Vào 1 buổi chiều bình thường, trên chuyến hành trình thám hiểm phương Đông
Thuyền trưởng hùng vẫn đang nhìn về xung quanh đại dương và nhớ lời của đức vua Sơn nói:
Thế giới rộng lớn bao la, có rất nhiều điều kì lạ, các ngươi đừng nghĩ rằng kiến thức và hiểu biết của mình là đủ.
Hùng nói với vị phó đoàn đứng cạnh: Đức Vua quả là thần nhân biết trước quá nhiều điều.
Vị phó đoàn nói: Tất nhiên! Nếu đức vua không phải thần nhân thì đâu dẫn dắt nước ta được như ngày hôm nay, ta nhớ 3 năm trước ta còn sống trong hang và nhịn đói mùa đông đấy.
Thật không ngờ chỉ sau 3 năm, ở giữa mùa đông ta lại có thể đứng trên con thuyền lớn như này, lại lênh đênh trên biển dài ngày mà không phải chịu đói 1 lúc nào.
2 người đứng ở mạn thuyền nói chuyện vẩn vơ 1 lúc về những điều gặp được:
Họ đã nhìn thấy con cá voi khổng lồ to bằng cả tòa nhà nổi lên, lại thấy đừng dàn cá đông nhung nhúc nhiều hơn giòi, lại thấy những con cá từ dưới mặt biển bay lên trên trời.
Họ lại không quên kể về mùi vị của món cá nướng thơm ngon mà chỉ cần ướp đơn giản những ngày đầu nhưng đến giờ họ lại sợ bởi ăn quá lâu và quá ngán, họ chỉ mong sao được ăn thịt lợn hoặc thịt gà thế nhưng ai cũng biết rằng chúng được nuôi để dự phòng chỉ có 1 ít không thể phung phí được nên đành nuốt nước miếng nhịn xuống.
Bỗng nhiên hoa tiêu đứng trên điểm cao nhất của tàu hô to: Báo! Có đảo hướng 10h khoảng cách chừng 5km, thuyền chậm lại tránh va đá ngầm.
Vấn đề tàu va phải đá ngầm cũng nhiều lần được nhắc đến trong giáo trình vận hành tàu của nước Việt và cũng có không ít lần báo cáo ghi nhận việc tàu va phải đá ngầm khi đi đường sông cũng như đường biển, trường hợp nhẹ gây xây xước nhưng nặng hơn đã có con tàu cỡ trung bị đắm vì sự việc này nên mọi người rất cẩn thận.
Hùng hô: Giảm tốc độ, chọn chỗ thả neo!
Hoa tiêu hô: Khu vực nước sâu có thể đậu sát bờ!
Sau đó, Hoa tiêu sử dụng cờ đỏ để chỉ hướng cho lái tàu di chuyển tới vị trí đã định trước đó, cách mép bờ chừng 10m có thể bắc cầu.
Thuyền lớn đi chậm lại thì đồng thời cũng thả thuyền nhỏ lên đảo trước để kiểm tra phòng trường hợp bị tập kích.
Quá trình thám hiểm họ đã luôn cẩn thận đề phòng bởi con thuyền chỉ có 1 nếu như b·ị đ·ánh c·ướp hay phá thuyền thì họ sẽ không còn đường trở về.
Thuyền nhỏ đổ bộ lên đảo với 10 người kiểm tra 1 lúc lâu thì mới trở lại báo tin: trên đảo không có người.
Được báo tin, Hùng cho thuyền cập bờ cùng với thả neo cũng như buộc dậy cố định thuyền.
Sau đó, thuyền neo lại để chuyển 1 số vật dụng xuống đảo để dựng lều, săn bắt thú rừng, nghỉ ngời trên đất liền 1 hôm sau những ngày dài lênh đênh trên biển đã quá mệt mỏi.
Có 400 người được lưu lại đảo, số thủy thủ đoàn còn lại tiếp tục lên tàu để đi xem xét xung quanh có các hòn đảo lớn nào khác không cũng như tìm kiếm dấu hiệu con người bởi dù sao cũng cần tìm hiểu xung quanh cũng như vẫn còn rất sớm.
Quả nhiên cách không xa hòn đảo nhỏ mà họ đặt chân, có đất liền, đúng hơn là hòn đảo rất lớn mà ở ven biển còn xuất hiện 1 số thuyền bè cỡ nhỏ của người dân đánh cá gần đây, đa số họ chỉ đánh bắt bằng phương thức đơn giản nhất là câu cá.
