Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 103. Chiến trường rèn luyện

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 103. Chiến trường rèn luyện


Liên tiếp có q·uân đ·ội, v·ũ k·hí, đ·ạ·n dược, máy b·ay c·hiến đ·ấu được đưa đến để viện trợ, chống lại thế công mạnh mẽ của Quân Cách Mạng.

" Đội trưởng, Quang Hải, Tấn Tài. Mọi người đều ở đây sao? Quá tốt rồi, em còn tưởng mình đang nằm mơ chứ ".

Nhất là loại chiến trường rộng lớn và khói lửa như ở đây, thời kỳ hiện đại lại càng hiếm xảy ra.

Đội trưởng Công Vinh, đội trưởng Đội Đặc Công số 3, rất nhanh lấy lại tinh thần, kéo theo hai người Quang Hải và Tấn Tài núp sát vào vách chiến hào.

Một người đàn ông đeo mặt nạ màu hồng với những xúc tu kỳ quái đứng dưới gốc liễu. Toàn thân người này đều được bao phủ trong một chiếc áo choàng đen.

Quang Hải bình tĩnh phân tích.

Dù cho pháo nổ inh ỏi bên tai vẫn có thể dễ dàng nghe hiểu ý của nhau.

Sự điềm tĩnh của đội trưởng và đồng đội khiến anh bớt lo lắng đi rất nhiều.

" Không muốn sống nữa sao? Mau núp sát vào bên này! ".

Ở Việt Quốc vậy mà còn có một nơi xảy ra c·hiến t·ranh lớn như vậy?

" Oành !!!".

Anh nhớ được mình là ai, nhớ những sự kiện quan trọng đã từng xảy ra trong đời, lại không tài nào nhớ nổi chuyện xảy ra gần đây nhất là gì.

Một quả đ·ạ·n pháo rơi vào bên cạnh chiến hào, nổ đất đá bắn tung tóe. (đọc tại Qidian-VP.com)

Quân đội Chính quyền Thực Dân lấy lại tinh thần bắt đầu phản kháng dữ dội.

Bộ binh Quân Cách Mạng Việt Quốc xung phong tiến công như vũ bão.

Văn Linh căng thẳng nắm chặt tay, mùi thuốc s·ú·n·g quanh quẩn khiến anh cực kỳ lo lắng.

Khắp cả chiến trường, đâu đâu cũng có thể thấy thân ảnh của những người lính Cách Mạng giống bọn họ, đang quên mình tiến lên tiêu diệt cứ điểm của địch. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hơn 18 máy b·ay c·hiến đ·ấu của địch đậu gần đó cũng bị hư hại nặng.

Dưới chân, thảm cỏ xanh mướt trải rộng khắp, cây cối cao lớn rủ bóng xuống hồ nước trong lành.

Một người bộ đội bị mảnh vỡ bắn ra từ quả pháo găm trúng đùi phải, đau đớn kêu thảm thiết.

Cảm nhận được tâm tình của Văn Linh, đội trưởng Công Vinh vỗ vai trấn an.

Là giả sao? Không thể nào! Tất cả mọi thứ đang xảy ra quá là chân thực.

Một luồng ánh sáng từ trên trời phủ xuống, bao bọc lấy cả người Văn Linh.

" Nếu là mơ có khi còn tốt hơn. Chúng ta hình như đang ở giữa chiến trường thật sự đó ".

Công Vinh nhanh chóng quyết định rồi lớn tiếng nói.

Tấn Tài lớn tiếng hướng ứng.

Đúng 17 giờ chiều, ngày 13 tháng 3 năm 1954. Đại đoàn 3312 của Quân Cách Mạng Việt Quốc bắt đầu t·ấn c·ông vào cứ điểm lớn nhất của Chính quyền Thực Dân, mở đầu cho chiến dịch lịch sử.

Không chờ Văn Linh định thần lại đáp lời, người đeo mặt nạ thần bí phất tay một cái nói.

