0
Sau khi hoàn thành chỉ dẫn các công việc trong bộ lạc thì Sơn lại đi cùng đội nhặt củi để ra quan sát xung quanh khu vực tìm thêm những thứ có ích cho bộ lạc.
Theo hắn thấy xung quanh bộ lạc có hệ động thực vật khá hoang sơ và có rất nhiều loại cỏ có thể làm thuốc như cây cỏ mực, cỏ tranh, lại còn có nhiều loại gia vị mọc hoang như gừng, riềng, sả, húng, rau thơm. Thật sự tự nhiên luôn có rất nhiều các loại gia vị có
sẵn.
Thậm chí còn có 1 cánh rừng quế nơi mà bộ lạc rất thích lấy củi vì lấy củi của cây này đốt lên thì rất thơm. Thật sự toàn những phát hiện quý giá, bởi vậy người ta mới nói khi không có gì thì 1 thứ cũng cực kì quý còn có nhiều mới không biết quý trọng vậy.
Đang trong lúc cùng bộ lạc nhặt những cành củi cùng 1 số gia vị tại đây, Sơn lại phát hiện có hang động hỏ ở vách núi lại có ít bồ hóng bám bên ngoài, hỏi mấy thợ săn đi cùng thì bảo hang động này trước giờ không có người ở, bởi vì nó quá nhỏ và cheo leo.
Sơn mới hỏi: Kang thế ngươi thấy có ai ở đó trước giờ không?
Kang: không.
Sơn: ồ vậy tại sao có vết của đốt lửa.
Bởi vì tò mò cũng như tại đây là gần bộ lạc nên hắn không muốn có kẻ ngoại lai nào ở gần.
Sơn bảo: Đội thợ săn chuẩn bị v·ũ k·hí theo ta xem hang động đó.
Đội thợ săn không ý kiến gì ngay lập tức chuẩn bị cung tên tẩm thuốc tê trên tay, luôn sẵn sàng giương cung bắn ha.
Sơn đi cùng đội ngũ tới 10 thợ săn này hắn cực yên tâm bởi v·ũ k·hí từng này có thể hạ cả con hổ lớn đừng nói là con j khác.
Bước tới gần hang động, Sơn tiến lên cẩn thận lại cho Kang cầm cây giáo đi trước đảm bảo an toàn, phía 2 bên và phía sau cũng có người cầm giáo đảm bảo xung quanh.
Khi bước tới hang động, Sơn còn thấy dấu vết của bếp lửa thậm chí còn mới vùi.
Hang chỉ bé vừa tầm người chui vào nhưng bên trong lại khá rộng.
Thế nhưng bên trong sâu, khuất sau hốc đá Sơn lại thấy bóng dáng của vật gì đó giống như đầu ngọn giáo.
Biết chắc là con người lại chắc chắn chỉ là số ít bởi hang này bé.
Sơn mới lên tiếng: Ai đó? Ra đây! Ta không làm hại các người.
1 lúc sau vẫn không có tiếng người đáp lại. Sơn lại nhắc: ra đi! Bộ lạc ta lớn! Không làm hại các người.
Lúc này mới có 1 người phụ nữ tuổi khoảng 20 với mái tóc bù xù, khuôn mặt đen nhẻm tro bếp thò nửa mặt ra nhìn mấy cái sau đó mới bước ra.
Người phụ nữ nói: ta là người lang thang! Bọn ta ít người! xin đừng g·iết bọn ta!
Nói đoạn có 2 phụ nữ khác cũng đi ra với 2 tay không có v·ũ k·hí.
Sơn lúc này cũng thể hiện khuôn mặt vui vẻ thân thiện bởi khuôn mặt được cắt gọt sạch cùng tắm rửa sach nên nhìn cũng khá sáng nói: Yên tâm bọn ta không làm hại các người đâu.
1 người phụ nữ tên Lin trong nhóm mới gọi: các con ra đi.