Những người dân đánh cá thấy xuất hiện thuyền cỡ lớn vậy hoảng hốt chèo thuyền bỏ chạy về đất liền cũng như chạy đi báo cho lính canh phòng bởi họ cho rằng thuyền lớn này là quân Hán đang tới.
Quân đội Câu Lưu sau khi nhận tin cũng nhanh chóng cử ra 1 chiếc cỡ nhỏ, trên đó có khoảng 30 người tiến ra biển, toàn bộ sử dụng tay chèo làm động lực với trang bị v·ũ k·hí bằng đồng gồm cung tên và dao, thương bằng đồng, gáp bằng tre đan, chân đi giày cỏ. Với đội thủy binh thì chủ yếu trang bị cung tên còn sau lưng chỉ có 1 con đao nhỏ để lao vào cận chiến mà thôi.
Với trang bị đầy đủ như vậy nếu so sánh với 1 đất nước cổ đại như vậy là rất khá nếu không so với nước Việt đã thay đổi từ sản xuất manh mún sang sản xuất hàng hóa thì không tính.
Đội thủy binh của nước Câu Lưu chèo tới khi cách thuyền lớn của nước Việt khoảng 1km thì bắt đầu dựng lá cờ nền vàng có rua tua xung quanh lên vẫy mạnh để báo hiệu đối phương cũng như để đối phương nhìn thấy họ. Bởi thuyền này quá lớn khác với thuyền nhà Hán thường cao và nhỏ hơn, với binh lính thì tính đề phòng là trước tiên.
Phía bên thuyền Việt, Hùng thấy được đối phương phất cờ báo hiệu thì bên này cũng phất cờ báo hiệu đồng thời giảm tốc độ để gặp nói chuyện bên kia.
2 bên chỉ giương cờ báo hiệu chứ không hề giương cung bạt kiếm vậy nên 2 đội trưởng của 2 đoàn đứng ra trước mũi thuyền nói chuyện.
Tên đội trưởng quân Câu Lưu dùng ngôn ngữ địa phương nói và chỉ: Đây là nước Lưu Câu của bọn ta, các ngươi đến đây làm gì?
Hùng cũng đứng trước dùng tiếng Việt trả lời cùng chỉ trỏ: Thương đoàn nước Việt đi tới đây để trao đổi.
Nói đoạn, Hùng gọi 1 số người lính phía sau đem ra 1 số thức ăn cùng trang bị cũng như chỉ vào bụng để họ hiểu.
Đội trưởng 2 bên không thể hiểu được ngôn ngữ của nhau thế nhưng với ngôn ngữ cơ thể thì họ cũng phần nào hiểu được ý nghĩa của thương đội này chỉ tới để trao đổi đồ dùng và thực phẩm.
Thế nhưng con thuyền lớn là 1 uy h·iếp với thế lực ở địa phương bởi bọn họ không biết trên con thuyền chứa cái gì và bao nhiêu người vậy nên đội trưởng quân Câu Lưu lại nói và động tác bảo: Người và đồ đạc có thể còn thuyền thì không!
Hùng cũng hiểu ý bọn họ và cũng không muốn đem con thuyền là sinh mạng của mọi người vào tay kẻ lạ vậy nên lại hạ lệnh cho 2 thuyền nhỏ mang theo 1 ít đồ gồm quần áo ấm, giày da, thịt khô đi xuống thuyền đi theo thuyền của quân Câu Lưu vào đất liền nói chuyện. Người dẫn đội này là Hùng còn thuyền lớn neo ngoài khơi cách bờ 1km luôn trong tư thế chuẩn bị.
Đội của Hùng đi theo thuyền của binh lính Câu Lưu dẫn đường đi tới bến cảng sau đó nhóm người được hướng dẫn đi tới phủ quan địa phương.
Trước khi đi, bộ ngoại giao đã chuẩn bị thư chào hỏi cho đoàn thám hiểm mang theo, lúc này
Hùng nói: Thương đội nước Việt, xin gửi thư chào hỏi của đức vua tới quý quốc!
Đây là 1 cuộn vải 1 mặt trắng và 1 mặt được sơn vàng cũng như vẽ hình con rồng đang bay cao trên đó, ngoài ra quyến trục còn được trang trí đẹp mắt bằng nhiều họa tiết thể hiện sự trang trọng quý phái.
Các quốc gia luôn lấy sự sang trọng quý phái hàng đầu thể hiện sự uy nghiêm cũng như sức mạnh vậy nên viên quan tại đây nhận được thư cũng hiểu và nhận.
Viên quan cũng tỏ thành ý nói: Chào mừng ngươi đến với nước Câu Lưu!