Mộng giới? Đó là cái gì? Hắn ta đang chỉ nơi này sao?

Văn Linh vội vàng nói ra trải nghiệm của mình.

Ba người giống như Văn Linh, đều bị một người đeo mặt nạ thần bí đưa đến chỗ này.

" Không được rồi, vị trí này quá gần lô cốt địch. Cứ như này chúng ta sẽ b·ị b·ắn c·hết hết mất. Mấy cậu theo tôi tiến lên, chúng ta phải phá hủy lô cốt bên kia thì mới có thể tiếp tục đào về phía trước được ".

Tại đây, toàn bộ thế giới đều đang biến đổi.

Tên đeo mặt nạ? Chẳng lẽ ba đồng đội của anh cũng đã gặp tên đeo mặt nạ kia nên mới bị đưa tới đây?

Không khí nồng nặc mùi thuốc s·ú·n·g và máu tươi, bên tai không ngừng vang lên tiếng pháo nổ, tiếng s·ú·n·g cối đ·ạ·n dược, tiếng may bay thả bom xẹt qua bầu trời.

" Cậu cũng không nhớ sao? Tôi cũng vậy. Chuyện này quá kỳ lạ. Cả bốn người chúng ta vậy mà đều bị đưa cũng một chỗ. Tên đeo mặt nạ kia đã dùng cách gì vậy? "

Cái quái quỷ gì đang diễn ra ở đây vậy?

Đội trưởng Công Vinh lập tức bị lời này gây chú ý.

" Văn Linh, hít thở sâu vào. Đừng lo lắng, co anh ở đây, sẽ không để mấy cậu gặp nguy hiểm ".

Xung quanh tinh không, những ngôi sao lấp lánh phân tán khắp nơi.

Đội Trưởng Công Vinh không trả lời, mà chỉ ngưng trọng quan sát tình hình.

Bốn người chỉ cho rằng đây là sự ăn ý do nhiều năm làm đồng đội cùng nhau tạo ra.

Anh sẽ không dễ dàng tin tưởng bất kỳ ai, hay bất kỳ điều gì chưa biết đến, mà chỉ tin vào những manh mối mình tận mắt nhìn thấy và phân tích ra được.

Không cần hỏi, đội trưởng Công Vinh cũng có thể cảm nhận được tâm tình khẩn trưởng của ba vị đội viên.

Tại sao mặt trời và ngôi sao lại cùng tồn tại một lúc nhỉ?

Một người lính vội vàng kéo Văn Linh vào phía trong.

Bốn luồng ánh sáng từ trên trời đáp xuống một vị trí chiến hào, đưa Văn Linh và các đồng đội của anh vào giữa tâm chiến trường, nơi chiến đấu xảy ra khốc liệt nhất.

Còn người bí ẩn trước mắt là ai? Tại sao hắn lại đưa mình tới đây?

Toàn bộ sự việc đang diễn ra dường như đều không hề ảnh hưởng gì đến sự hiện diện của hắn.

Ba người Văn Linh đều đưa mắt nhìn về phía đội trưởng Công Vinh hỏi ý kiến.

Trên không, một vầng mặt trời to lớn đang tỏa ra ánh sáng nhu nhòa, thật kỳ lạ là Văn Linh cảm giác mặt trời này cách mình không quá xa.

Quá không tưởng tượng nổi.

Người bộ đội dần đầu trèo ra khỏi chiến hào, dũng mãnh lao về phía trước.

Một chiếc máy b·ay c·hiến đ·ấu lướt qua, trực tiếp bay xuyên qua cơ thể của hắn.

Chiến hào, gai thép, xe tăng, đại pháo, máy b·ay c·hiến đ·ấu… cùng hàng vạn người lính lấy tốc độ cực nhanh từ hư ảo hóa thành hiện thực.

