Chỉ trong 7 ngày sau cuộc họp tổng kết thì mọi thứ chuẩn bị cho hành trình cũng đã sẵn sàng gồm có lương thực, động vật sống, các bồn rau xanh ngoài ra còn kèm theo nhiều những loại trâu bò, gà, chó, mèo của bản địa được đem theo cùng để về nước nghiên cứu.
Đặc biệt là các loại đá có hình thù cũng như màu sắc kì lạ để có thể phân tích cũng như nghiên cứu khả năng khai thác.
Ngoài đồ dùng và vật liệu thì còn kèm theo rất nhiều bản tấu cũng như ghi chép, bản đồ của các thế lực cũng như hòn đảo đã đi qua được đánh dấu và ghi chép cẩn thận, để từ đây nội các có thể đưa ra chiến lược phù hợp với việc phát triển của đất nước.
Chính vì điều này, mà trên đường trở về nước, Hùng cũng cho thuyền ghé qua những quốc gia trên đường như SiLa, Câu Lưu.
2 quốc gia này là những thế lực mới được thành lập vậy nên không mang trong mình tính tự cao như Liêu hay Hán vậy nên Hùng cũng được tiếp đón rất long trọng bằng bữa tiệc xa hoa hiếm có tại đây.
Không những vậy, 2 quốc gia này còn gửi theo quốc thư của 2 nước tới nước Việt với mong muốn 2 bên chính thức mở mối quan hệ bang giao.
Ngoài ra, 2 đất nước còn muốn cử phái đoàn ngoại giao tới nước Việt để chính thức lập mối quan hệ tuy nhiên với lý do đường xa cũng như có nhiều vấn đề trên đường rất khó khăn để từ chối bởi vì việc tiếp nhận sứ giả nước khác tới vẫn chưa có tiền lệ nên cần sự thông qua của nội các mới được, vấn đề này Hùng không thể làm chủ.
Sau đó, đoàn tiếp tục trở về, lại ghé thăm quần đảo Hùng nơi có các hòn đảo và những thành viên đoàn thám hiểm gửi được những báo cáo cũng như tiếp tục trao đổi lấy 1 số vật phẩm và cây, con giống lạ để đem về nước Việt.
Tại Di Châu, trong thời gian thuyền lớn trở về nước Việt thì mọi công việc vẫn tiến hành tập trung vào việc mở rộng các ruộng muối ở phía Đông đảo lên tới 5 nghìn ha và vẫn tiếp tục tăng rộng diện tích đồng thời song song mở các xưởng chế biến muối sử dụng lò hệ thống sản xuất như đã và đang vận hàng tại nước Việt.
Ngoài đó ra, Tuấn còn cho người mang theo lúa gạo đi tới hòn đảo lớn phía nam xa xôi thuê lấy những bộ tộc sản xuất muối nhằm đáp ứng nhu cầu kinh doanh phân của nước Việt nên sản lượng muối cũng được tăng lên nhanh chóng từ 50 tấn/ ngày đã tăng lên 300 tấn muối/ ngày/
Chính vì sản lượng tăng nhanh vậy mà Tuấn cũng đã cho người chở liên tục các chuyến hàng tới nước Hán để có thể đổi lấy thuyền trọng tải 50 tấn cũng như đối 1 số lượng gạo, vải… nhất định để phục vụ nhu cầu của đảo và các thổ dân ở hòn đảo phía Nam.
Nhờ thế mà chỉ trong 1 tuần, đội tàu của đảo Di Châu đã tăng lên tới 30 chiếc, có trọng tải toàn bộ lên tới 1000 tấn tuy nhiên, do quãng đường vận chuyển xa lại chỉ 1 chiều có sức gió còn chiều còn lại thường phải chèo bằng tay nên tốc độ di chuyển khá lâu.
Trung bình 1 chuyến cả đi và về tới 1 trong 2 nước Hán và Liêu thì đều phải mất 3 ngày, vậy nên số lượng tàu cũng chỉ đủ đáp ứng cho vận chuyển muối và hàng hóa chiều ngược lại mà thôi.
