phát động t·ấn c·ông. Với 1 nên văn minh nguyên thủy như vậy thật sự không có chiến thuật gì hết mà chỉ cần ào lên với số đông dùng rìu đá, giáo gỗ mà đâm vào đối thủ.
Về phía bộ lạc Thảo thật sự là quá yếu mềm bởi họ không quen t·ấn c·ông vậy nên chỉ cần thấy người bộ lạc Cá Sấu thì đồng loạt cả bộ lạc vứt hết đồ đạc mà bỏ chạy thậm chí bỏ của chạy lấy người, 1 số thành viên khỏe mạnh còn tổ chức kháng cự 1 chút cũng nhanh chóng tan rã bỏ rơi cả những người già, phụ nữ, trẻ em ở lại.
Nhờ vậy mà bộ lạc Cá Sấu c·ướp được rất nhiều người cùng với đó là đồ gốm, muối, lương thực mới đổi được từ nước Việt. Cũng nhờ mùa xuân này lương thực dồi dào nên chỉ những người b·ị t·hương mới bị g·iết hại còn lại toàn bộ đều b·ị b·ắt lại làm chiến lợi phẩm cùng đồ đạc.
Chiến tranh giữa 2 bộ lạc tiến hành sang ngày thứ 2 thì mới xuất hiện q·uân đ·ội nước Việt, đi đầu là đội kị binh chạy trước báo hiệu, bởi chỉ là cuộc thị uy sức mạnh chứ không phải là tận diệt vậy nên cũng không cần giấu diếm thực lực mà còn phô lên thực lực mạnh nhất.
Vốn dĩ bộ lạc Cá Sấu đang truy đuổi những người còn lại của bộ lạc Thảo còn lại trong đó tộc trưởng già của họ cũng đã bị g·iết trong lúc chạy loạn rồi nên gần như cả bộ lạc không còn người chỉ đạo bởi con trai tộc trưởng còn quá trẻ mà những người còn lại không có cách nào giúp họ thoát khỏi cảnh bị truy đuổi này.
May mắn cho họ chính lúc này thì q·uân đ·ội nước Việt xuất hiện.
Quân hô lớn: Bộ lạc Thảo dừng lại! bọn ta là q·uân đ·ội nước Việt tới cứu các người! yên tâm, chúng ta cùng chung 1 nguồn gốc.
Lúc này, 1 vài người trong nhóm người lãnh đạo bộ lạc thảo cũng nhìn thấy và nhận ra q·uân đ·ội nước Việt nhất là Quân bởi thân hình cao to lưc lưỡng cùng với cưỡi trên con chiến nai khổng lồ cầm thanh đao làm bọn hắn chấn nh·iếp mãi không quên.
Cỏ Tranh cũng kêu lớn: cảm ơn thần linh! Đã cho q·uân đ·ội nước Việt tới giúp chúng con!
Sau đó Tranh dẫn đầu cả đoàn người quỳ xuống bái lạy thần linh liên tục.
Quân nhìn cảnh này tức giận nói: người cứu các ngươi là bọn ta là q·uân đ·ội nước Việt chẳng có thần linh nào ở đây nào hết! hãy tỉnh táo lên!
Lúc này đoàn người bộ lạc Thảo mới nhìn nhau sau đó lục tục đứng dậy mà không quỳ bái nữa bởi họ bao nhiêu năm nay cúng tế cho thần linh nhưng thần linh không bảo vệ bọn họ, không cho họ ăn mà chỉ có nước Việt mới cho họ thức ăn cũng như cứu giúp họ trong lúc hiểm cảnh.
Sống bao nhiêu năm vậy, hằng năm họ bị các bộ lạc như Sư tử, Linh Cẩu, Cá Sấu t·ấn c·ông liên tục họ cũng đã chán lắm rồi bởi họ quá yếu ngoài tranh ăn với hung thú còn phải sinh tồn với bộ lạc khác nữa là quá khó, khi thấy được 1 nước Việt hùng mạnh vậy cùng với thủ lĩnh cũng đ·ã c·hết, dần có những người nổi lên ý nghĩ xin gia nhập nước Việt thế nhưng họ không dám nói ra bởi dù sao họ còn những người lãnh đạo khác nếu như không hợp ý ng lãnh đạo họ có thể bị g·iết c·hết điều đó rất đáng sợ vậy nên chỉ có thể nhìn nhau mà đùn đẩy.
