Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Đạo Ma

Unknown

Chương 108: Vạn đạo vô thường, có điều ta không có hứng!

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 108: Vạn đạo vô thường, có điều ta không có hứng!


Trải qua bao nhiêu phong trần, kinh nghiệm giờ này đã cao ngập đầu. Chỉ dựa vào việc người mua báo giá, gã cũng đoán biết phần nào người đó có ham muốn thật hay không.

Pháp môn là thứ trân quý đối với tu giả, nhất là dạng đặc thù, có thể xem như bảo vật trấn gia. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng nếu để nó rơi vào tay Thẩm Lãng, khác nào biếu bố lạng chè. Làm cho đối thủ mạnh lên, đây không phải hành động thông minh.

Cửu Dực Yêu Tôn thành công tranh được một cái lò đan trung phẩm, nhìn nó rất là vui vẻ.

Chuyện là, Hùng Đệ vốn là một tay rảo hoạt có tiếng, thường xuyên dùng thủ đoạn của mình để l·ừa t·iền của kẻ khác.

Tàn quyền thì vẫn là pháp môn, đối với tán tu, dụ hoặc này không hề thay đổi. Thậm chí bởi vì là tàn quyển, giá thành sẽ bị giảm xuống, do đó số kẻ tranh đoạt có lẽ còn nhiều hơn.

Đối với việc này, Tạ Vũ Thiềm càng cảm thấy thú vị, ông ta gật đầu. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cố ý nâng giá trục lợi!

Qua cơn kích động, Tô Mạt Nhược gãi cằm suy tính.

Tất nhiên vạn sự vốn vô thường, trên đời này chỉ có đạo lý hợp hoàn cảnh, không có đạo lý đúng tuyệt đối!

"Khách quan, pháp môn này đương nhiên là tàn quyển, nhưng ta khẳng định thứ này vẫn có thể phát ra uy lực sáu phần. Về diệu dụng, sau khi luyện thành. Ưu điểm trong thời gian một khắc, linh nguyên cùng thương thế khôi phục ba phần. Những thứ khác, thứ cho ta không thể nói hết!"

Từ đó, gã cố ý nâng giá sản phẩm của chính mình, chỉ để người kia phải bỏ thêm tiền mà tranh đoạt.


Có điều lợi cho người mua thì kẻ bán lại thiệt. Ngồi ở trên lầu hai, Tạ Vũ Thiềm hứng hú với khách nhân khi nãy mở lời.

Phải biết vạn vật tương sinh tương khắc song hành, vật càng mạnh thì khuyết điểm càng hiện rõ, pháp môn ưu điểm càng lớn thì nhược điểm càng cao.

Thế là Cửu Dực Yêu Tôn ngoài mặt tỏ ra khinh thường cái pháp môn quèn này, một bộ dáng chẳng đáng quan tâm.

Trong phòng thứ hai, Tô Mạt Nhược trước sau ngồi yên.

"Hiệu dụng chân chính của nó, đến giờ này đã phai tàn theo năm tháng. Bằng không đừng nói là bán, chỉ cần có tiếng gió phong thanh ra ngoài, Vạn Bảo Lâu e là không thọ qua nổi ngày mai!"

Nhưng phải hiểu, người đưa ra quy tắc là người đang dùng chính nó làm lợi cho mình, họ có quyền không cần tuân theo tuyệt đối.

"Đại trưởng lão quả nhiên uy thế xung thiên, khiến tại hạ bội phục, lần này tại hạ cam bái hạ phong!"

Đương nhiên, việc làm này không được công khai, phải âm thầm mà làm kẻo tổn hại đến danh vọng.

Tên của pháp môn này nàng biết rõ lai lịch, đó là của Xuân Xuân tiên tử. Bà ta năm xưa từng dùng trong loạn chiến hai vực, giúp cho Thiên Phủ đẩy lui dị tộc.

Thẩm Lãng cũng động tâm đấy, có điều suy xét một chút.

Tu giới có câu nói: "vạn diệu quý tinh bất quý đa, sở liệu quý đa bất quý tinh"

Từ việc này có thể nhìn ra, quả trứng Sư Hùng kia vốn giá cao nhất chỉ có sáu nghìn viên, giờ này giá trị thật đã tăng lên gấp rưỡi.

