Ngoài việc dự trữ kim loại quý là vàng, bạc ra thì Sơn cũng hỏi về bộ công nghiệp:
Sắt bộ trưởng về dự trữ sắt và đồng trong nước như thế nào rồi?
Sắt nói: Thưa hoàng thượng! hiện tại dự trữ đồng và sắt chia đều tại các xứ với tổng dự trữ mỗi loại 1000 tấn. Dự trữ nhiều nhất tại Thái Nguyên, Trấn Ninh, Gia Định là 3 nơi tổ chức đóng tàu cũng như rèn nhiều nhất.
Sơn: ít vậy sao? Tại sao không tăng lượng dự trữ lên? Phải biết sắt thép, than đá là nguồn dự trữ quốc gia phải có, ta muốn trong năm nay nâng tổng lượng dự trữ lên 2000 tấn mỗi loại đồng, sắt riêng than đá thì phải dự trữ hơn 10.000 tấn.
Sắt nói: Thưa hoàng thượng! đây là con số quá lớn lại với năng lực sản xuất của chúng ta hiện nay chỉ ở mức duy trì như vậy đã rất khó.
Trí nói: Sắt bộ trưởng đừng lo! Việc này bệ hạ đã tính trước! trong nước chúng ta đã sản xuất tới năng lực giới hạn rồi thì chúng ta có thể thu mua ở lục địa phía Đông.
Sắt: Vâng! Vậy bộ công nghiệp sẽ tiến hành xây dựng các xưởng tinh luyện kim loại tại đảo Di Châu để sản xuất.
Sơn nói: Về vấn đề sản xuất và phân phối kinh doanh sẽ do Linh bộ công thương phụ trách. Cụ thể như thế nào thì hãy gửi bản kế hoạch lên Tuệ để xem xét trước.
Sơn: trước tiên cứ bán muối trước đã, về vấn đề quần áo, dày dép thì có thể triển khai bán nếu lợi nhuận tốt còn về sắt thì chúng ta thảo luận luôn xem nên bán cho nước nào bởi nó sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới cán cân sức mạnh của các nước này.
Trí nói: Theo như những lời mà Hùng đoàn trưởng nói thì tạm thời chưa thể bán cho Hán hay Tây Hạ được bởi 2 quốc gia này đang có lợi thế về muối, lương thực và nhân khẩu. Riêng nếu bán cho Liêu hoặc Hung Nô thì với sức mạnh kị binh sẽ nhanh chóng tiêu diệt các thế lực còn lại mất.
Câu Lưu cũng chưa thể bán bởi ưu thế của chúng ta ở đó là thủy quân nhưng thiên về kĩ thuật còn nhân số tất nhiên sẽ thua kém các thế lực bản địa. mà Câu Lưu lại là nước có đội thuyền đông nhất.
Trí: Theo ta, bán cho Sila là hợp lý nhất, chúng ta ngoài việc bán muối còn bán cả đao sắt và giáp sắt giúp cho quốc gia này mạnh lên thì ngay lập tức 2 nước Liêu và Hán sẽ không chấp nhận và động binh, như vậy sẽ khiến khu vực nổi lên chiến loạn bởi sau lưng nước Hán, Liêu là 2 nước Tây Hạ, Hung Nô vẫn đang rình rập.
Trí: Khi Sila mạnh lên đẩy lùi 2 nước kia về sâu trong nội địa thì chúng sẽ thấy ưu thế của vũ khí thép so với đồng, từ đó chúng ta có thể thương thảo để tiện ép giá 1 chút, như vậy tha hồ mà vơ vét khoảng sản của các quốc gia này.
Sơn nói: Thủ tướng nói rất đúng hướng thế nhưng sự việc luôn luôn có biến chuyển do vậy con người cũng phải biến chuyển để thích nghi với tình huống. Vì vậy con người là cực kì quan trọng do đó, các vị hãy chọn những người có tiềm năng nhất đến Di Châu để thể hiện bản thân trước. Các vị hiểu ý ta chứ?
Lúc này, toàn bộ quan chức ở đây đều hiểu, Di Châu là 1 lãnh thổ mới của của nước Việt có tính chất cực kì quan trọng nên toàn bộ nội các cũng nhìn chằm chằm vào sự phát triển nơi này cũng là sự phát triển của những vị quan chức tại đây điều hành Di Châu có khả năng sẽ là những vị lãnh đạo chủ chốt trong tương lai nên nhất định không để thua sút các bộ khác được.