Và để cân đối nhu cầu của 2 quốc gia thì Tuấn sử dụng chính sách luân phiên cung cấp tức là mỗi ngày sẽ cung cấp số lượng muối đó cho 1 quốc gia để cho đội tàu có thể di chuyển liên tục ngày đêm mà không cần nghỉ cũng như tận dụng thời gian không để lãng phí bởi lượng muối ở các đảo phía Nam liên tục được tăng lên nhanh với cấp số nhân.
Bởi vậy đội thuyền cần được vận hành liên tục để làm quen với tốc độ làm việc sau này, cũng từ đó mới có câu chuyện về bến cảng Di Châu tấp nập nhộn nhịp cả ngày đêm, liên tục có những tàu chở hàng lớn ra vào bốc dỡ hàng.
Cũng nhờ sự phát triển giao thương với các nước Hán, Liêu mà nước Việt đã gần như kéo được toàn bộ thổ dân trên các đảo phía Nam ra khỏi khu rừng mà làm việc trên các cánh đồng muối hoặc khu lò tinh luyện muối sản lượng lớn bởi khi làm việc tại đây họ sẽ được trả tiền công cũng như từ tiền công đó mà có thể mua sắm những đồ dùng, thực phẩm cần thiết cho gia đình, khác với trước kia phải tranh ăn từng bữa với tự nhiên mà nguy hiểm tính mạng vì vậy nên những thổ dân này đều không hề phản đối mà nhất loạt ủng hộ.
Bởi nước Việt tới đây không chỉ mang tới công việc cho mọi người để đổi lấy cái ăn cùng nhu yếu phẩm mà còn điều đình giữa các bộ lạc khiến cho không còn tình trạng c·hiến t·ranh nữa, cũng có bộ lạc cứng đầu muốn sống bằng c·hiến t·ranh thì ngay lập tức bị q·uân đ·ội nước Việt tổ chức 1 trận truy quyét toàn bộ, chém đầu những tên sừng sỏ máu chiến cũng như những người còn lại b·ị b·ắt đi làm lao động nặng trong các phân xưởng vậy nên các bộ lạc khác cũng nhìn theo mà sợ.
Trong thời gian này, sự xuất hiện của q·uân đ·ội nước Việt cũng như chiếm giữ đảo Di Châu và nước Hán cũng muốn biết được bí mật đằng sau đảo Di Châu nhỏ bé mà có thể sản xuất được lượng muối khổng lồ vì thế cũng liên tục cử những đội trinh sát hòng đi được tới Di Châu thế nhưng với hệ thống phòng thủ trên các đảo bên ngoài thì toàn bộ thuyền vào ra đều bị kiểm soát chặt vì thế những kẻ thâm nhập trái phép đều nhanh chóng được hòa vào đại dương làm thức ăn cho những đàn cá quanh đảo.
Nhờ thế mà toàn bộ bí mật đều được giữ không bị phát tán ra ngoài mà mất đi nguồn lợi khổng lồ.
Lại nói về đội ngũ trở về của Hùng, bởi trên hành trình phải ghé nhiều nơi đẻ thu thập thông tin cũng như động thực vật để nghiên cứu nên khá mất thời gian nên phải sau 45 ngày mới về tới được nước Việt.
Con thuyền lớn lại được phát hiện từ xa bởi cột khói lớn, trên thuyền lại treo cao lá cờ nước Việt rất lớn nên nhanh chóng được thuyền hộ tống bằng hơi nước từ bờ chạy ra hướng dẫn về bến cảng mới, nơi những con thuyền cỡ lớn có thể neo đậu.
Trong thời gian đoàn thám hiểm của Hùng rời khỏi thì tại nước Việt không hề đứng yên mà liên tiếp phát triển, đặc biệt là các công trình quan trọng như hệ thông đường sắt và các cảng nước sâu phục vụ cho thuyền trọng tải lớn.
