Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 151: Có trá, chắc chắn có trá!

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 151: Có trá, chắc chắn có trá!


Rất nhanh một cái bàn mới lại được đem ra, chỉ khác là lần này Lý Thừa Tâm tự mình cầm chén tự mình chơi, trên mặt toát ra vẻ nghiêm túc âm trầm. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Sao, không dám chơi?"

Lý Thừa Nhân lười biếng ngồi ngã người dựa vào ghế, ánh mắt hờ hững quan sát. Đến khi Triệu Nhị đặt chén xuống bàn, hắn có chút ngả ngớn nhếch lên khóe miệng: "Ba điểm!"

Nhất Lệ Tiếu cười cười: "Bước ra giang hồ, ai mà không có vài chục cái tên."

Triệu Nhị nghe mà trong lòng giông bão, mặt xám như tro, tràn đầy không hiểu mà nhìn về mấy con xúc sắc nằm gọn trong dĩa, như thế nào lại là năm điểm?

"Ban nãy ngươi nói mình là Đỗ Phú Quý?" Hầu Khanh nhíu mày, cảm giác hôm nay tùy tiện một người bước ra đều là Tông Sư. Cái này có chút không hợp thói thường.

Lý Thừa Nhân chậc chậc vỗ tay: "Làm tốt lắm, không uổng công bản Hoàng tử tin tưởng ngươi."

Lý Thừa Tâm liếc mắt nhìn hắn, trong bụng càng thêm buồn bực. Mẹ nó, ai chẳng biết là có trá rồi. Nhưng trá như thế nào mới là vấn đề, chẳng lẽ thật sự có quỷ.

Lý Thừa Tâm có chút mê man chưa tỉnh, đến khi nghe Lý Thừa Nhân nhàm chán hô một tiếng "Chém" thì mới giật mình.

"Chúng ta nói tới đâu rồi ấy nhỉ?"

"Cược thứ gì đó quý giá hơn đi."

Lý Thừa Tâm nhìn lại, đã thấy người kia mở chén từ lúc nào, bên trong không nhiều không ít, chỉ có vỏn vẹn bốn điểm. Kết quả này khiến người ta giận sôi, nếu như không lắc lại, có khi ván này hắn đã thắng rồi.

Sầu Thiên Thu và Nhất Lệ Tiếu nhìn nhau, gã thì mặt lạnh, gã thì tươi cười, đồng loạt bước ra phía trước.

Câu này của Hầu Khanh rất đâm tâm. Người nói vô tình người nghe hữu ý. Ánh mắt Lý Thừa Tâm nhìn về thuộc hạ cũng dần bất thiện, tuy chưa đến mức nghi ngờ, nhưng chướng mắt vẫn là phải có.

Hai bên đều quân lực đầy đủ, cho dù Lý Thừa Tâm có đông người hơn thì cũng phải trả một cài giá cực lớn mới mong thắng được. Tông Sư đánh với Tông Sư, hươu c·hết vào tay ai còn chưa nhất định.

Hầu Khanh luyện võ công chí dương chí cương đến cảnh giới Tông Sư, dù bên cạnh có quỷ thì hắn cũng cảm nhận được. Huống hồ bản thân Lý Thừa Tâm long khí hộ thân, yêu ma quỷ quái đạo hạnh kém chút là không dám đến gần.

Hầu Khanh ở bên cạnh không nhịn được nói: "Lão Triệu, ngươi là nội gián có phải không?"

Lý Thừa Tâm lấy khăn tay chậm rãi lau sạch v·ết m·áu trên mặt. "Là có chút không tận hứng. Hay là chơi thêm một ván?" Đến lúc này hắn làm sao còn nghĩ đối phương khờ ngốc. Bên người có nhiều Tông Sư như vậy, vị hoàng đệ này nếu không phải có cơ duyên đặc thù gì, thì cũng là biết ẩn giấu rất sâu. Là một đối thủ khó chơi. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Cửu Hoàng tử tọa hạ, Xem Tiền Như Mạng - Nhất Lệ Tiếu." Nhất Lệ Tiếu chấp tay hữu lễ nói: "Hộ chủ nóng lòng, đắc tội rồi."

Lý Thừa Nhân vừa dứt tiếng, Lý Thừa Tâm cười, giọng cười từ ban đầu đè thấp, cho đến về sau có chút càn rỡ.

"Được, chúng ta lại cược một ván."

Triệu Nhị bước tới cầm mấy viên xúc sắc bỏ vào chén dĩa lắc lắc mấy cái rồi để xuống bàn, trong lòng thầm định mình lắc ra mười tám nút, đối phương chẳng lẽ có thể lắc ra nhiều hơn.

