Đạo Ma
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 109: Dụng mưu!
Thẩm Lãng một khi cảm thấy không có hứng thú thì giá trị gì với hắn cũng mặc, giờ này chỉ mỉm cười ngồi ngắm đôi khuyên tai, bàng quang nghe chuyện.
Dười đài, với sự tham chiến của Cát Linh Đường, giá quyển tàn pháp môn kia đã lên tới hai trăm năm mươi nghìn khối!
Con số này đối với hầu hết tán tu mà nói, đã xem như không thể với đến rồi. Ngoài trừ một số Tam Liên trung giai, giờ này còn đang cân nhắc, khuôn mặt lúc trắng lúc xanh.
Ngồi trên lầu hai, Đỗ Ngọc Lan gõ gõ ngón tay trên bàn.
Đỗ gia cả thảy có ba quyển pháp môn, trong đó trấn tộc có một quyển, chỉ gia chủ mới được quyền học.
Ngoài ra, một quyển ưu tiên cho các gia lão. Như vậy, tộc nhân thiên tài mới được tiếp cận một quyển còn lại. Đối với chúng tộc nhân phổ thông, coi như nhìn cũng không có tư cách.
Hiện tại có được tàn quyển này, có thể chiếu cố xuống dưới một chút.
Nhưng mà bà ta cũng hiểu, Cát gia và Tô gia tình cảnh không sai biệt lắm. Từ đấy đến tranh mua, sẽ có một tràng khốc liệt đây.
Bà ta liệu việc như thần, phía bên kia Tô Vận Hành đã nhảy vào tham chiến. Ông ta thét tới cái gia ba trăm nghìn khối, khiến cho nhiều người c·h·ế·t tâm.
Bình thường nếu ở những nơi siêu cấp đại thành, hoặc là tiên môn chính thống. Một cái pháp môn hoàn chỉnh, có lẽ còn chưa đạt tới giá này.
Thế nhưng vật hợp người, người hợp hoàn cảnh, giá trị sẽ tăng.
Ở nơi hẻo lánh nơi Á Vực này, đối với thế lực tam lưu tứ lưu mà nói, pháp môn còn quý hơn mạng.
Dưới đài Tô Vận Hành vừa đánh tiếng, đáng nói là Đỗ gia không vội gia nhập. Bà ta vẫn một bộ dáng ung dung gõ bàn, sở động biểu hiện bình thường.
Gia lão ở bên không vội, ông ta hiểu rất rõ gia chủ nhà mình. Khác là, mấy tên tộc nhân trẻ người non dạ ở bên sốt ruột, liền nhao nhao lên hỏi:
"Gia chủ, hai nhà Tô, Cát đã bắt đầu đấu đá, vì sao chúng ta còn chưa nhập cuộc. Tiểu tộc trộm nghĩ, ta nên dùng thế sét đánh lập uy, khiến cho bọn họ kiêng kị!"
Lời tên tộc nhân này sốt sáng mở lời, mấy tên còn lại liên tục gật đầu. Trong hai nhà kia, Tô gia hiện đang khí thịnh lên cao, cần phải áp chế!
"Hỗn láo, gia chủ tự có chủ kiến riêng, cần các ngươi xen vào sao?"
Đỗ gia lão ở bên nộ quát lần nữa, đã bị Đỗ Ngọc Lan ngăn lại, bà ta hiền hòa đáp:
"Một cái tàn quyển mà thôi, cứ để bọn họ tranh nhau. Thứ tốt chân chính còn ở sau cùng, đừng vì ham lợi nhỏ mà mất lợi lớn!"
Bà ta nào biết, ở gian phòng bên dưới, Cuồng Vương lại lần nữa buông lời trả giá:
"Ba trăm nghìn!"
Cái giá này vừa ra, hai nhà Cát Tô lập tức ngừng lại tranh đấu. Trong hội trường này, một số kẻ ánh lên tia thất vọng, cay đắng từ bỏ.
Cái giá này đã vượt quá một pháp môn hoàn chỉnh rồi, giọng điệu kia ngoài ai khác chứ.
Ngoài trừ những kẻ cố ý giấu mặt, bình thường rất nhiều tu giả cao ngạo khinh bỉ loại thủ đoạn đó. Cho nên chân tướng người trong gian lầu kia, toàn bộ người ngồi dưới đài đều biết.
Trên lầu hai, Tạ Vũ Thiềm rất nhanh mỉm cười, dưới bàn một xếp tài liệu truy xét thân thế vài người ở đó.
Lão ta là một tán tu, đạo hiệu Cuồng Vương. Người này chủ tu đan đạo, còn là vị Pháp đạo có tiếng, một chức nghiệp chuyên nghiên cứu, phục chế các pháp môn thất truyền.
Điều này đủ thấy được vị Cuồng Vương này có tham ý với tàn quyển ra sao.
Mặt khác ông ta nổi danh với tính cách nóng nảy, bộp chộp khó bảo. Nếu như tranh đoạt không khéo, sẽ rất dễ bị ông ta ghi tạc thù hận.
Trên lầu, Tô Vận Hành trầm ngâm. Nếu tiếp tục tranh đoạt, số lượng linh thạch bỏ ra sẽ lớn hơn dự kiến.
