Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 140: Núi tuyết

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 140: Núi tuyết


"Ta đã là người của ngươi rồi, vậy có thể nói cho ta nghe một vài sự thật sao? tỷ như mười mấy năm qua thiên hạ đồn đại Cửu hoàng tử thần trí bất minh, bất học vô thuật đều là ngươi giả ra?"

Quốc sư hiện tại là người nắm giữ quyền lực cao nhất trong triều, dù tuổi tác đã cao, nhưng oai vọng không giảm, sau lưng là phe cánh đông đảo. Đến mức cho dù lão chân đạp hai thuyền, nhận lợi ích của cả Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử cùng lúc, lại không làm việc, cũng không ai dám nói động gì đến lão ta.

Lý Thừa Nhân cũng rất thành thật đưa trả lại: "Hi vọng lần sau ngươi có thể chủ động một chút, đừng để lần nào cũng là ta cởi." (đọc tại Qidian-VP.com)

"C·hết rồi, bị chính tay ta g·iết. Sau đó ta liền rời bỏ cố hương, lưu lạc đến nơi này rồi gia nhập Thần Đô."

Yếm Tuyết trầm mặc, sau đó không hiểu sao lại nói: "Nếu như ngươi đồng ý giúp ta g·iết một người, đừng nói là tấm thân này, ngay cả mạng ta cũng tình nguyện bán cho ngươi, trung thành cả đời."

Yếm Tuyết cầm lại đồ vật của mình, lòng giận khó nguôi: "Loại người như ngươi, một ngày nào đó cũng sẽ c·hết trong tay nữ nhân."

Huống hồ, vừa lúc cần nàng ta làm loạn.

"Bởi vì... ta xinh đẹp." Yếm Tuyết nghi hoặc nói, nàng vẫn chưa quên được ánh mắt háo sắc của đối phương đêm hôm trước, cùng với bàn tay dơ bẩn kia.

Chỉ thấy vị hoàng tử đáng ghét kia cười cười:

Lý Thừa Nhân lại nói: "Các ngươi chỉ theo ta hai năm. Cho nên muốn nhận được lợi ích thì cũng phải bỏ ra công lao tương xứng. Nếu hai huynh đệ các ngươi bất tài vô dụng, ta cũng lười thu về dưới trướng."

"Tốt nhất là hỗn đến cao tầng." (đọc tại Qidian-VP.com)

"Ồ, vậy người kia đâu?"

"Ta muốn các ngươi trở về Thần Đô."

Chương 140: Núi tuyết

"Ta là trẻ mồ côi, từ nhỏ đã được người khác đem về đào tạo để làm sát thủ."

Thấy Yếm Tuyết bị trói nằm một chỗ ngẩng đầu lên phẫn nộ như con mèo nhỏ, Lý Thừa Nhân không nhịn được đưa tay ra sờ lên đôi gò má trắng ngần đó, bàn tay từ từ vuốt ve xuống cái cổ nõn nà như ngọc, sau lại luồn vào trong vạt áo mà không ngừng phá phách.

Hai huynh đệ Xà Hạc hít vào một hơi, Diệp Phong lúc hiện tại được tôn xưng là thần thoại sống của võ lâm. Nếu không phải hắn đã tuyên bố lui về ở ẩn thì Thần Đô gần đây cũng không dám lộng hành như vậy. Nội công tâm pháp mà Diệp Phong luyện, có thể tưởng tượng ở trong giang hồ giá trị thế nào, nhất là nó lại quá phù hợp với huynh đệ Xà Hạc.

Đợi đến hai huynh đệ Xà Hạc đều đi cả rồi, Yểm Tuyết bị trói nằm dọc dưới chân giường mới ngẩng đầu lên: "Ngươi thu nhận người chỉ hai năm, mà chịu bỏ ra tiền vốn lớn đến như vậy sao? Ngay cả nội công tâm pháp cỡ như Âm Dương quyết mà cũng không tiếc?"

"Ta không quan tâm tên thật của ngươi là gì, dùng biệt danh cũng được."