Ngoài ra, đi kèm hệ thống đường và cảng kia còn là những hệ thống xe vận chuyển hàng hóa cùng với cần cẩu để nhanh chóng bốc dỡ hàng.
Hùng cùng đội thám hiểm sau bao ngày xa cách trở về nước Việt với lâng lâng cảm xúc, trước khi xuống tàu, toàn bộ đội hình đều đứng trước lá cờ nghiêm mình chào quân lễ sau đó mới xuống.
Trong khi, đồ đạc được bốc dỡ tới các bộ để tiến hành nghiên cứu, máy móc được thợ máy kiểm tra cùng thân vỏ tàu thì Hùng cũng trực tiếp đi tới nhà ga và nhanh chóng được bố trí 1 chỗ tại hạng VIP, đây là đãi ngộ cấp cao của lãnh đạo nước Việt.
Nhờ thế chỉ sau 4 ngày đêm, sau khi đi qua nhiều nhà ga tại nhiều vùng, Hùng cũng đã tới được thành Thăng Long, thế nhưng hắn chưa được về nhà mà ngay lập tức được đưa tới văn phòng chính phủ.
Ngay lập tức, cuộc họp nội các được triển khai, lần này có thêm Hùng tham gia để báo cáo trực tiếp tình huống ở lục địa phía Đông cũng như đảo Di Châu.
Điều này chứng tỏ rằng, sự việc liên quan tới lục địa phía Đông có ảnh hưởng rất lớn tới sự phát triển của nước Việt bởi đây ngoài việc là thị trường lớn tiêu thụ của nước Việt thì đây cũng là nơi có cực nhiều tài nguyên, những kim loại, quặng, chất hiếm.
Tài nguyên nước Việt tuy nhiều nhưng cứ tiếp tục khai thác thì cũng sẽ hết do đó, Sơn chủ trương cho các bộ tiến hành sản xuất để lấy nguồn tiền thu mua lấy tài nguyên của các nước từ đó dự trữ được nhiều hơn các loại khoảng sản trên nước Việt.
Cuộc họp tuy diễn ra bất ngờ nhưng với tầm quan trọng của nó thì không ai chậm trễ, chỉ sau 1h tất cả vị bộ trưởng đều có mặt cùng với Sơn và Tuệ cũng lập tức đến.
Tuệ đứng lên giới thiệu nói: Kính thưa các vị! hôm nay, văn phòng đức vua triệu tập cuộc họp khẩn cấp về vấn đề phương Đông, tiếp sau đây, Hùng trưởng đoàn chuyến viễn Đông sẽ đứng lên kể về các thông tin của lục địa phương Đông để mọi người nắm bắt, nếu ai có thắc mắc gì thì ghi lại và chúng ta sẽ hỏi sau khi kết thúc mỗi phần.
Sau đó, Hùng đứng dậy nói: Kính chào quý vị, tôi là Hùng trưởng đoàn thám hiểm phương Đông vừa rồi, tôi xin cam kết 100% những lời tôi nói ra là hoàn toàn sự thật, đứng trước ngọn cờ linh thiêng của tổ quốc lấy danh dự là người chiến sĩ q·uân đ·ội Việt xin thề!
Sau khi, Hùng nói lời thề cũng nắm tay giơ lên biểu hiện ý chí.
Sơn nói: Mọi người ở đây rất tin tưởng đoàn trưởng Hùng.
Sơn nói tiếp: Mời đoàn trưởng Hùng hãy kể chi tiết để mọi người được nge rõ.
Hùng đứng lên: Vâng! Thưa đức vua!
Hùng cực kì cung kính nói.
Hùng đi lên phía bảng đang có gắn bản đồ thế giới trong đó đã vẽ nước Việt, quần đảo Ban Mai, Rắn quốc, quần đảo Hùng, các nước phương Đông.
