Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 73. Giấc mơ của C·h·ó nhỏ

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 73. Giấc mơ của C·h·ó nhỏ


Việc không được nhận vào ngay cũng là lẽ thường tình.

Nhịp thở nó đều đặn, thỉnh thoảng trong miệng phát ra âm thanh ư ử rất nhỏ.

Ra khỏi lối đi, phía trước là một không gian thoáng đãng, bị một tầng sương mờ mỏng manh bao phủ.

Mấy ngày này, Diệp Phong cũng đã để ý đến người của Cục Tình Báo ở xa theo dõi mình.

Có lẽ dần trưởng thành, con người sẽ học cách phớt lờ bớt đi những chuyện phiền phức.

Diệp Phong rất vui mừng cám ơn Mạnh Trường giúp đỡ.

Xã hội hiện đại, đôi khi con người sẽ xuất hiện lòng tốt, nhưng là trong điều kiện nhất định, không làm phiền đến bản thân mình.

Suy tư một hồi lời nói của Mạnh Trường, Võ sư Thanh nói.

Thật không may, giấc mơ này có vẻ như không có thông tin gì về chủ nhân của C·h·ó nhỏ.

Võ học Chân truyền là hạch tâm của môn phái, không thể ai muốn học là truyền thụ người đó.

Diệp Phong về đến phòng trọ đã là hơn bảy giờ tối.

Việc này khiến cuộc sống sẽ bớt đi nhiều lo lắng, nhưng đồng thời cũng khiến nội tâm con người dần thiếu thốn thứ gì đó.

Vì thế Diệp Phong không biết mùi của chú C·h·ó nhỏ vừa nãy.

" Sư phụ yên tâm, con nhớ rồi ạ. Mỗi ngày con đều sẽ đến đúng giờ ".

Đợi một chút! Còn có một cách để tìm nó.

Các thể loại mùi trong không khí tràn nào mũi Diệp Phong.

Chưởng môn có thói quen thiền định mỗi tối.

Ngoài trời đêm se se lạnh, gió thổi vi vu qua hàng cây bên đường.

" Daisy, xem hôm nay mẹ mua cho con xúc xích này ".


Nhưng dùng cách nào cũng không thể khiến Chưởng môn tỉnh lại.

" Làm sao đây? Chẳng lẽ lại đợi giấc mơ tiếp theo của nó ".

Đây là một mảnh đất trống, dùng tôn cũ làm thành tường vây lại, có cổng khóa bên ngoài.

Khả năng cao sẽ bị ai đó nhìn thấy và bắt đi bán.

" Nếu cậu ta muốn học Việt Võ Đạo Chân truyền, vậy con trước tiên để cậu ấy đến võ đường luyện tập một thời gian trước đi.

Sau một thời gian, nếu có biểu hiện tốt, có thể xem xét nhận vào Nội Môn, truyền thụ Việt Võ Đạo Chân truyền.

Hơn chín giờ tối, Diệp Phong nhận được điện thoại của Mạnh Trường.

Đây có lẽ là giấc mơ về một tình huống từng xảy ra với nó trong quá khứ.

Chú c·h·ó ngẩng đầu, cảnh giác nhìn Diệp Phong, giữ một khoảng cách, lách mình đi qua.

Hỏi thăm Mạnh Trường một ít tình huống của môn phái, Diệp Phong mới cúp điện thoại.

Không thể mỗi ngày ăn bánh mì và mì gói nữa.

" Daisy, con lại cào salon đúng không? ".

" Có lẽ có thể trực tiếp tìm ra chủ của chú c·h·ó này trong giấc mơ của nó " Diệp Phong nghĩ đến một khả năng.

Nó đang co ro, rúc trong một cái thùng xốp ngủ.

Nó giận dữ gầm gừ, nhe lên răng nanh, tư thế chuẩn bị lao lên chiến đấu bất cứ lúc nào.

C·h·ó nhỏ hẳn đã ăn vào miếng thịt ở chỗ này.

Diệp Phong hơi chút thất vọng, có lẽ cậu và nó không có duyên cho lắm. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trên đường xách đồ về phòng, Diệp Phong bắt gặp một chú C·h·ó nhỏ, lang thang trên vỉa hè.

Ánh sáng màu hồng từ Kỳ Nhông bay lên, biến thành một cuốn sách, đó là những gì vừa xảy ra trong giấc mơ của C·h·ó nhỏ.

Diệp Phong không vội vàng tiến lên, mà đứng quan sát.

Siêu Khứu Giác mở ra!

Điều này khiến Diệp Phong rất kinh ngạc.

Suốt lúc ăn cơm cậu luôn cảm giác có chút bồn chồn trong người.

Cần phải tìm cách khiến C·h·ó nhỏ mơ về chủ nhân của mình.

Không có cách nào đến gần, Diệp Phong chỉ đành lấy từ trong túi đồ ra một miếng thịt nhỏ, ném cho nó.