Cao cao trên bầu trời, một thân hình lơ lửng giữa không trung, quan sát toàn bộ khung cảnh chiến trường.

Bốn người lập tức bị rung động lan đến, té nghiêng ngả trên mặt đất.

Linh Năng, Tinh Thần Lực và ánh sáng màu hồng huyền bí, đang điên cuồng kết hợp với nhau, tạo ra một bãi chiến trường rộng lớn.

Văn Linh vui mừng như tìm được người tâm phúc.

" Được, chúng ta cùng nhau tiến lên. Ba đứa cậu nhớ theo sát bên anh. Trên chiến trường nếu mà lạc khỏi đội ngũ, thì tỉ lệ t·ử v·ong sẽ rất cao ".

Đầu óc Văn Linh từ mơ hồ trở nên thanh tỉnh hơn.

Bốn vị đặc công cũng cầm s·ú·n·g theo sát phía sau lao ra.

" Xung phong!!! ".

Trong chiến hào, ngoài bốn vị đặc công, rất nhiều bộ đội Việt Quốc đang nỗ lực dùng cuốc xẻng để mở rộng đường hào, tiến sâu vào bao vây trận địa địch.

Nhìn những người lính đang chiến đấu này, trang phục và v·ũ k·hí của họ hình như là của q·uân đ·ội Việt Quốc những năm trước đây. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cho dù thỉnh thoảng lại có người bị đ·ạ·n bắn trúng ngã xuống, cũng không thể khiến bọn họ chùn bước.

Xông lên giữa mưa bom bão đ·ạ·n không phải là việc tốt lành gì, không biết lúc nào sẽ có một viên đ·ạ·n lạc cắm thẳng vào đầu mình cũng nên.

Chưa kịp bọn họ tiếp tục trao đổi, một quả đ·ạ·n pháo nữa lại rơi trúng ngay chỗ chiến hào này. (đọc tại Qidian-VP.com)

Văn Linh hít thật sâu mấy hơi, lấy lại bình tĩnh.

Ánh sáng bao bọc tản đi, hiện ra thân hình của bốn vị đặc công.

Sự xuất hiện của anh tại nơi này dường như xảy ra một cách bất thình lình, mà không có bất kỳ nguyên nhân hay giấu vết nào.

Âm thanh chiến trường quá ồn ào, lấn át cả tiếng trao đổi của bốn người đặc công, nhưng kỳ lạ là bọn họ lại không hề bị ảnh hưởng gì.

" Em biết rồi đội trưởng. Anh cũng phải cẩn thận, bọn em sẽ hỗ trợ phía sau cho anh ".

Dường như có một liên kết vô hình nào giữa bọn họ, giúp việc trao đổi ý tưởng trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.

Phải biết bốn người họ đều là những đặc công tinh nhuệ nhất, luôn có ý thức phản trinh sát. Vậy mà đều b·ị b·ắt cóc tới một nơi mà không hề hay biết gì.

" Chíu!!! Oành !!!"

" Dạ vâng đội trưởng. Anh có yên tâm, bốn người chúng ta phối hợp, an toàn tuyệt đối là đảm bảo ".

Tấn Tài gãi đầu, cố gắng hồi tưởng lại.


Đáng lẽ ra, khi mặt trời lên cao, bầu trời sẽ có màu xanh và các ngôi sao sẽ phải ẩn mình đi. Đây là một thường thức với bất cứ ai sinh sống trên địa cầu.

" Làm sao có thể là chiến trường chứ? Không phải chúng ta còn đang ở… Ấy, ở đâu ấy nhỉ. Sao tôi hoàn toàn không nhớ ra ".

Nhất là khung cảnh đang diễn ra xung quanh hoàn toàn không có cách nào lý giải.

Tác giả: gakobitmiss.

Một viên đ·ạ·n pháo 105mm rơi trúng bộ chỉ huy của Chính quyền Thực Dân, khiến cho Đại tá chỉ huy trưởng ở đây và nhiều sĩ quan khác t·ử t·rận.