Hùng chỉ vào quần đảo Hùng nói: thưa các vị! đây là quần đảo Hùng, tên quần đảo đặt theo tên của tôi để đánh dấu nơi đầu tiên tôi tìm thấy. Quần đảo này cách chúng ta khoảng 7 ngày hải trình tương đương khoảng 4000km đường biển.
Mọi người đều cười vui vẻ mà không ý kiến gì bởi đây là hình thức để vinh danh những con người chấp nhận nguy hiểm nên được đời đời con cháu nhớ tới tên, điều này đã được đức vua phê duyệt, theo đó tên vùng đất mới sẽ được vị trưởng đoàn nơi đó đặt tên tùy theo người đó chọn miễn rằng không phạm húy cũng như đặt tên quá tục.
Hùng nói: Trên quần đảo này có rất nhiều hòn đảo lớn nhỏ, tuy nhiên chỉ có khoảng 7 đảo lớn là có người ở, thông thường, mỗi đảo sẽ có 1 bộ lạc chiếm giữ và liên tục c·hiến t·ranh với nhau.
Ở đây, bọn họ di chuyển giữa các hòn đảo bằng bè gỗ hoặc bè tre, chuối, v·ũ k·hí họ sử dụng là cung tên thế nhưng ở đây họ chưa sử dụng tới kim loại mà sử dụng vỏ sò hoặc đá làm v·ũ k·hí nên sức sát thương rất kém.
Mỗi 1 bộ lạc ở đây có từ 400- 2000 người tùy lớn nhỏ, tuy nhiên họ đối với người ngoài khá thân thiện, thông qua những đợt trao đổi đồ dùng lấy thực phẩm trên hải trình thì chúng ta đã có nhóm 10 người ở rải rác trên các đảo để tìm hiểu cũng như đang dần dạy chữ cho họ.
Cũng may mắn ở đây họ chỉ có ý thức về lãnh thổ tức là đảo thôi chứ không có ý thức về tầng lớp hay giai cấp cho nên việc đồng hóa diễn ra khá dễ dàng.
Trên đảo, theo như những người ở lại đây báo lại có lượng lớn các mỏ khoáng sản nhờ các núi lửa ngưng hoạt động.
Ngoài mang lại khoáng sản thì còn giúp cho đất màu mỡ nhờ đó mà đảo trồng rất nhiều loại trái cây được trồng nhiều trên các đảo, đặc biệt là các loại trái cây nhiệt đới như cam, xoài, dừa, chuối, dứa… chúng tôi đã ăn và mang về mấy tấn trái cây những loại này và có đem những mẫu trái cây này tới đây để các vị thưởng thức.
Nói đoạn, Hùng chỉ về những đĩa trái cây chín vàng để trước mặt mọi người. Tuy nói là quốc gia nông nghiệp nhưng chỉ là lương thực còn trái cây ở vùng ôn đới này lại khá hiếm nên rất quý giá và đắt tiền.
Mọi người cũng không ngần ngại mà tự tay cầm lấy cắn thử 1 miếng, quả nhiên là trái cây nhiệt đới ngon hơn hẳn khiển ai cũng gật gù, trong đó bộ trưởng bộ nông nghiệp Jin tỏa con mắt sáng rực, hắn nghĩ tới đây sẽ là nơi trồng cũng như cung cấp những loại giống mới làm đa dạng dang mục trái cây cho nước Việt, nhằm giúp nông dân nâng cao kinh tế.
Ngoài các loại trái cây, ở đây còn có rất nhiều loại gỗ quý cũng như loại tre nứa phù hợp cho nhiều lĩnh vực như đóng thuyền bè cũng như xây dựng.
Xung quanh các đảo là vùng nước ấm nên có rất nhiều loại cá đa dạng từ hiền lành cho tới các loài lớn như cá mập, cá voi, thậm chí còn có rất nhiều đàn cá lớn mà trong lúc neu đậu thuyền thì chúng tôi cũng câu được rất nhiều.