Cỏ Tranh lúc này nhìn thấy người dân của mình cũng đã quá mệt rồi cũng biết được ý như vậy, bản thân hắn cũng vậy tuy đươc coi là 1 trong những người lãnh đạo thế nhưng cũng chịu cảnh bị săn đuổi khổ sở bao năm đã quá chán và lại hắn cũng biết rằng nước Việt trước đây luôn có nhu cầu lấy thêm nhân khẩu, sau bao lần tăng nhân khẩu như vậy hắn không chắc rằng nước Việt có lấy thêm nữa không thế nhưng nếu không hỏi thì sẽ không có cơ hội gia nhập, thay vì thế cứ hỏi may sao có 1 cơ hội được gia nhập, báo thù cho tộc trưởng cũ cũng như kiếm được 1 nơi chốn yên bình cho các tộc nhân của mình.
Cỏ Tranh tiến tới trước mặt Quân nói: Tướng quân tôn kính, trước đây Sơn thủ lĩnh của các vị thường muốn lấy rất nhiều nhân khẩu, không biết bây giờ còn muốn lấy nữa không>
Quân hiểu ý nhưng vẫn giả vờ: Ý ngươi nói là gì?
Cỏ Tranh: Tôn quý tướng quân, bộ lạc Thảo đã tan nát, tộc trưởng cũ cũng đ·ã c·hết, chúng tôi không còn nơi để sống thì liệu có thể gia nhập nước Việt được không?
Quân: Số lượng người bao nhiêu? Các ngươi phải biết nước Việt có nhân khẩu rất lớn còn phải nuôi người nước Việt nữa.
Cỏ Tranh: chúng tôi đã không còn an toàn nữa, xin đem cả bộ lạc Thảo gia nhập được không ạ?
Quân nói: Thấy các ngươi đã không còn đường sống lại cùng nguồn gốc với chúng ta vậy nên ta tạm thời nhận còn người quyết định là đức Vua của chúng ta, đến khi đó ta sẽ giúp các ngươi cầu xin.
Sau trận này các ngươi có thể thu dọn trang bị, đồ ăn di chuyển về nước Việt theo bọn ta được rồi.
Cỏ Tranh: Cảm ơn tướng quân!
Hắn lại hô lớn: Chúng ta an toàn rồi! chúng ta sẽ được gia nhập nước Việt! không phải sợ hung thú, không phải sợ bộ lạc khác g·iết nữa! không sợ đói lạnh nữa rồi!
Đáp lại tiếng hô của Cỏ Tranh là gần 4000 người bộ lạc Thảo vui mừng hò reo, hú hét tạo tiếng động lớn gây chú ý cho cả chiến binh của bộ lạc Cá Sấu phía bên kia.
Quân nói: Các ngươi cho người chặt cây dựng tạm lán nghỉ ngơi đợi bọn ta đánh xong trận lại đưa các ngươi về cùng.
Nói xong, Quân dẫn toàn đội hình lên trước dàn trận chuẩn bị chiên đấu với bộ lạc Cá Sấu.
Thế nhưng cần phải đánh 1 trận thật hoành tráng để chúng kh·iếp sợ sức mạnh của q·uân đ·ội nước Việt.
Phía đối diện thì bộ lạc Cá Sấu cũng đã tập trung lại được cùng với những người cùng chiến lợi phẩm đang để giữ ở 1 địa phương phía sau.
Chúng nhận thấy chiến binh chúng đông hơn nước Việt rất nhiều lần vậy nên lúc này chúng rất tự tin có thể tàn sát đội quân đối diện.
Quân bên này cũng hô lớn: Sàn nỏ chuẩn bị! bộ binh đội hình Phalax đứng sau sẵn sàng.
Lúc này hơn 1000 cương nỏ đều đã được dỡ xuống khỏi xe và toàn bộ được lắp chắc chắn lên giá 3 chân, sắp thành 3 hàng ngang, mỗi xe cường nỏ lại có 2 người phụ trách vận hành.
Đồng thời kị binh cũng lùi về sau, 2 trung đoàn kị binh hạng nặng dàn sang 2 bên để dánh bọc sườn.
Phía bên kia thủ lĩnh Cá Sấu hô: Tấn công!
Nhất thời đồng loạt gần 60 ngàn người tràn lên với đủ loại v·ũ k·hí từ giáo mác đá cho tới rìu đá, dao đá lao lên mà không biết được đối diện với họ là hàng chục ngàn mũi tên lạnh lẽo đang chờ đón họ.
Quân lúc này đừng sau quan sát chỉ huy trận chiến, đồng thời giao lại quyền chỉ huy từng đơn vị cho Trung đoàn trưởng.
Trung đoàn trưởng sàn nỏ hô: Tiểu đoàn 1 sẵn sàng! tiểu đoàn 2 3 chuẩn bị!
Tiểu đoàn 1 phóng!
Tiểu đoàn 2 phóng! Tiểu đoàn 1 lùi về lắp tên!