"…"

Cơ thể Chưởng môn vẫn duy trì cơ năng như bình thường, chỉ là ý thức hoàn toàn lâm vào trạng thái hôn mê.

Ở một góc tường tôn, có một khe nhỏ, Diệp Phong tinh mắt thấy dấu vết C·h·ó nhỏ để lại.

Nhưng họ chỉ theo đến những nơi Diệp Phong đã đi mà không có kề bên giá·m s·át, vì thế Diệp Phong cũng không quá để ý.

Hôm nay vận động khá nhiều, trên người đổ mồ hôi không ít.

Chính là chúng, âm thanh này có lẽ sẽ giúp ích!

Siêu Thị Giác mở ra!

Tìm thấy rồi! Hướng này!

Diệp Phong dùng tay vẫy, giọng điệu nhẹ nhàng gọi C·h·ó nhỏ.

Mấy tháng nay, các đệ tử Nội Môn sẽ luân phiên nhau chăm sóc Chưởng môn đang hôn mê.

Thở dài một hơi, Diệp Phong cầm lấy áo khoác lên người, quyết đi ra ngoài tìm kiếm C·h·ó nhỏ.

Ban đầu Diệp Phong chỉ dự định chụp lại hình C·h·ó nhỏ, sau đó đăng lên mạng, tìm kiếm chủ nhân của nó.

Bộ lông nó bẩn thỉu, lốm đốm vài chỗ trống trơn, lộ ra làn da không khỏe mạnh.

Cậu cố nén cảm giác khó chịu, loại bỏ các mùi không cần thiết từ cống rãnh, lọc ra mùi của miếng thịt.

Diệp Phong không biết một đêm, loài c·h·ó có thể có nhiều giấc mơ giống con người hay không.

" Mi lu mi lu, lại đây nào! "

Cũng may C·h·ó nhỏ ở cách tường không xa.

Bọn họ còn mời đến rất nhiều bác sĩ, chuyên gia đến kiểm tra, đều không phát hiện ra vấn đề bất thường nào.

Nếu thật sự có thiên phú và tâm tính cũng tốt, phù hợp với Việt Võ Đạo, có thể xem xét thu cậu ấy làm đệ tử Nội Môn ".

Ban ngày ở trưởng đua làm việc, khẩu phần ăn rất cao cấp, đảm bảo dinh dưỡng của một tay đua chuyên nghiệp.

Cậu chỉ có thể dựa sát vào tường, duỗi xúc tu vào bên trong thăm dò.

Diệp Phong thầm cảm khái, lắc đầu tiếp tục đi về.

Diệp Phong mở ra cuốn sách, từ trong đó tìm thấy một vài đoạn giọng nói của một cô gái.

Nhưng Diệp Phong đã có cho nó một miếng thịt bò, lúc nấu ăn, Diệp Phong có ghi nhớ lại mùi của loại thịt này.

Đồng thời hằng ngày đều có đệ tử phụ trách xoa bóp cơ bắp và vệ sinh cá nhân cho Chưởng môn.

Thế là Diệp Phong tiến vào khe hở.

Trong lối đi, hai bên sương mù thỉnh thoảng lại có vài âm thanh phát ra.

Mạnh Trường vui vẻ gật đầu đáp ứng.

Chính âm thanh này giúp Diệp Phong tìm đến nó.

Diệp Phong cũng không dự tính từng bước tập võ, chỉ cần có cơ hội thích hợp, cậu có thể sử dụng Sao Chép Kỹ Năng để tăng nhanh tốc độ học.

Quay lại đoạn đường vừa này, bóng dáng C·h·ó nhỏ đã không thấy đâu.

Võ Sư Thanh nhắc nhở đệ tử.

Đến một khu vắng người, ngọn đèn thưa thớt, mùi này biến mất.

Thêm nữa liên tục sử dụng Siêu tốc Thần kinh, Siêu Thị Giác để thi đấu, khiến đầu óc khá nhanh mệt mỏi.

" Sắp tới đến phiên con phụ trách chăm sóc cho Chưởng môn, nhớ đừng quên ".

" Daisy, tới giờ ăn rồi ".

Để duy trì chất dinh dưỡng hằng ngày, các bác sĩ đã dùng biện pháp đưa thức chất dinh dưỡng và nước vào thẳng dạ dày. (đọc tại Qidian-VP.com)

Rất nhiều Võ sư Bạch Đai Niên Trưởng nghe tin đều lo lắng trở về xem xét tình huống.

Xà lách, cà chua, trái cây, thịt bò, trứng…

Đi dạo một vòng siêu thị mua đồ ăn.

C·h·ó nhỏ công theo miếng thịt chạy đi, Diệp Phong có thể lần theo mùi này tìm ra nó.

Lần theo mùi hương, Diệp Phong nhanh chân bước đi.

Bình thường ở ngoài đường, Diệp Phong rất ít sử dụng Siêu Khứu Giác, vì mùi khó chịu trong không khí quá nhiều.

Có một thời gian để kiểm tra cũng là cần thiết.