Lại nói về c·hiến t·ranh ở đây chủ yếu là c·hiến t·ranh để giành thức ăn cũng như phụ nữ bởi tuy có nhiều nhưng họ lại thiếu công cụ sản xuất nên đối với 1 số thời điểm trong năm lại diễn ra đói vì thế các bộ lạc lại c·hiến t·ranh thậm chí còn ăn thịt người.
Chúng tôi đã dừng lại để đổi lấy các vật dụng cũng như trái cây cần thiết và rất ổn do đó tôi nghĩ rằng nếu như chúng ta giải quyết được vấn đề này thì sẽ tạo được sự ổn định trên các hòn đảo.
Về y tế, trên đảo nhờ lượng dân cư thưa thớt nên vấn đề môi trường chưa xảy ra nhưng mỗi khi bị bệnh gì thì họ chỉ phó thác cho thầy mo mà thầy mo ở đây ngoài cúng tế ca khó ra thì cũng có dùng 1 số bài thuốc từ cây bản địa để chữa bệnh nên có khá nhiều c·ái c·hết oan ức xảy ra.
Về dân cư, tất cả các bộ lạc đều có dân số rất trẻ ngoài ra tỉ lệ nam nữ ở tuổi trưởng thành là 1: 3 do đàn ông tham gia c·hiến t·ranh cũng như tham gia săn bắt hái lượm nơi nguy hiểm nên bị thiếu hụt. Tuy tỉ lệ sinh rất cao nhưng do điều kiện chăm sóc kém nên tỉ lệ trẻ bị c·hết non rất cao.
Về thể hình thể chất, người ở đây thuộc vùng nhiệt đới nên nước da hơi ngăm đen, thể hình rất cao to, sức khỏe rất tốt, khả năng sinh đẻ lại cao, thông thường có mũi hơi tẹt và tóc xoăn, mắt đen.
Về trang phục ở đây, thông thường tất cả mọi người sẽ để trần phần thân trên còn thân dưới sẽ được quấn lại bằng mảnh da thú hoặc bẹ chuối quấn lại để che đi.
Về lễ hội, ở đây thường có 2 lễ chính, 1 là lễ ăn mừng trước khi vào vụ trái cây chín nhiều và vào 6 tháng sau lễ ăn mừng trái cây thì sẽ diễn ra các cuộc đi săn đầu người cũng như c·hiến t·ranh.
Nói về c·hiến t·ranh bộ lạc hay các cuộc săn đầu người cũng như ăn thịt người ở đây thì mọi người đều không lạ bởi chúng ta cũng mới trải qua đây tuy nhiên tôi nghĩ rằng cần phải kéo họ ra cái vòng luẩn quẩn này trước.
Hùng dừng nói.
Tuệ đứng lên nói: Mời các vị cho ý kiến về quần đảo Hùng!
Jin giơ tay, Tuệ nói: mời bộ trưởng nông nghiệp!
Jin nói: Theo tôi, để phát triển nơi này không khó bởi chỉ cần đầy đủ răn đe bằng cách cho q·uân đ·ội xây dựng căn cứ đóng quân ở đây 1 mặt là bảo vệ nơi đây, mặt khác là trấn áp các bộ lạc không b·ạo l·oạn còn có thể cung cấp làm nơi giao thương buôn bán trao đổi những thứ cần thiết của các bộ lạc với nhau hoặc với nước Việt, ngoài ra kết hợp với việc giáo dục bắt buộc phổ cập chữ quốc ngữ như thế sẽ nhanh chóng kéo nơi này phát triển hơn.
Jin nói tiếp: với điều kiện khí hậu và thổ nhưỡng nơi đây rất thích hợp phát triển nông nghiệp làm nơi chăn nuôi, trồng trọt những cây trồng vật nuôi nhiệt đới, lại là nơi đánh bắt cá hiệu quả sẽ cung cấp được rất nhiều cho nhu cầu của nước ta.
Jin nói: Vấn đề ở đây là vận chuyển bởi 4000km như vậy là quãng đường rất xa, không biết bộ giao thông cũng như bộ khoa học có phương pháp gì có thể giúp cho thời gian di chuyển giảm xuống 1 nửa không?