Nhất thời trong hốc đá cũng chạy ra 2 đứa trẻ nữa, nhìn kĩ mới thấy rằng mấy đứa nhóc đều bị khuyết tật về tay chân. Lúc này Sơn mới nghĩ tới 1 chuyện đó chính là các bộ lạc thường để đảm bảo lương thực thì sẽ bỏ những đứa trẻ khuyết tật ngoài rừng cho c·hết
để đỡ phải nuôi bởi theo họ thì những ai khuyết tật đều không thể lao động mà vì thế nên không đủ lương thực nuôi họ.
Những nhóm người lang thang vì nhiều nguyên nhân như t·ranh c·hấp lãnh đạo hay là mâu thuẫn... nhưng có trường hợp cha mẹ đứa bé thương con mà bỏ đi để nuôi đứa con.
Sơn hỏi chuyện Lin mới biết được: họ là 3 gia đình có 3 người đàn ông, 3 phụ nữ, 3 đứa con của họ sinh ra đều bị dị tật đứa thì ở tay, đứa ở chân. Vì bộ lạc muốn vứt bỏ con họ nên họ đã bỏ đi. Họ chính là từ bộ lạc đồng cỏ lưu lạc tới đây. Bởi đây có hang đá cửa nhỏ
hẹp nên rất an toàn. Ban ngày thì 3 người nam nhân thợ săn sẽ đi kiếm thức ăn con phụ nữ sẽ nhặt nhạnh, con họ còn quá nhỏ nên vẫn có 1 người ở lại chăm sóc các bé.
Nghe chuyện này Sơn cảm thấy thương cảm cho số phận con người ở thế giới này một khi không thể lao động như săn bắt hái lượm chính là bản án tử định rõ. Cũng bởi họ có quá ít công việc để làm khiến cho những người khuyết tật không có cơ hội làm việc và
cống hiến mà gây ra.
Lin vẫn lo sợ nói: bọn ta ở đây rất đói chẳng có thứ gì ăn! Các người có thể xem! Xin đừng làm hại bọn ta.
Sơn: các người yên tâm! Bọn ta có rất nhiều thức ăn không cần c·ướp c·ủa các ngươi. Các ngươi có muốn gia nhập bộ lạc bọn ta không?
Lin nói: Bọn ta muốn nhưng con của chúng ta..... Các người vẫn muốn nhận bọn ta sao?
Sơn biết điều Lin muốn nói bởi con họ theo họ chính là gánh nặng mà không bộ lạc nào muốn nhận. Thế nhưng họ không biết bộ lạc Đá Xanh này khác rất nhiều, ai cũng sẽ có việc.
Sơn: Yên tâm! Bọn ta đều nhận hết. Bọn ta có nhiều thức ăn, nuôi mấy đứa bé này đơn giản.
Lin cùng mấy phụ nữ hân hoan: là thật sao có bộ lạc chịu nhận bọn ta sao! Mùa đông sắp tới sẽ không phải chịu đói rét nữa sao!
Sơn : Đúng vậy! Các ngươi hãy yên tâm.
Lin: Vậy chờ chồng bọn ta về hỏi họ đã. Bọn ta muốn gia nhập nhưng quan trọng là bọn họ. Bọn họ cùng ta chia sẻ gian khó bao lâu nay.
Sơn: Được cùng ngồi đơi.
Được tháo gỡ vấn đề thì sau đó mọi chuyện cũng dễ dàng hơn.
Sơn còn bảo mấy thợ săn nhóm lửa nấu ít đồ cho đám người này ăn cùng với đó có điều kiện ngồi nói chuyện với nhau hơn
Qua trao đổi thì Sơn được biết bọn họ là từ bộ lạc có tên Sư tử ở đồng bằng do trở thành nhóm lang thang mà đi lên đây. Bởi miền núi sẽ có nhiều hang động để ẩn nấp hung thú nên đa phần người lang thang đều chọn tới đây vậy. Từ đây cũng là thông tin quan
trọng bởi từ đây Sơn sẽ có nguồn bổ sung nhân số cho bộ lạc bằng cách thu thập nhóm người này, phải nói nhóm người lang thang có rất nhiều thậm chí lớn hơn cả các bộ lạc cộng lại thế nhưng thường những nhóm này có vấn đề về chuyện gì đó nên không tham
gia bộ lạc hoặc gặp bộ lạc quá ngèo nàn.