Lý Thừa Nhân gật đầu, ánh mắt lại nhìn về phía Triệu Nhị: "Nhanh cái tay lên, đến lúc ngươi thể hiện rồi."

"Cửu đệ à Cửu đệ. Chẳng lẽ đệ thật sự cảm thấy chỉ cần không giả ngốc nữa thì có thể thắng được ta sao?" (đọc tại Qidian-VP.com)

Lý Thừa Nhân bất động thanh sắc: "Nói ngươi kìa, sao không chào hỏi một chút?"

Triệu Nhị run rẩy giải thích: "Điện hạ, trong này nhất định có trá."

Lý Thừa Tâm khóe miệng khẽ câu lên, cũng không quá xa lạ với tài c·ờ· ·b·ạ·c của thuộc hạ, cảm thấy chuyến này kết cục đã định.

"Một, một, một... ba điểm."

Trung niên nhân thường thường không có gì lạ lúc này cũng nhoẻn miệng cười, khí thế Tông Sư trên người ầm ầm bạo phát.

Lý Thừa Tâm rất tận hưởng một màn này, cho đến khi nghe được xung quang vang lẻn tiếng thất thanh: "Hai, hai, một... năm điểm?"

"Nếu đệ muốn thì cũng có thể tìm một người lắc hộ."

Quần chúng xung quanh một mảnh kinh ngạc, cảm thấy trong ván cược này chắc chắn có gì đó không bình thường rồi, lại hoặc là tên Triệu Nhị này vận khí quá đen đi.

Triệu Nhị còn đang muốn nói gì, trong đám đông bỗng nhiên có một ánh kiếm vô thanh vô tức bắn ra, nhanh tới cực điểm. Cả cánh tay cứ thế đứt lìa tận gốc rơi xuống, máu tươi phún ra như suối nhuộm đỏ bàn gỗ, cũng bắn lên gương mặt có chút trắng bệch của Lý Thừa Tâm.

Người nọ ngẩng mặt lên, khí thế Tông Sư không kiêng nể chút nào bạo phát, lãnh đạm nói: "Cửu Hoàng tử tọa hạ, Vô Tình Kiếm - Sầu Thiên Thu."

Lúc này hiển nhiên mặt mũi không quan trọng bằng cánh tay. Lý Thừa Tâm không nói gì. Triệu Nhị cũng là im lặng bỏ mấy hạt xúc sắc vào chén, nghiêm túc lắc.

Triệu Nhị không hiểu sao đối phương lại nói với mình một câu như vậy, song chắc cũng không ảnh hưởng gì. Hắn quay đầu ra sau đối diện với ánh mắt của Nhị Hoàng tử, trên mặt toàn là tự tin: "Điện hạ yên tâm, lần này chúng ta thắng chắc."

"Hoàng huynh còn muốn chơi một ván?"

Giữa lúc quần chúng còn đang bàng hoàng suy nghĩ xem có nên vì mấy thỏi vàng mà liều mình dính vào t·ranh c·hấp hoàng gia hay không thì một người trung niên tướng mạo thường thường không có gì lạ bước ra, tiện tay cầm mấy thỏi vàng nhét vào vạt áo.

Lý Thừa Tâm nghĩ nghĩ, lần này vốn chỉ định đến chào hỏi bắt chẹt một chút, không hiểu sao lại làm đến bước này. Đánh nhau cũng không thể đánh ở gần Long Đô như vậy, sau khi đắc thủ cũng khó mà chùi tay rồi.

"Lần này ta muốn cược mạng."

"So đo với bọn thuộc hạ làm gì chứ."

Một người áo đen di chuyển như hồn ma đến sau lưng Lý Thừa Nhân. Gã làn da trắng bệch, tóc đen xõa dài, cả người cũng mặc một bộ đồ đen rộng thùng tình, một thanh kiếm tinh tế từ trong ống tay áo rũ xuống, lưỡi kiếm vẫn còn dính máu.

Lý Thừa Tâm nghiến răng, mà Hầu Khanh thì trực tiếp nổi giận một quyền đập nát bàn lớn xông tới: "Quản ngươi là c·h·ó nhà ai, dám m·ưu s·át Hoàng tử điện hạ thì bỏ mạng xuống."

Lý Thừa Nhân liếc mắt nhìn qua đám người xung quanh: "Được rồi, có vị hảo hán nào muốn thay bổn Hoàng tử đánh cược?"

