Đại Yêu Quái
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 139: Phục
"Ấy c·hết, quên là còn có ngươi ở dưới."
Tạ Diệm sắc mặt trắng bệch, thế nhưng vẫn cố gắng quỳ xuống hành lễ: "Lão nô mệnh lớn, vẫn còn phúc theo hầu điện hạ."
Xà Hạc hai người quay qua, thấy Âu Dương Đức vừa lúc lấy ra một con dao nhỏ nhìn mình mỉm cười tà dị, nội tâm không nhịn được run lên một cái. Hạc Nhị nuốt một ngụm nước bọt, cố xua đi hình ảnh không mấy tốt đẹp trong đầu mà hỏi: "Chúng ta không được c·hết sao?"
Lão cúi đầu, mang theo một đống giấy trắng, bút mực để ở trên bàn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hai huynh đệ đưa đưa mắt nhìn nhau, sâu sắc cảm thấy võ đạo Tông Sư ở trong lòng đối phương cũng không đáng giá.
Lý Thừa Nhân gật đầu, bước tới đá Xà Hạc song sát mỗi người một cước: "Đến cả Hoàng tử mà cũng dám g·iết, Thần Đô dạo này gan to thật nhỉ?"
"Đáng tiếc, lão phu lại không có nhã hứng đó."
Lý Thừa Nhân gật đầu, sau đó một đường đi thẳng đến trước mặt Thiết Kiếm Hầu. Đoạn hắn lấy phong thư trong ngực ra, xé mở bao bì, ánh mắt liếc nhìn từ trên xuống dưới một cách qua loa rồi khẽ lắc đầu.
Lão nhân kia cũng im lặng đặt tay lên kiếm, chậm rãi nói: "Người kia và lão phu cũng có chút quan hệ, không thể không quản."
Yếm Tuyết bị điểm huyệt chỉ có thể nằm yên ở đó, trán đổ mồ hôi lạnh, cả kinh nói: "Ngươi định làm gì?"
"Ta muốn các ngươi trở về Thần Đô."
"Ngươi thích ngủ cạnh ta hay ngủ một mình?" Lý Thừa Nhân hỏi.
Tạ Diệm không dám nhiều lời, sau khi tạ ơn liền thu Huyền Âm Bảo Giám rồi lui ra ngoài.
Lý Thừa Nhân gật đầu, vào luôn chuyện chính:
Lý Thừa Nhân móc hai viên thuốc đen ngòm nhét vào miệng hai người, sau đó dặn dò: "Đây là Vô Tận Đoạn Dương đan, nếu trong vòng một tháng không có thuốc giải thì sẽ phát bệnh, d·ụ·c vọng trong người càng lúc càng lớn, trong ngày phải giao hợp đủ mười tám lần thì mới dứt được triệu chứng, nếu không qua ngày thứ hai thì con số sẽ lên ba mươi sáu lần, ngày thứ ba là năm mươi bốn lần, cứ thế mà tính..."
Diệp Phong hai tay chấp ở sau lưng, tựa như chiếc lá nhỏ theo gió mà lay, như trăng trong đáy nước mãi mãi không thể chạm tới.
Yếm Tuyết trằn trọc đến hừng sáng mới có thể chợp mắt, chưa được bao lâu thì đã bị hai cái chân dẫm đau đến thức.
...
Hạc Nhị: "Điện hạ, nhìn chúng ta dễ lừa lắm sao?"
"Điện hạ, cái này..." Tạ Diệm đọc có mấy trang thì hô hấp dồn dập, một mặt khó có thể tin tưởng nhìn về nhà mình điện hạ.
Âu Dương Đức ở phía sau hiểu ý, vung tay rắc xuống một ít bột phấn. Ngọn lửa nhỏ theo bột phấn mà lan tràn, trở nên lớn mạnh, dần dần nuốt chửng thân thể Thiết Kiếm Hầu, thiêu đốt ánh mắt bất đắc dĩ của y.
Hai người nhìn nhau, sau đó chớp nhoáng biến mất trong bóng tối. Nguyệt quang rơi xuống, chiếu rọi ánh kiếm sáng choang như cánh bướm chao lượn giữa đêm dài tịch mịch.
Cao thủ luyện đến cảnh giới này ngại nhất chính là thay đổi nội công. Bởi vì như đã đề cập, quá trình từ Nhị Lưu cho đến Tông Sư, cơ thể phải trải qua không ngừng biến đổi để thích hợp với loại nội công đó, quỹ tích nội khí vận chuyển cũng đã cố định khó mà thay đổi.