Tiện đây Sơn cũng khoe cho nhóm người này về bộ lạc Đá Xanh của hắn có thể g·iết hổ lớn, tiêu diệt bầy sói lại có nhân số đông đúc. Thức ăn dự trữ trong hang đã lên tới đầy hang rồi. Những thứ này chứng tỏ đó là : bộ lạc có sức chiến đấu mạnh mẽ, thức ăn dư
thừa.
Vậy nên trong tâm ý mấy phụ nữ này đều đã muốn gia nhập bởi họ đã phải lang thang chịu nguy hiểm, rủi ro, chịu cái đói này quá lâu rồi. Họ đều mong muốn có được 1 bộ lạc cưu mang cho họ sự bình yên cũng như con họ được ăn uống đầy đủ.
Trong lúc đang nói chuyện thì có tiếng gà rừng kêu nhẹ: Tooc tooc
Lin mới vui mừng đứng dậy: Là chồng bọn ta về ! Tooc tooc tooc.
Sơn mới hiểu đây là tiếng báo hiệu của bọn họ bình an bởi vì xung quang hang động có nhiều người đang đứng, nhóm người lang thang luôn rất cẩn thận bởi họ rất nhỏ yếu.
1 lúc sau: có 3 người đàn ông lực lưỡng cao to, lông mày rậm rạp cùng đi về. Thấy nhiều người lạ ở trước cửa hang thì họ cũng đứng lại không dám bước tiếp vào khiến cho Lin và mấy phu nữ phải đi ra nói chuyện rõ đầu đuôi thì họ mới yên tâm bước vào.
Lúc này, Sơn đang ngồi ở 1 khúc gỗ trong hang động cạnh bếp lửa.
3 người đàn ông bước vào giới thiệu với Sơn: Quân, Trường, Sỹ.
Chuyện 2 bên đã được nói qua thế nhưng tên Quân đang bị 1 v·ết t·hương khá nặng thậm chí chảy máu khá nhiều dẫn tới khuôn mặt nhợt nhạt thế nhưng vẫn không che được vóc dáng cao to.
2 người bên cạnh mới thuật lại nói: trong lúc đi săn hôm nay họ đã bị 1 đàn sói nhỏ khoảng 10 con tập kích, do Quân đã lao lên chống trả với 5 con sói nên đã đính vết cào khá sâu của con sói vào bắp đùi dẫn tới chảy máu quá nhiều mà về đây.
Đối với người nguyên thuỷ thì v·ết t·hương nặng này sẽ được cứu nếu như ở bộ lạc có thuốc thế nhưng bọn họ là nhóm người lang thang, bị như này chỉ có c·hết mà thôi.
Lin sụt sùi: Quân đừng c·hết! Con ta sống sao! Huhu...
Quân cố gắng an ủi lin mấy câu kiểu hãy gia nhập bộ lạc kia sẽ được bảo hộ.
Chứng kiến cảnh này khiến hắn cũng xúc động bởi chính hắn cũng đã biến mất khỏi thế giói hắn đang sống mà du nhập về thế giới này thế rồi người yêu hắn sẽ ra sao, có làm điều j ngu ngốc hay là cha mẹ hắn sẽ nhớ hắn thế nào. Hắn còn chưa báo hiếu cha mẹ
được.
Sơn nói: Để ta thử xem cứu được không.
Nói đoạn Sơn bảo mấy thợ săn đem Quân ra khỏi hang lại chuẩn bị nước muối loãng cùng với cỏ mực bởi lúc nãy hắn đi qua có chỉ cho họ.
Chỉ 10 phút sau mọi thứ chuẩn bị đầy đủ.
Sơn lại cắt 1 đoạn da thú trên người mình mà đoạn da thú này có lông khá mịn. Đem vào rửa sạch trong nước muối loãng đã được đun ấm.