Sơn nói: Về quân sự đã đi trước với 5000 quân đảm bảo an toàn cho hệ thống đảo rồi với tốc độ của tàu 5 động cơ thì chỉ trong 10 ngày sẽ tới được Di Châu rồi.
Sơn: về nhân sự và nguyên vật liệu cũng như máy móc vận chuyển tới Di Châu thì các bộ cần tính toán kĩ để đảm bảo hiệu quả sử dụng cũng như Di Châu ở xa thì bản thân nó có thể vận hành tốt phần nào nhưng cũng không được lộ mất bí mật quốc gia.
Sơn: Đảo Di Châu sẽ là nơi trung chuyển nhiều hàng hóa cũng như phải đảm bảo thủy quân mạnh mẽ bao phủ khu vực cũng như đảm bảo an toàn vậy nên bộ QP cũng nên chuẩn bị thành lập thêm các hải đoàn thường trực tại Di Châu cũng như kết hợp tuyển dụng lính tại địa phương.
Sơn: Được rồi! 2 ngày sau các bộ gửi kế hoạch lên phê duyệt sau đó lập tức triển khai sớm.
Ta nghĩ rằng, Di Châu sẽ không yên bình đâu, các tàu hơi nước có mặt càng sớm càng tốt.
Còn vấn đề thành lập các đại sứ quán tại các nước thì bộ ngoại giao hãy chủ trì nhanh chóng thiết lập để có cơ sở tìm hiểu cũng như đầu mối thu mua công khai hàng hóa.
Được rồi! Cuộc họp đến đây thôi! Mọi người về làm việc đi.
Lúc này, toàn bộ mọi người đều giải tán ai về bộ người nấy lao đầu vào chuẩn bị nhân sự cùng nguyên vật liệu đi Di Châu.
Chuyến đi này tuy nói có gian khổ nhưng sau hồi gian khổ đó nếu thể hiện được tốt sẽ có tiền đồ vô lượng, đó sẽ là cơ sở để sau này tiến cao hơn trong vai trò lãnh đạo cũng như thể hiện năng lực bản thân.
Đối với nước Việt thì Di Châu cực kì quan trọng bởi không chỉ cung cấp được nguồn tài nguyên, con người… dồi dào mà còn kiểm soát được tuyến hàng hải kéo dài cũng như sự phát triển về sau của nước Việt trực tiếp cần thiết tới nó để thông thương với các nước.
Đó là chưa kể rất nhiều quần đảo khu vực phía nam đảo còn rất nhiều tài nguyên cũng như con người.
Nếu so sánh với các quốc gia mà nước Việt đã biết trên thế giới này thì nước Việt đang là quốc gia có lượng dân số ít nhất.
Dân số ít ngoài việc dẫn tới sức lao động của quốc gia kém đi mà còn dẫn tới thiếu nhân lực nhiều lĩnh vực đặc biệt là quân sự và thứ cực kì cần thiết chính là trí tuệ bởi chỉ khi được giáo dục đào tạo đầy đủ cùng với số lượng người cực lớn mới có khả năng có được nhiều nhân tài hơn trong nhiều lĩnh vực.
Do đó việc nhập cư là cực kì cần thiết tuy nhiên lại không thể ồ ạt được bởi các quốc gia như Rắn quốc hay quốc gia phương Đông đều có văn hóa lên tới hằng trăm thậm chí nghìn năm và đã vượt qua văn minh bộ lạc từ rất lâu.
Những quốc gia này đã hình thành văn hóa đặc trưng của mỗi nước như vậy nếu nhập cư ồ ạt lại không có phương thức xóa bỏ văn hóa cũ của các quốc gia đó sẽ dẫn tới quá trình đồng hóa ngược.
Điển hình là quá trình đồng hóa ngược của người Hán đối với người Mông Cổ hoặc là người Hán với Mãn Thanh. Cho tới hiện tại những vương triều đó đều bị coi là vương triều của Trung Quốc thậm chí những vùng đất trước kia như Nội Mông hay Mãn Châu cũng vì thế mà bị sát nhập vào lãnh thổ Trung Quốc.
Tất nhiên, Sơn không muốn điều này xảy ra.
Cho nên để đồng hóa thì Sơn không thể làm như cách của người Mông Cổ hay Mãn Châu được cũng không thể làm bằng cách vua Minh Mạng đối với người Chăm tức là sử dụng phương pháp tiêu diệt đến mức số nhỏ được bởi dù sao nước Việt vẫn đang rất cần nhân khẩu.