Nhìn bóng lưng C·h·ó nhỏ dần đi xa, Diệp Phong như có điều suy nghĩ.

Siêu Thính Giác mở ra!

Nhớ đến Sư phụ mình, Võ sư Thanh không nhịn được thở dài.

Nhìn tình trạng này, nó đã lang thang một thời gian không ngắn.

C·h·ó nhỏ nghi ngờ hít hà, cẩn thận tiến lại đánh giá, cắp miếng thịt lên chạy đi.

Không có nhìn thấy tung tích nó.

Diệp Phong nghiêng tai lắng nghe, một âm thanh thu hút sự chú ý của cậu.

Xúc tu vừa chạm vào đầu C·h·ó nhỏ, Diệp Phong cảm nhận được trong đầu có âm thanh vang lên.

Bụng nó hóp lại, lộ ra gầy tong, tiếng đói cồn cào phát ra từ dạ dày.

" Dạ vâng Sư phụ, con sẽ nói lại với anh Diệp Phong ".

Tốc độ của nó không bằng c·h·ó lớn, rất nhanh bị một con lớn dùng đầu hất ngã xuống, miếng thịt văng ra, rơi bên chân Diệp Phong.

Liệu nó sẽ qua đêm nay như thế nào? Có thể nào bị người xấu bắt đi không nhỉ? (đọc tại Qidian-VP.com)

" Nếu vừa nãy nó tiến đến, có lẽ mình sẽ có lòng tốt, giúp nó tìm về nhà, nhưng… ".

Tập trung suy nghĩ trở lại Không gian Tâm Trí, Diệp Phong hồi tưởng lại những âm thanh trong khe hở.

Sau khi tắm rửa và bổ sung đường, Diệp Phong đi bộ ra ngoài mua đồ ăn về nấu.

Tác giả: gakobitmiss

Diệp Phong tập trung tinh thần quan sát bốn phía.

Chuyện này kinh động toàn bộ Hội đồng Việt Võ Đạo trên toàn thế giới.

Tập trung suy nghĩ tiến vào Không gian Tâm Trí, làn sương mù xung quanh mở ra một khe hở.

Một hôm, Chưởng môn gọi ông vào, nói rằng mình có linh cảm võ học sắp đột phá, tiến vào tầng thứ cao hơn, sau đó liền tiến vào phòng thiền định.

Sư phụ ông chính là Chưởng môn đương đại của Việt Võ Đạo, ông Nguyễn Huy Tập, là đệ tử chân truyền của Tổ Sư sáng lập môn phái.

Hẳn là nó đã đi xa khỏi khu vực này.

" Daisy, tới giờ ăn rồi ".

Một chú C·h·ó nhỏ bị ba con c·h·ó lớn đuổi theo trên đường, trong miệng nó vẫn còn ngậm theo một miếng thịt.

Con c·h·ó này vậy mà vẫn chưa b·ị b·ắt.

Khiến Diệp Phong lại nghĩ về chú c·h·ó lang thang lúc nãy.

" Daisy, … ".

Nó chắc là đã chui vào bên trong.

Sư phụ cậu ta đã đồng ý để Diệp Phong đến Tổ đình học võ.

Nó dường như rất cảnh giác với người lạ.

Động vật cũng có thể nằm mơ, nhưng Diệp Phong không nghĩ đến xúc tu còn có thể tiến vào giấc mơ của động vật.

Nhìn cổng bị khóa, Diệp Phong bất đắc dĩ, " Lần tới nhất định phải đi học mở ổ khóa ".

Mũi nó kề sát mặt đất ngửi ngửi, tìm kiếm đồ ăn, bước chân từ từ đến gần phía Diệp Phong.

Chương 73. Giấc mơ của C·h·ó nhỏ

Ký hợp đồng tay đua với Lam Thiên, Diệp Phong sẽ phải có chế độ ăn hợp lý để tập luyện và duy trì cân nặng phù hợp.

Từ hình dáng, nó hẳn là một giống c·h·ó cảnh nhỏ, không biết từ đâu đi lạc qua đây.

Buổi tối, Diệp Phong sẽ phải tự mình nấu ăn, tránh các thực phẩm nhiều dầu mỡ.

C·h·ó nhỏ vội vàng đứng lên, định lao đến nhặt lại miếng thịt, nhưng đã bị ba con c·h·ó lớn bao vây lại.

Những giống c·h·ó cảnh nhỏ này nếu mà lạc chủ, thường rất khó để tự mình lang thang kiếm ăn.

" Ồ, con c·h·ó kia thật đẹp, mau bắt lấy nó! ". (đọc tại Qidian-VP.com)

Không nghĩ tới từ lần đó, Chưởng môn đã lâm vào hôn mê nhiều tháng trời. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bây giờ có tiền dư giả, công việc ổn định, Diệp Phong cũng không cần tiếp tục bạc đãi bản thân.


Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 73. Giấc mơ của C·h·ó nhỏ