Tiểu đoàn 3 phong! Tiểu đoàn 2 về lắp tên!
Tiểu đoàn 1 phóng tiểu đoàn 3 lùi lắp tên.
Cứ vậy liên tục lặp đi lặp lại sau khi phóng tên thì tiểu đoàn lại lùi lại phía sau như vậy vừa giúp tạo khoảng cách lại có lưới tên liên tục tung ra bởi mỗi sàn nỏ có thể bắn đồng loạt 10 mũi tên như thế hàng trăm sàn nó như vậy bắn thì không có cách nào để né tránh được.
Như vậy cứ mỗi 1 lần cách nhau 3 giây lại phóng ra 3000 mũi tên liên tục vậy với khoảng cách 150m ngược hướng với số lượng người đông đảo nên hiệu quả sàn nỏ lên tới 60%.
Sau 12 lượt bắn tên như vậy lượng quân của Cá Sấu bộ lạc đã giảm đi 1/3 cùng với những kêu rên thảm thiết khắp chiến trường thế nhưng những kẻ nằm xuống b·ị t·hương cũng nhanh chóng trở thành những vũng bùn bởi đông đội của chúng phía sau không thể dừng mà lao thẳng lên dẫm nát những kẻ đang nằm phía trước nhưng chúng không vì thế mà sợ hãi mà lại càng hăng máu hơn nữa để trả thù cho đồng đội của chúng với con mắt long sòng sọc.
Lúc này toàn bộ đội sàn nỏ đã lùi ra sau, tiến lên chính là trung đoàn bộ binh với đặc sản trường thương trận Phalax. Thứ v·ũ k·hí họ cần trên tay là thương dài 3m với mũi dài 40cm 3 cạnh sắc nhọn nhằm tạo v·ết t·hương cũng như gây khả năng mất máu cao nhất. Với cán gỗ cũng giúp cho việc sử dụng thương nhẹ hơn hẳn.
Thương trận Phalax của nước việt sử dụng 5 hàng quân toàn bộ đều chĩa lên phía trước đảm bảo không kẻ nào tiến vào phạm vi sát thương được.
Nhanh chóng 2 bên đội hình lao vào nhau, sau đó là những tiếng kêu la thảm thiết cùng tiếng mũi thương đâm vào da thịt ngọt ngào cắt đi các phần thân thể nhũng như có những kẻ bị mũi thương đâm thủng bụng khi rút ra thì rất nhiều, rất nhiều lòng lèo, nội tạng rơi ra đầy đất.
Lúc này, chiến binh của bộ lạc Cá Sấu sau khi lao vào đội hình phương trận Phalax đã tỏ ra bất lực, nao núng trước 1 con nhím xù ra xung quanh hoàn toàn là những mũi thương sắc lanh mà da thịt không thể chịu nổi bởi họ không có tấm khiên hay miêng giáp nào đủ cứng chống lại được.
Thế nhưng con nhím kia lại bất lực ở chỗ t·ấn c·ông bởi nó chỉ có thể tiến lên từng bước 1 mà thôi bởi nếu tách ra sẽ lộ sơ hở cho đối phương xâm nhập trận hình rồi.
Trong lúc 2 bên đang khổ chiến giằng co thì bỗng đâu vang lên 2 tiếng tù và từ phía 2 bên xuất hiện kèm theo đó là 2 quân đoàn kị binh hạng nặng trang hoàn toàn giáp sắt từ trên đầu xuống chân, phải biết để trang bị được đội quân như vậy đã tiêu tốn hàng chục tấn sắt thép của cả nước mới có được cùng với công sức của hàng ngàn nhân công may vá suôt bao ngày vậy mới tạo được 1 đội quân được bọc bằng sắt thép và đều sơn đen như vậy.
Lúc này đội hình của Cá Sấu đang vướng mắc ùn ứ lại phía trước lại gặp 2 đoàn sắt thép sắc lạnh cắt vào, vó vựa sắt cùng đao của kị binh đi tới đâu thì dưới đó chỉ còn lại là những xác thịt đã bị băm nát bét bởi vó sắt, kết hợp với không khí mùa xuân đất trời tươi mát tạo thành từng vũng bùn phía sau.
2 trung đoàn kị binh xung phong 2 lượt thì gần như quân địch tan rã không còn kẻ nào dám có ý nghĩ chống cự nữa, tất cả đều buông v·ũ k·hí mà bỏ chạy không phân biệt là thủ lĩnh hay là chiến binh.
Thế nhưng điều tối kị khi chiến đấu với kị binh là quay lưng về phía họ.
Những kị binh đen 1 màu cầm trên tay bán nguyệt đao cứ thế chạy qua lại trên đồng bằng, mỗi 1 lần vậy lưỡi đao hạ xuống lại gặt 1 tính mạng.