Cơ đứng lên nói: Bộ KHKT vừa mới nghiên cứu thuyền sử dụng 5 động cơ hơi nước có thể đạt tốc độ lên tới 50km/h như vậy chỉ trong 3-4 ngày có thể di chuyển từ quần đảo Hùng về tới nước Việt.
Tuệ hỏi: về vấn đề triển khai xây dựng và phát triển ở quần đảo Hùng, những bộ khác có ý kiến gì không?
Tuệ nhìn 1 vòng không ai có ý kiến mà mọi người đều có nụ cười trên môi tỏ vẻ tự tin vậy nên.
Tuệ quay sang cung kính nói với Sơn: Xin hoàng thượng cho ý kiến chỉ đạo ạ!
Sơn lúc này mới nói: Đầu tiên, ta rất vui vì những thành quả đạt được trong thời gian vừa qua, chỉ với những thành tích như vậy, tại đây ta quyết định tặng huân chương lao động hạng nhất cho Hùng cùng đoàn thám hiểm phương Đông của Hùng.
Nói đoạn, có 1 nhân viên trịnh trọng mang ra 1 tấm huân chương ngôi sao vàng có hình bông lúa ở trên cực kì rực rỡ cùng giấy khen.
Sơn cũng bước ra khỏi ghế, đi tới chỗ Hùng cầm lấy tấm huân chương kia trịnh trọng cài vào áo phía ngực trái của Hùng.
Lúc này, Hùng cũng 1 tay đặt lên trán chào quân lễ mà nghiêm mình trong lúc này.
Sau khi cài xong huân chương thì Sơn cũng trao tặng bằng khen cho Hùng, đây là 1 tấm bằng được khắc trên miếng đồng lớn và được điêu khắc tỉ mỉ cùng trang trí cực kì đẹp để nó có thể bảo tồn bền bỉ cùng năm tháng.
Cuối cùng, sau khi trao xong huân chương cùng bằng khen thì Sơn cũng dùng 1 cái ôm thật thân thiết dành cho Hùng để tạo sự gắn kết, trung thành, và tin tưởng đổi với nhau cũng như xóa đi cái ranh giới về cấp bậc giúp cho con người có thể gần gũi nhau hơn cũng như cố gắng hơn nữa để phát triển 1 nước Việt hùng cường.
Sơn trở về chỗ lại nói: Theo ta mọi việc ở quần đảo Hùng rất đươn giản chính là chúng ta đảm bảo công ăn việc làm cũng như nhu yếu phẩm như vậy hoàn toàn có thể xóa bỏ những tục lệ xấu bằng cách giáo dục con người.
Để làm như vậy thì chúng ta vẫn thi hành chính sách cây gậy và củ cà rốt, dùng q·uân đ·ội để trấn áp những kẻ phản loạn cũng như giữ hòa bình, trật tự.
Đem giáo dục và y tế theo cùng để nâng cao chất lượng sống cùng với tỉ lệ sống sót cho trẻ nhỏ, ngoài ra, tăng cường trao đổi cùng với kết nối với người Việt để cải thiện nòi giống giúp chúng ta có được những thế hệ sau tốt hơn về thể hình cũng như thể chất.
Để sát nhập lãnh thổ này cần tiến hành từ từ bằng cách giảm tiếng nói của tộc trưởng và thầy mo hoặc cho họ đi theo chúng ta để học hỏi như vậy họ đảm nhiệm 1 vị trí là người dẫn đường hoặc là tấm gương cho những người khác noi theo.
Ta nghĩ rằng ngoài quần đảo Hùng thì gần đó sẽ có nhiều đảo hay quần đảo nữa chưa được phát hiện, vì vậy bộ quốc phòng nên cho thêm người tuần tra cũng như thám hiểm ra các hướng xung quanh xem còn quần đảo cũng như đảo lớn nào giúp chúng ta hiểu biết cũng như có nguồn lợi giúp chúng ta phát triển hơn.