Sau đó hắn dặn do mấy lính canh đi theo chỉ dẫn đội thám hiểm cũng đảm bảo đội thám hiểm này không làm quá phận.
Hùng cũng nói bằng tiếng Việt: xin ngài cho phép sứ giả của chúng tôi ở lại đây để hiểu hơn về văn hóa quý quốc.
Đồng thời để quốc gia này quý trọng hơn thì Hùng cũng tặng cho quốc gia này 1 số trang bị gồm thanh đao sắt, bộ quần áo, ủng da. Phải biết nước Lưu Cầu này chưa có được những vật phẩm sang xịn min vậy nên họ vô cùng quý giá, cũng như đây là 1 hình thức chào hàng tới thẳng chính quyền Câu Lưu vây. Tin chắc rằng sau này sẽ có nhiều đơn hành về những sản phẩm này hơn.
Tất nhiên viên quan không hiểu hết lời nói nhưng với đồ đạc cùng cử chỉ hắn cũng hiểu và tỏ ra cực kì trân trọng, hắn liền cho người nhận cùng cất lại.
Lúc sau, Hùng cùng đám người theo chỉ dẫn của binh lính ra chợ để tìm hàng hóa trao đổi, đặc biệt chú trọng tới sản vật địa phương gồm có thịt, rau củ, gạo và đặc sản địa phương cũng như 1 số quặng lạ được bán ở đây.
Dưới sự chỉ dẫn của binh lính đi cùng, Hùng cũng tìm được chỗ để bán những vật phẩm mang theo là thịt khô, quần áo da và đặc biệt là quần áo và giày da đều rất được chào đón.
Số tiền thu được tại Câu Lưu này được quy đổi bằng đông tiền, bạc, vàng cứ quy đổi 1 lạng vàng = 10 lạng bac, 1 lạng bạc = 10 xâu đồng, 1 xâu đồng có 20 đồng.
Sau khi bán các vật phẩm mang theo thì Hùng cũng có được 5 lạng vàng là 1 con số khủng ở bấy giờ bởi chỉ cần 5 đồng có thể đổi được 1 kg gạo. (nước Câu Lưu truyền thừa văn hóa trồng lúa của lục địa phương Đông).
Toàn bộ tiền thu được, Hùng đem mua rất nhiều sản vật gồm có gạo, nếp, bột, trái cây, thịt, cá, gà, lợn, bò….
Hùng cũng không tiếc tiền, liền lấy trong số tiền bán được đó tặng cho 5 binh lính đi theo mỗi người 2 xâu tiền làm quà để họ nhiệt tình hơn giúp đõ.
Sau khi mua bán xong, đoàn người trở về phủ quan để nói lời chào cũng như để 2 người lại học hỏi. Riêng 8 người còn lại thì mang đồ đạc trở về thuyền lớn, bởi họ lần này đi còn muốn tiếp xúc được nhiều thế lực khác vậy nên sẽ không bán hết 1 lần mà sẽ bán mỗi nơi 1 ít để chào hàng mà thôi cũng như đưa hàng hóa làm mồi câu để đổi lại hàng hóa của các quốc gia đó.
Mọi sự việc ngày hôm nay, được ghi lại cụ thể cũng như những đặc điểm về người nơi đây, những món hàng nơi đây có cũng như món hàng bán chạy tại đất nước này được lưu ý lại để tiến hành trao đổi lần sau.
Đoàn thám hiểm lưu lại Câu Lưu trong 5 ngày, trong những ngày đó, ban ngày họ sẽ đem ra 1 số loại hàng hóa để thử thị trường nơi đây còn tối thì lại trở về thuyền cũng như đảo ngoài khơi để nghỉ ngơi.
Trong thời gian này, 2 người lưu lại cũng phần nào hiểu được 1 số từ ngữ cơ bản để tiện làm phiên dịch cho đoàn thám hiểm dễ dàng hơn nhiều.
Trong thời gian này, quan địa phương cũng cho người mang những vật phẩm như quần áo da và thanh đao sắt này về dâng lên vua của họ để báo về trường hợp này cũng như đề nghị chào đón và trao đổi hàng hóa có lợi cho họ.
Sự việc này được giao cho 2 người ở lại làm chủ cũng như có thêm thời gian học ngôn ngữ, chữ viết tại đây.
Kết thúc 5 ngày, Hùng cùng đoàn thương đội cũng nói lời chào với quan chức và người dân địa phương rồi sau đó nhổ neo tiếp tục tiến về hướng Tây để thám hiểm các quốc gia tại đây.
0