Cảnh tượng trông giống như 1 đàn gà con không có gà mẹ cũng như vật gì che chở cử chạy loạn xạ phía dưới để đợi đàn diều hâu thay nhau hạ xuống gặt lấy từng con dễ dàng vậy.
Tuy vậy sức người có hạn cùng với trọng kị thực sự không phải là quân tốt nhất để t·ruy s·át kẻ địch.
Tổng kết trận chiến thu được 5000 hàng binh cùng với 5000 người từ bộ lạc Thảo.
Thế nhưng có chiến đấu giáp lá cà ắt có thiệt hại mà thiệt hại ở đây chính là 50 kị binh cùng 20 trọng kị tức nai chiến đã b·ị t·hương nặng và c·hết.
Quân chỉ đạo dùng 1 buổi chiều chỉ để dọn chiến trường, thu gom xác đồng đội cũng như nai chiến bị c·hết trong trận chiến, t·hi t·hể của họ sẽ được hỏa thiêu để đem về cho người thân gia đình của họ cùng với tro cốt của chiến nai đã theo họ lúc còn sống thì qua thế giới bên kịa họ cũng có người chiến hữu của mình luôn cận kề.
Thương vong đối với q·uân đ·ội nước Việt đây là con số lớn nhất từ ngày đầu lập nước thế nhưng con số của bộ lạc Cá Sấu mới thực sự đáng sợ, chỉ trong gần 2 giờ chiến đấu thì đã có gần 40 ngàn n·gười c·hết cũng như b·ị t·hương nặng cũng được q·uân đ·ội Việt giải thoát giúp họ tránh chịu đau đớn.
Quân đội nước Việt cùng hàng binh và những người mới gia nhập ở lại 1 ngày để thu dọn vầ nghỉ ngơi sau đó cũng từ từ di chuyển về nước Việt, thu dọn chủ yếu ở đây là 1 số lương thực, gia súc như bò dê, cừu còn sống được quan tâm nhất và lùa theo từng đàn trở về, cũng bởi có quá nhiều người đi theo cùng với đó là binh lính nên không hề sợ hung thú tập kích đàn gia súc mà ngược lại còn mong có đàn hung thú nào tới góp thịt cho bữa ăn họ phong phú hơn.
Về những xác c·hết trên chiến trường cũng không quan tâm gì nhiều lắm chỉ đơn giản là lấy 1 ít đất lấp lên là được vì dù sao hệ sinh thái ở đây còn nguyên thủy, xác người sẽ trở thành dinh dưỡng cho những loài khác, cuối cùng thì cũng trở về với đất mà thôi mà quan trọng hơn là binh lính nước Việt cũng không rảnh hơi đâu mà đi chăm xác c·hết của kẻ địch làm gì, họ chỉ cần đối xử tốt với thân xác đồng đội của họ mà thôi.
Ngày sau đó, cả đoàn người bắt đầu di chuyển trở về thành Gia Định, tất cả những trang bị nặng nề đề được để hết lên trung đội vận chuyển với rấ nhiều xe bò ở đây, xe bò ở đây thường sử dụng loại xe 4 bánh với 2 bò hoặc 1 trâu làm lực kéo ở trước vậy nên giữ được sức bền cho chúng rất tốt thay vì chỉ 2 bánh mà bắt chúng phải chịu thêm trọng lượng của hàng hóa.
Cùng nhờ việc sử dụng lượng lớn xe trâu bò cũng giúp cho tốc độ di chuyển trở về tới thành Gia Định 3 ngày sau đó. Toàn bộ dân cư bộ lạc Thảo được bàn giao cho bộ nội vụ để phân bố dân cư còn toàn bộ hàng binh thu được từ bộ lạc Cá Sấu đều là những người khỏe mạnh nên được đem tới lao động khổ sai tại các hầm mỏ khu vực Thái Nguyên bởi ở nơi đó còn cần rất nhiều nhân công lao động khai thác khoáng sản.
Tất nhiên ở nước Việt thì việc đi lao động khổ sai đó là hình thức phạt cho những người chưa đến tội phải xử tử vậy nên họ sẽ lao động nặng nhọc, trong thời gian đó họ sẽ được đào tạo và cải tạo nếu như ai có tiến bộ cũng như có sự giác ngộ tốt về tư tưởng cũng như trách nhiệm với công việc thì họ sẽ được chuyển tới các bộ phận lao động nhẹ hơn để tiếp tục được quan sát nếu như thật sự tốt như vậy họ sẽ được trao trả toàn bộ quyền con người, được tự do đi lại, lựa chọn công việc, làm ăn, sinh con đẻ cái theo quy định pháp luật nước Việt.
0