Vì thế ta đề nghị thành lập 1 căn cứ hải quân tại quần đảo này, để ổn định tình huống.
Cụ thể triển khai như thế nào thì các bộ hãy nhanh chóng cứ người ra điều tra sau đó lên phương án triển khai gửi lên. Ta mong muốn nơi đây sẽ là trung tâm phát triển của hệ thống đảo xung quanh khu vực này, cũng như đây sẽ là nơi trung chuyển hàng hóa, cung cấp dịch vụ cho các hải trình.
Như vậy ta mong muốn trong vòng 1 năm thì toàn bộ quần đảo đi vào ổn định cũng như dân cư ở đây được tiếp cận văn minh và chính thức là công dân nước Việt.
Sơn dừng lại, sau đó nói tiếp: Mọi người có ý kiến gì không? Nếu có ý kiến có thể nói ra.
Lúc này không có ai ý kiến gì khác, thế nhưng Minh bộ trưởng bộ nội vụ lại giơ tay nói:
Thưa đức vua, việc xây dựng và phát triển như vậy thật hoàn mỹ thế nhưng chúng ta nên phân định rõ cấp bậc quản lý của quần đảo Hùng cũng như quần đảo Ban Mai.
Sơn nói: theo Minh bộ trưởng thì 2 quần đảo đó sẽ phân cấp bậc như thế nào?
Minh nói: Theo tôi nghĩ rằng 2 quần đảo đều là vùng xa đất liền lại không muốn cồng kềnh bộ máy nên 2 quần đảo và các quần đảo sau này sẽ cùng thuộc 1 ban tương đương cấp xứ gọi là xứ Hải Đảo.
Vũ nge vậy cũng xin phép đứng dậy nói: Thưa mọi người! tuy là đảo nhưng theo tôi nghĩ chúng nên được tách ra bởi chúng nằm quá xa nhau dẫn tới việc hoạt động cũng cần sự tiếp xúc với các địa phương riêng biệt chưa kể khí hậu, điều kiện, con người hoàn toàn khác nhau. Vậy theo tôi quần đảo Ban Mai và quần đảo Hùng mỗi nơi sẽ thành lập 1 đơn vị hành chính cấp xứ và có đầy đủ quyền lợi trong quốc hội.
Lúc này 2 luồng ý kiến đưa ra thì trong nội các cũng theo 2 ý như vậy.
Cuối cùng, Tuệ nói: như vậy nếu không thỏa thuận được thì chúng ta bỏ phiếu kín. Phiền các vị tự viết vào mảnh giấy được gửi sau đó cho vào thùng này, văn phòng chính phủ sẽ là trung gian và đứng ra kiểm phiếu.
Sau 1 lúc bố trí cũng đã hoàn thành kiểm phiếu theo đó có 15 phiếu của 15 bộ và 2 phiếu của Trí với vai trò thủ tướng và 3 phiếu của Sơn với vai trò đứng đầu đất nước.
Tuệ đọc: kết quả kiểm phiếu được công bố với 15 phiếu đồng ý việc tách ra 2 đảo quản lý và 5 phiếu đồng ý việc gộp hành chính đảo. Như vậy việc thành lập 2 ban hành chính quản lý các 2 quần đảo tách biệt nhau, các bộ về chuẩn bị vật tư cùng con người để sẵn sàng xây dựng phát triển ở vùng đất mới.
Tuệ nói với Sơn: Thưa đức vua! Đã quá giờ làm việc buổi trưa, để mọi người nghỉ đã ạ.
Sơn: Uhm, ông hãy bố trị 1 bữa ăn nhanh tại đây để bàn bạc công việc cũng như thuận tiện chiều làm việc.
Tuệ đứng lên nói: Đã đến giờ cơm trưa, văn phòng đức vua có chuẩn bị bữa cơm mời các vị ở lại đây, mọi người cùng dùng bữa, chiều chúng ta họp tiếp!
0