Chương 139: Phục
"Ngươi luyện Huyền Băng Bảo Giám nhiều năm, chân khí âm hàn, tuy rằng cũng khá lợi hại nhưng không đủ dai sức bền bỉ, cũng thiếu mấy chiêu về khoản cường công. Hai huynh đệ Xà Hạc một thân tạp kỹ cũng có thể dựa vào ưu thế hai người mà đánh bại ngươi liền là minh chứng." (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau đó nàng liền bị Lý Thừa Nhân dùng dây thừng quấn thành đòn bánh tét rồi ném xuống dưới chân giường. "Có phúc mà không biết hưởng, ài..." Lý Thừa Nhân phủi phủi tay, sau đó mặc kệ đối phương la hét inh ỏi, cứ thế mà đắp mền đi ngủ.
Mãi cho đến hơn nửa canh giờ, Lý Thừa Nhân mới xoa xoa trán mà đưa cho Tạ Diệm một quyển võ học mới tinh, trên bìa ghi mấy chữ: "Huyền Âm Bảo Giám"
Sau đó Lý Thừa Nhân nâng chân đạp cho mỗi người một đạp vào hạ bộ, đau đến cả hai nhe răng trợn mắt, mím môi rên rỉ.
Diệp Phong thở dài, rút ra thiết phiến, dùng kiếm pháp y hệt đối phương mà ứng chiến. Dưới bầu trời đêm, giống như thêm ra hai cánh bướm ưu nhã bay lượn.
Lý Thừa Nhân khoát tay áo, bước ra cửa nhìn xem. Tình cảnh trước mắt khiến hắn nhất thời chỉ biết yên lặng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cho nên muốn thay đổi nội công rất khó khăn, hoặc là tìm một môn nội công tương tự từ hình tới ý, hoặc là tự hủy ti vi luyện lại từ đầu. Phương pháp thứ nhất thì khó kiếm, phương pháp thứ hai lại chẳng khác nào bỏ qua mấy chục năm nổ lực trước đó, từ cao thủ trở thành tân thủ. Cho nên người trong giang hồ có thể học nhiều chiêu thức, nhưng lại rất ngại thay đổi nội công.
"Tạ công công, ngươi còn sống nổi không?"
Tạ Diệm cầm lấy trong tay, vô thức lật ra vài trang xem thử, sau đó hai mắt trợn to, giống như nhìn đến nghiện mà không thể dừng lại tay mắt. Huyền Âm Bảo Giám này giống như phiên bản cải tiến của Huyền Băng Bảo Giám, chỉ là nội luyện càng thêm tinh thâm, chiêu thức càng thêm âm độc, sát phạt kinh khủng.
Lý Thừa Nhân lại nói: "Các ngươi chỉ cần theo ta hai năm, nếu như làm được việc thì ta sẽ thả cho các ngươi tự do."
Chỉ là với người kiêm tu cả chục loại nội công như Diệp Phong, sửa đổi võ học đã là chuyện gì đó quá đơn giản. Lý Thừa Nhân kế thừa ký ức võ đạo đó, thoáng nâng cấp Huyền Băng Bảo Giám lên một tầm khác cũng chẳng là việc khó gì, xem như tiện tay thì làm.
Hai huynh đệ nhìn nhau, rồi lại nhìn thân thể gầy như da bọc xương của mình. Đừng nói ngày thứ hai, ngày thứ nhất chưa giao hợp đủ mười tám lần có khi hai huynh đệ đã hồn về cõi lạc luôn rồi.
"Nể tình ngươi theo ta nhiều năm, ban cho ngươi c·ái c·hết."
"Tham kiến điện hạ." Âu Dương Đức chạy tới hành lễ, thật ra cả đoạn đường này y đều âm thầm theo ở phía sau.
...
Thiếu niên này không ai khác ngoài Diệp Phong. Hắn đứng trên đỉnh lầu các, nhìn xuống khách điếm bên dưới, không khỏi bất đắc dĩ nói: "Hắn và ta có chút quan hệ, không thể không quản."
"Tiền bối, ta không muốn đánh nhau, hay là chúng ta tìm chỗ ngồi xuống nói chuyện?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Lý Thừa Nhân nhún vai: "Sao có thể lãng phí sự sống vô nghĩa như vậy được. Hoặc là cống hiến sức lực cho đất nước, hoặc là cống hiến thân thể cho khoa học. Ta đang cho các ngươi một cơ hội quay đầu làm người đó."
Tạ Diệm cúi thấp đầu: "Lão nô bất tài, để cho điện hạ thất vọng rồi."
Xà Nhất kinh ngạc: "Cái gì?"