Sơn nghĩ tới phương pháp giáo dục, đào tạo cho thế hệ trẻ, thế hệ kế cận.
Theo đó, những người lớn tuổi và trưởng thành từ nhiều vùng sẽ được trộn lẫn với nhau dưới sự lãnh đạo của 1 người Việt, sử dụng chữ Việt, tiếng Việt để trao đổi.
Bắt buộc trong vòng 5 năm phải đọc thông viết thạo tiếng Việt, nếu ai không hoàn thành được thì sẽ không được tính là công dân hoàn chỉnh và không được cấp thẻ cá nhân như vậy cuộc sông sau này của họ chỉ là sống và làm việc trong hầm mỏ hoặc trong các lò mà gần như sẽ không nói chuyện cùng ai như thế văn hóa của họ sẽ không được truyền bá.
Những người công dân bình thường sẽ được sống và làm việc, lễ hội tất cả đều theo văn hóa của nước Việt, các câu ca dao, tục ngữ, những bài hát bởi bài học thì khó nhớ nhưng bài hát hay thì rất dễ nhớ bởi nó có vần điệu giúp cho con người ta hưng phấn cũng như tập trung vào hơn.
Cuối cùng là đào tạo bắt buộc cũng như tách biệt, những trẻ em sau sinh đều được cùng mẹ ở tại bệnh viện để tiện chăm sóc cho tới khi đủ 6 tháng thì mẹ của chúng sẽ trở về làm việc và có thể tới chăm con bất cứ lúc nào.
Tuy nhiên áp lực cuộc sống sẽ khiến họ lao vào làm việc để có cuộc sống tốt hơn vì thế mà cũng có ít hơn thời gian thăm nom, trong khi đó nhà nước lại cung cấp dịch vụ đầy đủ chăm sóc, bảo vệ cho đứa trẻ lớn lên như thế sẽ giúp phụ huynh có con nhỏ có nhiều thời gian làm việc mà không phải lo lắng.
Về lâu dần sự tiếp xúc càng ngày càng ít đi khiến cho sợi dây tình cảm này dần nhạt, trong khi những đứa trẻ này dành phần lớn thời gian ở nhà trẻ cùng đám trẻ cùng lưa học tập, nói chuyện, tiếp thu hoàn toàn văn hóa cũng như ngôn ngữ Việt mà không có điều kiện cùng thời gian giữ ngôn ngữ bản địa.
Khi mà ngôn ngữ cùng chữ viết của 1 văn hóa bị biến mất cũng chính là khi văn hóa đó bị biến mất.
Trong khi đó những đứa trẻ sẽ có thời gian được nuôi dưỡng, học tập cũng như lao động tới năm 15 tuổi hoàn toàn trong môi trường Việt sẽ hình thành cách suy ngĩ cũng như lập luận của con người Việt, sau đó ra trường gia nhập những học viện hay đào tạo cao hơn lại được làm việc trong môi trường đó lại không có 1 môi trường văn hóa nào đủ sức cố định bởi dân cư là sự trộn lẫn như vậy những đứa trẻ đó sẽ hoàn toàn trở thành người Việt sau đời thứ 2.
Cũng có những lúc có vị bộ trưởng hỏi: tại sao cần phải xóa bỏ văn hóa cũ?
Sơn cũng từ tốn mà cho họ biết: Mỗi người sẽ có 1 luồng suy nghĩ, nên cũng sẽ có người nghĩ tốt và nghĩ xấu và khi họ biết được nguồn gốc vậy chính là nguyên nhân của nổi loạn khí đó chúng ta vừa phải chống thù trong vừa phải chống giặc ngoài. Vậy cách phòng trừ chính là biến họ trở thành chúng ta như vậy sẽ mất đi thù trong.
Có người cũng hỏi tại sao phải làm kì công và lâu vậy mới được thì Sơn lại nói: Nếu không làm thế thì văn hóa của chúng ta mới có được 3 năm làm sao có thể so sánh với văn hóa hàng trăm hàng nghìn năm của họ. Nếu chúng ta không mạnh mẽ xóa bỏ nó đi thì chính chúng ta cũng sẽ bị chúng nhấn chìm và biến mất theo dòng sông lịch sử.
Công việc này cực kì quan trọng nên được giao cho 3 vị bộ trưởng giáo dục, văn hóa thể thao, tài nguyên môi trường và quốc phòng trực tiếp phụ trách và triển khai ngay tại Di Châu để xem mức độ hiệu quả của nó.