"Thường ngày khoác lác nhiều như vậy, đến lúc quan trọng lại chỉ đổ ra có năm điểm. Ông đây nhắm mắt còn đổ ra được số cao hơn."

"Thật sự là ba điểm!"

"Ai giúp ta lắc, thắng thì cầm vàng về, thua thì không liên quan, bổn Hoàng tử có chơi có chịu, vẫn là chặt tay ta!"

Đến lúc cái chén dở ra, quả nhiên bên này Tạ Diệm, Yếm Tuyết và cả Liễu Như Nguyệt đều khẽ biến sắc, Lý Thừa Nhân trong mắt cũng không giấu được vẻ bất ngờ.

Hành động này quả thật rất mang tính khiêu khích, cả Triệu Nhị và Lý Thừa Tâm nghe xong đều đen mặt. Thế nhưng sau khi mở chén ra, sắc mặt của bọn họ lại càng đen hơn.

Bên này, Tạ Diệm và hai nữ thấy mình bị đao kiếm bao vây thì cũng không khỏi sốt sắng. Chỉ có Lý Thừa Nhân là vẫn cứ thế lười biếng ngồi dựa vào ghế như chẳng có việc gì.

Tiếng đao kiếm rời vỏ vang lên không dứt, trong quán có mấy người không hiểu chuyện gì xảy ra tại chỗ b·ị c·hém c·hết, hóa ra quần chúng phần đa đều là người của Lý Thừa Tâm. Ba người che mặt bước ra đứng phía sau gã, khí thế Tông Sư bạo phát.

"Có thua có chịu, chỉ là mất một cánh tay thôi, không cần náo đến mức mạng cũng không còn."

"Lần này nếu như đệ thắng, mười vị mỹ nữ kia thuộc về đệ. Nhưng mà nếu đệ thua rồi..." Lý Thừa Tâm nhìn về Sầu Thiên Thu, tầm mắt âm trầm: "Ta muốn đòi lại một cánh tay."

Lý Thừa Nhân vẫn yên vị ngồi trên ghế, ngáp một cái: "Không ai pha cho ta ly trà sao?" Hắn liếc mắt nhìn hai người đẹp ở phía sau, tốn công 'mời chào' bọn họ về đội cũng không phải là để bọn họ làm bình hoa di động.

Lý Thừa Tâm hơi nhíu mày, năm điểm để thắng thì quá khó khăn, nhưng nếu lắc lại một lần... có khi nào lộ ra là chính mình chịu thua không nổi không?

"Hoàng tử điện hạ, thất lễ rồi."

"Ít như vậy?" (đọc tại Qidian-VP.com)

Lúc này lại bỗng nhiên nghe Lý Thừa Nhân nói: "Điểm thấp thế này chơi không có thú, hay là ngươi lắc lại một lần đi."

Lý Thừa Nhân chẳng quản đến mấy tên thuộc hạ giao lưu, thẳng mắt đối diện với Lý Thừa Tâm, cười nói: "Hoàng huynh hình như có chút không vui?"

"Tại hạ Đỗ Phú Quý, xin được phép vì điện hạ ra sức."

Ba con xúc sắc, tùy tiện ném cũng có thể ra sáu, bảy điểm. Một tên Tông Sư lấy c·ờ· ·b·ạ·c làm vui lại đổ ra chỉ có năm điểm, cái này không có vấn đề mới là lạ rồi.

Trả lời Hầu Khanh là ba viên xúc sắc nhanh như viên đ·ạ·n bắn tới. Thần quyền và xúc sắc chạm nhau, Hầu Khanh nhíu mày dừng lại, phát hiện bàn tay có thể so với sắt thép của mình vậy mà bị xúc sắc bắn đến tím đen.

"Mấy thứ này từ nhỏ đến lớn ta không đụng vào." Nói đoạn, Lý Thừa Nhân móc trong vạt áo ra mấy thỏi vàng lớn, tùy ý ném ở trên bàn.

Trước khi gia nhập Thiên Hạ Hội, Nhất Lệ Tiếu trốn nợ khắp nơi, chính mình đến cùng có bao nhiêu cái tên hắn cũng có chút không nhớ nổi.

Chương 151: Có trá, chắc chắn có trá! (đọc tại Qidian-VP.com)

Vỗ bàn một cái, Lý Thừa Tâm đứng lên: "Là kẻ nào to gan, dám ở trước mặt bổn Hoàng tử vung kiếm!"

Lý Thừa Nhân thôi bộ dáng ngả ngớn, chợt nghiêm túc nhìn Lý Thừa Tâm.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 151: Có trá, chắc chắn có trá!