Toàn trường ồ lên một tiếng, tranh đấu kết thúc chóng vánh quá.

Bên dưới Thẩm Lãng gãi gãi đầu, thứ pháp môn này hình như chưa từng nghe qua.

Tình huống tiếp theo, trải thêm qua vài lần đấu giá. Một số vật phẩm phù hợp với đa số, bầu không khí căng thẳng lại diễn ra náo nhiệt.

Chương 108: Vạn đạo vô thường, có điều ta không có hứng!

"Bảo vật tiếp theo, đây là một cuốn pháp môn, gọi là Hoa Nở Mùa Xuân!"

"Ta ra giá một trăm mười nghìn!"

Từ việc phân chia lợi ích lúc trước, trong tay Cửu Dực Yêu Tôn đang nắm tới ba trăm nghìn khối, cùng rất nhiều tài liệu.

Tất nhiên mặt khác, số lượng linh thạch trong người Thẩm Lãng còn lại không nhiều, tranh mua được nó, hắn coi như hết vốn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nghĩa là, học một pháp môn mà nắm được cái tinh túy của nó thì còn hơn học vạn pháp mà không thông hiểu lấy một đạo nào.

Tuy vậy, nguyên nhân chính vẫn là… hắn không có hứng!

Ngồi trong gian phòng, Tô Mạt Nhược kích động đứng dậy. Đúng là nó rồi!

Pháp môn thì thấy rồi, vấn đề bây giờ là hiện sẽ có bao nhiêu kẻ tranh đoạt đây.

Chỉ có vài người ngồi dưới hàng ghế là tỏ vẻ tiếc hận, âu cũng là tài lực không đủ tranh.

Buổi đấu giá vẫn tiếp tục diễn ra, qua hai canh giờ tiếp theo, rất nhiều bảo vật được lên sàn.

Thế cho nên dù có tinh thông một đạo, tu giả vẫn phải tu tập thêm nhiều đạo khác, vạn vật thiên biến vạn hóa, bản thân cũng cần phải tùy cơ ứng biến!

Thời đại đi qua năm tháng, vô số pháp môn thất truyền tuyệt tích, hiện giờ chỉ còn là dĩ vãng tàn thi.

Chỉ có gian phòng Tô Mạt Nhược gần đó, nàng nghe được lời kia thì suýt phụt ra ngụm trà.

Gã nói với đồng bạn mình xong, còn không quên gọi với lên lầu hai:

Lần này vừa ra, bên trong lặng ngắt như tờ. Thế rồi như vỡ òa, thanh âm liên tục vang lên, mọi người kích động trầm trồ.

Nhưng để kiểm tra lại cho chắc ăn, liệu có phải ngẫu nhiên trùng tên hay không, lần đầu Tô Mạt Nhược mở lời:

Bên dưới đài, lão quản sự được người truyền âm cho phép, ông ta gật đầu giới thiệu:

Mặt khác bởi vì có câu "vạn vật tương sinh tương khắc" sở trường có mạnh mẽ tới đâu mà rơi cảnh khắc chế thì cũng là bó tay chịu c·h·ế·t thôi.

Có điều Tô Mạt Nhược là ai chứ, hơn một khắc thời gian sau Bản Nhân bước vào thưa:

Lời nam nhân từ gian phòng Tô Mạt Nhược vang ra, toàn trường nghe được gật gù đồng tình.

Ưu điểm lớn nhất của bộ pháp môn này lại chính là nhược điểm, nếu không thì Xuân Xuân tiên tôn đã không coi nó như pháp môn bản mệnh. (đọc tại Qidian-VP.com)

Có điều nó lại đang đúng với Thẩm Lãng, hiện tại có thể nói là hắn đang quá tải rồi.

Người bị quy tắc chế tài và người thao túng quy tắc, quả nhiên khác biệt. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Quản sự, ông có thể nói sơ qua một chút hay không. Đây là tàn quyển hay nguyên bộ, công dụng hiện tại thế nào?"