Kết thúc cuộc họp cũng là thời gian nghỉ phép của Hùng cùng đoàn thám hiểm thế nhưng đôi chân hắn lại không thích sự an nhàn này, vậy nên hắn lại xin được tiếp tục đi thám hiểm phía Đông nơi hắn có sự thân thiết cũng như có nhiều đồng đội của mình.
Thấy Hùng nhiệt tình vậy nên Vũ cũng không có ý định ngăn cản lòng nhiệt huyết đó, thậm chí còn gợi ý cho Hùng cùng các thành viên thậm chí có thể đem vợ đi cùng miễn sao có đầy đủ sức khỏe, riêng những đứa nhóc thì phải ở lại học tập cho tới lúc hoàn thành chương trình.
Chỉ có những đứa trẻ trên 15 tuổi và đảm bảo đọc thông viết thạo mới được phép theo gia đình đi tuy nhiên lựa chọn là của chúng nó bởi sau mỗi chuyến trở về của những người đàn ông thường kèm theo là những câu chuyện thú vị của mạo hiểm giả càng kích thích tính tò mò của tuổi trẻ.
Như vậy chuyến tàu này ngoài việc gần như toàn bộ thành viên đoàn thám hiểm của Hùng lên tàu trở lại Di Châu còn có thêm rất nhiều người thân, vợ con của họ đi cùng, chỉ còn những đứa con nhỏ còn học và phụ nữ trong trong giai đoạn nghỉ ngơi thì ở lại mà thôi.
Họ di chuyển đây cũng không phải là đi chơi mà gia định họ còn được gọi là gia đình hạt nhân để xây dựng văn hóa Việt trên vùng đất mới, tại đây họ sẽ dạy cho người dân những công việc, luật lệ hay lễ nghi trong các buổi lễ …
Cứ như vậy, 7 ngày sau khi thuyền quân sự chở 5000 quân đi thì cũng lần lượt có những tàu hơi nước trọng tải lớn lần lượt lên đường để gửi tới Di Châu những máy móc, con người, những thứ gọi là tinh túy của nước Việt nhằm xây dựng Di Châu trở thành vùng kinh tế, quân sự vững mạnh của nước Việt.
Ngoài những tàu trọng tải lớn còn có nhiều lớp tàu cỡ nhỏ nhưng có tốc độ cao của thủy quân Việt cũng lên đường chấp hành nhiệm vụ.
Ngoài những tàu chở quân hay chở trang bị, nguyên vật liệu, máy móc ra thì còn có 2 con thuyền đặc biệt mà 1 thuyền thì trên vai mỗi người mang hình đôi cánh đen và thuyền mỗi người mang đôi cánh trắng, đây chính là 2 đại đội gần 100 người của Minh Vệ và Ám vệ với mục đích rõ ràng.
Minh vệ sẽ xử lí sạch sẽ những con sâu mọt đang làm vấy bẩn nước, đảm bảo cho 1 đất nước ổn định cùng bộ máy trong sạch có trách nhiệm với dân chúng.
Ám vệ sẽ đào tạo người mới cũng như thâm nhập vào các thế lực tại đây để tìm hiểu nội tình các quốc gia, giúp cho tổ quốc giành được nhiều lợi ích hơn cũng như phòng trừ những điều bất ngờ xảy đến với đồng bào mình.
Những ngày sau đó, có rất nhiều thông tin về đảo Di Châu được công khai trên các loa của khắp các thôn làng để mọi người được biết ngoài ra họ còn được cung cấp thêm thông tin hỗ trợ cho những cư dân di cư tới những vùng đất mới như quần đảo Hùng và đảo Di Châu sẽ được hỗ trợ kinh tế, nhà cửa, thưởng cực kì lớn.
Ngoài ra, chính sách thu hút nhân tài cho Di Châu, quần đảo Hùng. cũng được triển khai bằng việc những người có tay nghề cao, kỹ thuật tốt có thể tới Di Châu, quần đào Hùng để làm việc với mức lương gấp 2 lần so với hiện nay vì thế có 1 số người trẻ cũng viết đơn xin được đi.
Nhất là những thanh niên trẻ mới từ trường đào tạo ra, họ đều là những con người bừng bừng nhiệt huyết mong muốn được xây dựng vùng đất mới, khiến mình có thể được vang danh cũng như được đất nước công nhận thì không có chỗ nào hơn các vùng đất đó.
0