Lý Thừa Nhân mở cửa ra, đã thấy Tạ Diệm theo lệnh chờ sẵn ở đó. Tạ Diệm nhìn thấy Yếm Tuyết bị trói nằm ở dưới sàn, lòng có kinh ngạc, lại không dám hỏi nhiều.
...
Xà Hạc huynh đệ hai người hít vào một hơi khí lạnh: "Trên đời còn có loại thuốc tàn độc như vậy..."
Yếm Tuyết đáp với dáng vẻ đương nhiên: "Ngủ với ngươi, ta thà c·hết còn hơn."
Lý Thừa Nhân lại bày ra dáng vẻ chẳng đáng là bao, phất phất tay nói: "Ngươi đi tìm Âu Dương Đức, bỏ tiền ra mua vài viên Huyền Âm đan sẽ có lợi cho tu luyện, có thể tăng mấy phần công lực. Sẵn tiện thì gọi cả hai huynh đệ Xà Hạc qua đây, ta vừa lúc có chuyện cần phân phó bọn họ đi làm."
Xà Nhất ngửa mặt lên, bất đắc dĩ: "Mưu sinh thôi, g·iết ăn mày hay g·iết Hoàng đế cũng là g·iết người, có khác gì nhau."
Hai huynh đệ Xà Hạc nhìn nhau, sau cùng thở dài, bọn họ căn bản là không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ đành cúi đầu thỏa hiệp. Hai huynh đệ không đứng lên nổi, chỉ có thể nằm ở đó mà đồng thanh nói: "Bái kiến Hoàng tử điện hạ, từ nay Xà Nhất (Hạc Nhị) nguyện ý tôn ngài làm chủ, cả đời hiệu trung."
Rất nhanh sau đó thì hai huynh đệ Xà Hạc cũng theo lệnh mà tới. Thấy Yếm Tuyết bị trói bất lực nằm trong góc, hai huynh đệ nhìn nhau cười khổ, sau lập tức quỳ xuống mà thưa: "Tham kiến hoàng tử điện hạ."
Bên ngoài trời đêm, một ông lão mặc áo khoác tơi phủ kín người, tóc xám tán loạn theo gió mà lay, trên tay chỉ cầm duy nhất một thanh kiếm trúc. Lão nhìn thiếu niên toàn thân áo trắng phía trước, không nhịn được hỏi: "Chẳng phải ngươi nói từ nay ở ẩn, không xen vào chuyện giang hồ nữa sao. Cớ gì đêm nay lại chặn trước mặt lão phu."
Lý Thừa Nhân một mồi lửa đốt cháy phong thư, sau đó để nó rơi xuống trên người Thiết Kiếm Hầu, ánh sáng trong đêm lóe lên vô cùng bắt mắt.
Lý Thừa Nhân cầm theo dây thừng lớn trở lại trong phòng, từ từ bước đến bên giường.
Chỉ thấy Tạ Diệm và cả Xà Hạc song sát đều t·ê l·iệt nằm ở dưới đất, mà xung quanh thì cắm đầy cương châm lít nha lít nhít, vừa nhìn liền biết là tác phẩm của Âu Dương Đức làm.
Lý Thừa Nhân không nói gì mà chỉ cặm cụi viết. Tạ Diệm thấy vậy cũng không dám lên tiếng, im lặng đứng hầu ở bên cạnh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Yếm Tuyết cắn răng nghiến lợi, hôm qua bị ném xuống giường, trán va với nền gạch sưng lên một cục, sáng nay lại còn bị đạp đến muốn trẹo cả eo, trong lòng cảm thấy người này rõ ràng là muốn chơi mình.
Hạc Nhị cũng nói: "Chỉ cần là giá tiền hợp lý, ai không thể g·iết?"
"Dính phải thuốc này còn có một tác dụng phụ, chính là không thể nảy sinh d·ụ·c vọng với người khác giới, nếu không có thuốc giải thì sẽ càng lúc càng nặng. Đến cuối cùng ngươi sẽ cảm thấy một con heo mẹ còn đẹp hơn tiên nữ, nhịn không được muốn lại gần giao lưu."
Thiết Kiếm Hầu như đã rõ ràng nguồn cơn sự việc, cũng không có cầu xin tha thứ, chỉ yên lặng nhắm mắt chấp nhận số mệnh.
Lý Thừa Nhân phất tay áo: "Sau hai năm các ngươi cũng không còn giá trị gì với ta nữa, thả đi lại có làm sao. Bổn hoàng tử xưa này chưa từng nuốt lời, càng không cần thiết phải nói dối với thuộc hạ."
"Ta không có hứng nói nhảm với các ngươi, một là đi theo làm đầy tớ cho ta, hai là trở về làm vật thí nghiệm cho Âu Dương Đức. Các ngươi chọn đi."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.