Sau đó lại cắt 1 đoạn nữa rửa sạch lại buộc vào chân của Quân, liên tục nhắc nhở Lin không được để cho Quân ngủ mà phải tỉnh cũng như đau qua có thẻ cắn cành cây.
Thế nhưng Quân cương nghị bảo: Không sao ta chịu được, cứ làm đi!
Sau khi Sơn đã buộc dây ở chân ngăn không cho động mạch đem máu ra ngoài v·ết t·hương khiến cho tình trạng mất máu diễn ra thì Sơn lại lấy nước muối loãng đổ lên và dùng da thú sạch lau đi các vết bẩn và có nguy cơ viêm thôi trong thịt. Phải nói rằng hung
thú có móng vuốt rất sắc nhọn vậy mà cào tới tận xương trắng của Quân luôn.
Quá trình làm này cực kì đau khiến cho Quân chỉ biết trợn mắt nhưng vẫn không kêu thành tiếng.
Sơn lau xong v·ết t·hương thì lại dung cỏ mực vò nát sau đó đắp vào v·ết t·hương để tận dụng khả năng cầm máu của cỏ mực cầm máu cho Quân.
Trong lúc này Sơn liên tục quan sát chân của Quân để đảm bảo vết buộc chắc nhưng không quá lâu dẫn tới tìm sau này hoại tử mất chân của người ta.
Được lúc sau, Sơn cũng tháo đi dây da buộc chân. Vết thương cũng đã được đắp thuốc. Sơn lại cho Quân uống 1 it nước muối cùng với đó là uống ít nước canh thịt lúc này nấu lại cho vào 1 ít trái cây rừng tạo độ ngọt cho hắn uống sau đó để yên cho hắn nằm.
Phải nói rằng Quân có sức khoẻ rất tốt vậy mà sau quá trình sơ cứu đau đơn đó hắn lại chịu đựng được và cũng nằm nge nói chuyện.
Cả nhóm người lang thang đều đồng ý gia nhập bộ lạc Đá Xanh sau khi nhận được sự chân thành của Sơn dành cho họ.
Họ cũng tiến hành ngi thức xin quy phục bằng cách nằm bò ra đất hướng tới Sơn.
Sơn đồng ý và bảo họ dậy, sau đó cũng cùng đám người ăn uống và chuẩn bị chiều tối sẽ di chuyển về bộ lạc cùng đám thợ săn.
Sơn lại chỉ cho 2 thợ săn chạy ra ngoài làm cái cáng cây.
Cây cáng rất đơn giản là 2 thanh chịu lực 2 bên còn giữa sẽ buộc dây như vậy 2 người có thể cáng đem Quân về an toàn mà không bị động v·ết t·hương.
Ngay chiều đó khi đôi đi săn và hái lượm cũng hoàn thành công việc thì cả đoàn trở về, lần này lại có thêm 6 người lớn và 3 trẻ em trong đó 1 nam nhân thì nằm trên cáng còn 3 đứa trẻ thì có bị tật khiến cho người trong bộ lạc rất ngi hoặc. Tại sao Sơn lại đưa họ về
không phải mấy người này nuôi chỉ tốn thức ăn sao nhất là 3 đứa nhỏ kìa.
Tạm thời trong lúc chưa hoàn thành nhà thì nhóm người này cũng được bố trí 1 cái lều riêng ở cũng như buổi tối được tham gia ăn uống cùng bộ lạc.
Họ bất ngờ với sự giàu sang của bộ lạc này không những có thịt để ăn no mà môi người có 1 cái bát đá cùng với ở giữa có 1 nồi đá to đựng thức ăn lại thêm vật dụng đặt trong đó, thật sự họ không biêt dùng. Riêng Quân không ngồi như mọi người được nhưng cũng
được đỡ dậy và có 1 bát cháo cá riêng để hồi sức vì đối với người yếu ăn cháo là dễ hấp thu nhất.
Lúc này, Sơn mới đứng dậy nói: mọi người yên lặng nge ta nói!