"Nếu ta vì một cao thủ Tuyệt Đỉnh ở đâu cũng có như ngươi mà đi g·iết vị quốc sư ngay cả Tông Sư gặp mặt cũng phải cúi đầu, vậy thì vụ làm ăn này quá lỗ vốn rồi..."

Hai huynh đệ vừa cầm lên nhìn lướt qua, đã nghe giọng Lý Thừa Nhân lười biếng nói rằng: "Đây là thử thách nhỏ dành cho hai ngươi, nếu như có thể nắm giữ vị trí cốt lõi nào đó trong Thần Đô, trên tay ta còn có Âm Dương quyết."

Diễn xuất của Lý Thừa Nhân xém chút nữa lừa gạt được cả bản thân hắn: "Chỉ là bắt đầu từ hôm nay, vận mệnh của ta, ta sẽ tự mình nắm ở trong tay."

Thấy đối phương bất chợt thay đổi thái độ, Lý Thừa Nhân có chút hiếu kỳ hỏi:"Là ai?" (đọc tại Qidian-VP.com)

Yếm Tuyết trầm mặc: "Ngươi muốn ta làm gì?"

Lý Thừa Nhân cũng không quay đầu lại, thuận miệng nói: "Biết sao mà ta giữ cho ngươi sống đến giờ không?"

Nụ cười trên mặt Lý Thừa Nhân dần tắt, sau mới tự giễu cười một tiếng: "Giả ngốc gì chứ..."

"Trước đó thì sao?"

"Ta là sát thủ của Thần Đô."

"Nếu không gương mặt xinh đẹp của ngươi, không giữ được mạng ngươi đâu."

Yếm Tuyết hừ lạnh một tiếng: "Thân nam nhi của ngươi cứ giữ mà dùng. Chỉ cần ngươi nhớ sau một năm giải độc cho ta là được, về sau đường ai nấy đi."

"Điện hạ đánh giá quá cao bọn ta. Tuy đều là Tông Sư, nhưng bọn ta chiến lực yếu kém, phải khi hợp sức mới có lực đánh hơn người. Muốn làm sát thủ cấp Thiên thì được, nhưng mà khó lòng vào đến cao tầng, làm được chức lớn." Xà Nhất khổ bẩm.

"Đương kim quốc sư."

"Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, từ giờ cho đến khi thời hạn kết thúc, ngươi là người của ta, và chỉ có thể là người của ta." (đọc tại Qidian-VP.com)

"Đoán đúng một nửa." Lý Thừa Nhân chậm rãi bước đến trước mặt Yếm Tuyết, ngồi xổm xuống nói: "Ngoài ra ta còn rất tò mò, ngươi là ai?" (đọc tại Qidian-VP.com)

Nghe vậy, hai huynh đệ Xà Hạc trên mặt toàn là bất đắc dĩ.

Yếm Tuyết chưa nói dứt câu, đã bị ánh nhìn chằm chằm của Lý Thừa Nhân ngắt lời. Hắn nhìn nàng, chỉ chậm chậm nói ra mấy chữ: "Không từ thủ đoạn."

"Vậy ngươi định dựa vào cái gì để nắm giữ vận mệnh của mình đây, đừng nói là dựa vào thân thủ trói gà không chặt, cùng với mấy tên thuộc hạ Tông Sư..."

Xà Hạc hai người hôm trước còn cảm thấy mình thảm, hôm nay vội cầm kiếm pháp trên tay mà mừng rỡ như điên, dập đầu quỳ lại nói: "Huynh đệ bọn ta chắc chắc sẽ dốc hết sức lực, tuyệt đối không phụ kỳ vọng của điện hạ."

Nhìn cái áo yếm có thêu một chữ tuyết, Lý Thừa Nhân không nhịn được nói: "Ngươi cũng rất biết bịa biệt danh."

Yếm Tuyết ngồi lên trên giường, ánh mắt tùy ý nhìn qua. Nàng xem trọng hắn những năm này ẩn nhẫn, nhưng không thể xem trong thực lực của vị hoàng tử này. Trận c·hiến t·ranh đoạt đã bắt đầu hơn chục năm, hiện tại phần lớn thế lực đều đã đứng đội, một vị hoàng tử tứ cố vô thân cho dù tài trí hơn nữa thì có thể làm được gì.