Chiến trường!

" Đi thôi, hãy tự mình tìm kiếm thứ mà bản thân mong muốn. Thời gian cho ngươi ở đây là không nhiều đâu ".

Anh biết người kính kia nói đúng, nếu tiếp tục ở lại bọn họ rất có thể sẽ bị trúng pháo.

" Đúng đó Văn Linh, giác quan của đội trưởng rất tuyệt, luôn có thể cảm giác được nguy hiểm đến gần. Hơn nữa tôi đã tính toán góc độ, chỉ cần chúng ta đi chếch về hướng 3 giờ một chút, sẽ có một gồ đất ở giữa yểm trợ, tính an toàn tăng lên rất nhiều. ".

Hơn 40 khẩu pháo và hàng loạt s·ú·n·g cối đ·ạ·n dược của Quân Cách Mạng khai hỏa bắn tấp cập.

Người đeo mặt nạ thần bí như một bóng ma, theo dõi bước tiến của bốn vị đặc công.

Bọn họ mặc quần áo của bộ đội Việt Quốc, trên lưng cắm đầy cỏ lá ngụy trang, tay cầm s·ú·n·g trường AK, một mặt mờ mịt chưa biết chuyện gì đang xảy ra.

Lỡ là thật, vậy thì nào còn cơ hội để thử lần nữa cơ chứ.

Nhịp tim của anh không tự chủ được bắt đầu gia tốc, trên trán rịn ra từng giọt mồ hôi.

Anh không dám lấy tính mạng của mình ra thử nghiệm xem có phải mình đang năm mơ hay không.

Điện đài bị hỏng, trận địa pháo của Thực Dân bị t·ê l·iệt ngay từ đầu do trúng đ·ạ·n pháo và s·ú·n·g cối của Quân Cách Mạng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Một viên đ·ạ·n sượt qua bên cạnh, cắm vào mặt đất. Đội trưởng Công Vinh lập tức rụt đầu lại trốn.

Thói quen nghề nghiệp để đầu óc Văn Linh lập tức đặt ra hàng đống câu hỏi.

Chương 103. Chiến trường rèn luyện

Thử ló đầu lên khỏi chiến hào, đội trưởng Công Vinh có thể thấy được xa xa phía trước là hàng loạt lô cốt quân sự của địch, sau lưng thì là hàng loạt nòng pháo phòng không nhô lên, liên tục xả đ·ạ·n lên bầu trời.

Văn Linh cố gắng hồi tưởng lại, nhưng không thể nào nhớ ra mình đến đây bằng cách nào.

Anh không hề biết rằng, cùng lúc đó, ba luồng sáng khác cũng bao phủ lại ba vị đồng đội còn ngơ ngác của mình, đưa cả bốn người đến cùng một địa điểm trong hư không.

Vào giờ phút đối mặt với sinh tử như thế này, có những người để tin tưởng vào chính là điểm tựa tinh thần to lớn nhất.

" Chỉ mong những kinh nghiệm này có thể giúp mấy người họ càng trở nên mạnh mẽ hơn khi đối đầu với ETLE ".

Quang Hải đưa tay chỉnh lại gọng kính, lấy tay bốc lên một nắm đất đưa lên mũi ngửi rồi bình tĩnh đáp.

Người lính lúc nãy cứu Văn Linh nhìn bốn người nói.

Lập tức toàn bộ giác quan của anh đều bị bao phủ trong một màu trắng xóa, Văn Linh cảm giác bị một cỗ lực lượng vô hình kéo rời khỏi mặt đất, ném về phía không trung.

So với ba người đồng đội, thì kinh nghiệm của anh là ít nhất.

Trên bầu trời còn có thể thấy hàng loạt máy b·ay c·hiến đ·ấu, cùng với những đường đ·ạ·n phòng không đan xen khắp nơi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 103. Chiến trường rèn luyện