Gã ta đem đồ tới đây kí gửi cho Vạn Bảo Lâu đấu giá, bản thân lại tham gia tranh mua, mục đích rõ ràng chỉ có một.

"Lầu chủ, người kia đến đây trước giờ vẫn luôn che giấu chân diện, nhất thời chưa thể tra ra!"

Trên lầu hai, ai cũng đã có cho mình một vài đồ tốt, sắc mặt tươi tỉnh hẳn lên.

Ngoài trừ tác dụng đeo lên có thể xua tan hỏa khí ra, tuyệt không có gì hơn.

Lầu hai bên trên, khuôn mặt Cát Linh Đường nhăn nheo tới tội nghiệp. Phải bỏ gấp đôi số tiền để mua nó, nhưng thôi, giữ lại được uy danh Cát gia là tốt rồi.

Ngoài trừ lần đầu trả giá tranh đoạt thất bại, còn lại đều ngồi nhàn nhã uống trà, bình chân như vại.

Ngồi ở gian lầu một, Cửu Dực Yêu Tôn yên lặng không nói. Lấy lịch duyệt của nó so không quá lép vế trước Trác Nghiên tiên tử, ắt đã nhìn ra điểm tinh diệu bên trong.

"Được rồi, người ta đã muốn quả trứng kia đến vậy, chúng ta cũng nên thành toàn thôi!"

Sau nửa khắc giờ, con số kia đã vọt lên đến hai trăm nghìn khối linh thạch.

"Một trăm nghìn khối!"

Trên đài cao, ba đại thế lực híp mắt, thứ cần chú ý đã tới rồi.

Tô Mạt Nhược nói không sai, lão bản sự vừa tung ra cái giá khởi điểm, lập tức bên dưới đã có người tranh nhau.

Về phần Thẩm Lãng, hắn đấu giá thành công một đôi khuyên tai, mặt ngọc xanh biếc, đẹp không thể tả.

Công pháp này nhìn thì bình thường, so với pháp môn Nhạc Đạo còn có phần lép vế. Nhưng người ngoài lại không nắm rõ một điểm, ấy là pháp môn này nhược điểm gần như bằng không.

Cho nên có đôi khi, kẻ biết sơ sơ vạn đạo lại hơn kẻ chỉ tinh thông một đạo, hay không bằng hên.

Cửu Dực Yêu Tôn nào biết Thẩm Lãng cũng xuất thân tiên giả Thất Liên mà ra, hắn không nhìn ra ảo diệu bên trong thì quá phế vật rồi.

Như vây đến nói, pháp môn ưu điểm càng nhỏ, nhược điểm cũng vậy.

Trong tình cảnh này mà hắn còn giữ được bình tĩnh, rõ ràng rất có tiềm năng. Ông ta lập tức ra lệnh:

Mắt thấy hắn ôm như của báu trong tay, còn cố đeo lên tai mà ngắm nghía, Cửu Dực Yêu Tôn càng tin chắc vào nhận định của mình.

Dưới đài lão quản sự dõng dạc giới thiệu bảo vật đấu giá tiếp theo.

Thứ nhất, những pháp môn của Hồng Liên còn chưa luyện hết, trong khi đó pháp môn của Thẩm Lãng phải luyện cho quen trước. Bằng không sau này sẽ bị đám người Hồn Phi nhìn ra sơ hở.

Bản Nhân nghe được lời vừa rồi, ông ta cung kính gật đầu, bước ra khỏi gian phòng.

"Phó lâu chủ, ông đi tra xem, danh tính người nọ là ai?"

Vạn Bảo Lâu có quy tắc nghiêm cấm người khác tra tin tức tất của cả thành viên đấu giá. Đây là giúp cho người đấu giá không bị lộ ra danh tính, có thể thoải mái tranh đoạt bảo vật mà không cần e sợ gì cả.

Đối với tán tu, phải là hạng đỉnh cấp mới có một hai cái ở trong người, quý giá như mạng. Cho nên Vạn Bảo Lâu bán ra, e là có cố sự phía sau.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 108: Vạn đạo vô thường, có điều ta không có hứng!