Hạc Nhị như có điều suy nghĩ, chợt kinh mà hô: "Âm Dương Quyết? Chẳng lẽ là thứ thần công của Đệ Nhất đã dùng để đánh bại cả chục cao thủ trên hội võ kén rễ tại Dược Vương Cốc năm ấy?"

Lý Thừa Nhân gật đầu: "Chính là nó."

"Cô nương, ngươi đang chơi đùa trước miệng hổ!"

Yếm Tuyết nhíu mày, gần như không cần suy nghĩ liền đáp:

"Vậy đó hẳn là nữ nhân rất lợi hại, ta có chút mong chờ đó."

"Cho nên mới đặt niềm tin vào sự thương hại của người khác."

Yếm Tuyết hoạt động một chút thân thể tê mỏi, ánh mắt rất nhanh dời về cái yếm trên tay Lý Thừa Nhân.

Yếm Tuyết ngửa người ra sau, bàn tay cầm yếm từ từ kéo vạt áo xuống, lộ ra một mảnh núi non trắng ngần khiến người ta nhìn mà không thở nổi. Nàng đưa ánh mắt, nhẹ cong môi cười: "Thật không suy nghĩ lại sao?"

Lý Thừa Nhân gật đầu, phất tay: "Các ngươi có thể cút."

Lý Thừa Nhân lúc này ném một quyển sách xuống đất. Xà Nhất nhặt lên thì thấy bên trong chỉ có mấy trang, chữ viết còn mới, ghi lại một bộ kiếm pháp phối hợp hai người tên là Lưỡng Nghi kiếm pháp. Chiêu này một cương một nhu, âm dương hòa hợp, so với kỹ thuật phối hợp của hai huynh đệ bọn họ thì cao minh hơn không biết bao lần.

"Chẳng có kẻ nào từ nhỏ gian khổ mà sở hữu được làn da trắng hồng mịn màng như ngươi, sờ cả buổi cũng không sờ thấy một tia tì vết nào. Ngoài ra từ mùi hương trên người, cái yếm làm từ loại vải quý đã ngừng sản xuất vài năm trước, cả bút pháp và họa tiết được thêu tinh xảo này nữa..." Lý Thừa Nhân cười: "Cô nương, chưa từng trải qua sinh hoạt của tầng dưới chót, ánh mắt của những kẻ đã quen thuộc với bất hạnh là thứ mà cả đời này ngươi cũng giả không ra."

Lý Thừa Nhân nghe xong, rất nhiệt tình cho nàng một tràng pháo tay: "Khả năng bịa chuyện của ngươi rất sinh động, đáng khen."

"Đừng tỏ ra nghiêm trọng như vậy, với trình độ của ngươi, e rằng trong vòng một năm này chỉ có thể ở bên cạnh ta làm chuyện vặt vảnh."

Lời nói của Lý Thừa Nhân để trong lòng Yếm Tuyết rất im lặng, đã mặc định xếp hắn vào loại háo sắc đến c·hết cũng không chịu tỉnh ngộ.

"Ta là ngốc thật."

Yếm Tuyết lườm hắn, bất mãn nói: "Dựa vào đâu nói ta bịa chuyện?"

"Nên làm cái gì thì làm cái đó."

Lý Thừa Nhân nói đoạn, thuận tay cởi trói cho đối phương. Dù sao nàng đã bị phong tỏa kinh mạch, có muốn làm loạn cũng không làm được.

"Sao, sợ rồi?" Yếm Tuyết nhìn Lý Thừa Nhân, ánh mắt mang theo khiêu khích nói.

Lý Thừa Nhân liếc mắt nhìn nàng ta, nhếch miệng cười: "Ta thu nhận ngươi có một năm, mà đến cả thân nam nhi còn trao đi không tiếc nữa là."

Lý Thừa Nhân vô thức nuốt nước miếng, tà hỏa bốc lên như muốn t·hiêu r·ụi cả tâm can, ánh mắt nhìn nửa đỉnh núi tuyết đầy đặn lộ ra phía sau vạt áo không kiềm được mà dần khô nóng...

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 140: Núi tuyết