Mọi người chắc lạ lắm phải không? Ta đem 1 nhóm người về mà có người b·ị t·hương nặng lại có đứa nhỏ bị tật. Chắc mọi người ngĩ rằng họ sẽ không có tác dụng, là gánh nặng.
Nhưng mọi người yên tâm! Tại bộ lạc chúng ta ai cũng sẽ có công việc, được lao động và có đủ thức ăn no và ngon.
Bởi vì bộ lạc có rất nhiều em bé cùng bà bầu gần sinh vậy nên ngày mai, khi hoàn hành căn nhà đầu tiên sẽ ưu tiên cho bà bầu lớn vào đó ở trước. Người b·ị t·hương nặng cũng vậy. Ngoài ra, từ hôm nay, trong thời gian ban ngày lao động thì các bà bầu lớn cùng với
đám nhỏ, và người b·ị t·hương sẽ ở 1 nơi để tiện chăm sóc, chúng ta sẽ không bỏ mặc họ mà tập trung 1 nơi để đỡ tốn người chăm sóc.
Bộ lạc ta muốn mạnh mẽ thì không phải chỉ là ăn uống mà cần thêm nhân khẩu, ai cũng có tác dụng của họ. Vậy nên từ nay nếu ai nhìn thấy nhóm người lang thang thì có thể dẫn về gặp các vị lãnh đạo để cho họ gia nhập bộ lạc, không quan trọng già yếu hay
bệnh tật. Nếu yếu chúng ta chữa cho họ khoẻ họ sẽ là người của bộ lạc Đá Xanh.
Bộ lạc Đá Xanh luôn là nơi an toàn cho những người bị yếu thế.
Nghe tới đây cả bộ lạc hoan hô mà theo cách Sơn chỉ mọi người là thay vì hú hò hét thì có thể vỗ tay, nhất thời từng tràng pháo tay vang lên. Mấy người mới gia nhập cũng không biết làm như này là sao nhưng thấy mọi người làm cũng làm theo, thậm chí Quân
đang nằm trên cáng cũng làm theo vậy.
Trong ánh mắt của Quân, Trường, Sỹ đều dấy lên ánh mắt biết ơn nhìn về Sơn người đã cứu giúp họ lúc khó khăn, họ tự hứa với lòng rằng sẽ dùng cả tính mạnh để bảo vệ Sơn cũng như bộ lạc này.
Lúc này, Trường, Sỹ nâng cáng của Quân đi tới phía trước của Sơn, 2 người bọn họ quỳ xuống lạy với Sơn sau đó nói: Bọn ta được Sơn cứu giúp lúc khó khăn, xin thề suốt đời là dân của bộ lạc Đá Xanh, xin thề bảo vệ Sơn bảo vệ bộ lạc, sau đó quỳ lại dập đầu cộp
cộp nền đất, duy có Quân do chân b·ị t·hương không làm được cũng cúi xuống cũng như trào nước mắt của sự xúc động cảm ơn vì đã cứu họ, cứu gia đình, vợ con họ, cho họ tương lai.
Sơn nói: Các ngươi đứng lên đi, đây là việc chúng ta cần làm! Từ nay các ngươi là người của bộ lạc Đá Xanh, sau này các ngươi đi theo ta.
Lúc này lại từng tràng pháo tay từ bộ lạc vang lên nữa, vang cả khu rừng luôn khiến cho đàn sói mới di chuyển tới khu này cũng bị động và để ý thế nhưng thấy bộ lạc lớn cộng với đều là người khoẻ mạnh lại có nhiều lửa vậy nên chúng rút lại vào rừng.
Sau đó mọi người ăn uống rồi ngỉ ngơi, bởi bộ lạc quá đông nên toàn bộ lạc đã ra ngoài hang, để hang là nơi chứa thực phẩm.
Trong đêm, lửa vẫn luôn cháy để nung cũng như làm muối cùng với đó luôn có đội canh gác đêm đảm bảo giấc ngủ cho những người khác.
Đặc biệt 2 đêm nay lai có tiếng sói tru từ dãy núi phía bên kia báo hiệu có đàn sói mới x·âm p·hạm vào lãnh thổ.