Trong tộc ông ta đang vấp phải vị nhị đệ kia, kẻ đang chuyển mình mạnh mẽ, rất muốn đoạt được chức vị của ông. Việc bỏ quá nhiều vốn để tranh đoạt tàn phương, đây là một cái cớ tốt cho Tô Vận Minh phản công.
Sau khi suy tính cặn cẽ, Tô Vận Hành quyết định ngừng lại, không tiếp tục trả giá.
Ngược lại ở căn lầu kề bên, Cát Linh Đường không thấy Tô Vận Hành lên tiếng, ông ta cười nhạt.
Đúng như suy đoán, Tô gia đang có nội chiến, Tô Vận Hành sẽ không dễ lòi ra thóp cho người ta đến nắm. Cho nên ông ta dừng cũng là dễ hiểu.
Có mỗi Đỗ gia nãy giờ không có tham gia, điều này khiến ông hơi chút hoài nghi. Nhưng sau khi nhìn tới danh mục bảo vật phía sau, ông ta hiểu rõ phần nào.
"Chuyện này cũng tốt, bớt đi được nhiều địch thủ. Hiện tại là cuộc so tay của ta với người ở lầu một kia!" Cát Linh Đường tham khảo ý kiến vị gia lão đi cùng, ông ta nói:
"Tô gia năm đời thịnh vượng ở đây, số pháp môn trong tay họ còn không dưới năm cái. Riêng nhà Đỗ gia, ít nhất cũng có ba cái. Bọn họ đang góp vốn cho việc làm ăn sắp tới, ắt sẽ không bỏ quá nhiều ở phương diện khác. Chỉ có nhà ta gốc rễ ở đây chưa sâu, cũng không có thái lão gia tọa trấn. Cho nên tàn quyển này, nhất định thu về tay!"
Nghe được ý gia lão thuận với ý mình, Cát Linh Đường đại biểu Cát gia lần này, quyết định chơi lớn.
Ông ta vừa ra cái giá, toàn trường lại được một phen oanh động.
Ngồi ở lầu một gian phòng số bốn, Cuồng Vương vuốt râu trầm tư. Ba trăm năm mươi nghìn khối, đây không phải số nhỏ.
Bản thân gã tuy đam mê với nghiệp, nhưng cũng bởi đam mê điên cuồng, trong người mấy khi có nhiều tiền đâu.
Cuồng Vương cắn răng ra một cái giá, nào ngờ lão vừa cất lời chưa lâu, kẻ trên lầu kia lại báo ra con số cao hơn.
Cuồng Vương đầu đổ mồ hôi, gã đi lại trong phòng tính toán. Trong số giá đã báo kia, gã cũng đã phải cầm cố cho Vạn Bảo Lâu chút ít đồ rồi.
Trong khi mấy gian lầu hai kia toàn là người có địa vị trong thành, khi nãy nhìn rõ, hình như là người Cát gia.
Gã không quan tâm uy thế bọn họ cho mấy, cái gã quan tâm là cạn vốn để tranh đoạt rồi. Nhất thời, Cuồng Vương vừa giận vừa lo, chưa biết tính sao.
Gã cũng đâu biết, cách một vách tường. Tô Mạt Nhược đã không thể ngồi yên, nàng đi đi lại lại, hai mắt đăm chiêu.
Không ngờ chỉ một tàn quyển lại khiến bọn họ tranh đoạt đến vỡ đầu chảy máu như thế.
Tiền của nàng kiếm đến hiện giờ, cao nhất cũng chỉ tích chữ có năm mươi nghìn khối. Nhưng trước đó một ngày, nhờ có chủ ý để Tô Vận Minh đi Vạn Minh Hiên vay gói hỗ trợ, mang về được bốn trăm ngàn khối.
Số linh thạch này vẫn còn chưa dùng, tổng cộng trong tay nàng đang có gần năm trăm nghìn khối.
Tô Mạt Nhược cân nhắc, nếu bản thân đứng ra tranh đoạt với hai người kia, cơ hội tới tay rất cao.
Nhưng dù có chiếm được tới tay thì sao, lại vì thế gây ra chú ý, khi rời khỏi đây cũng khó. Nàng sẽ không phạm phải đại kị của kẻ yếu, mang ngọc có tội đâu!
Ngẫm nghĩ hồi lâu, Tô Mạt Nhược mỉm cười. Nàng lấy ra từ trong túi vài tấm Ẩn Tin Toái Thanh Phù.
Tâm thần vừa niệm tới vài lời, Tô Mạt Nhược cầm lên tất cả, bàn tay ngọc thôi động linh nguyên, sau đó nhằm bức tường bên cạnh ném đi.
Lại nói Cuồng Vương ở gian phòng bên đang lo lắng.
Thân là pháp đạo nghiệp tiểu sư, lão có dự cảm bản pháp môn này rất có diệu dụng, cần phải nghiên cứu một phen.
Lúc đầu tiến vào cố tình đi nghênh ngang, vốn là để cho mọi người biết rõ gã là ai, nhưng không ngờ đối phương hiện lại chẳng để vào mắt.
Lục lại túi trong người của Cuồng Vương, con số này đã vượt quá giới hạn rồi. Hiện tại nếu muốn, chỉ có thể đem tiếp đồ đi cắm mà thôi.
Đang nghĩ liều, bỗng ông ta liếc mắt về bên cạnh. Chỉ thấy một đạo phù quang từ trong ẩn hiện bay ra, phiêu tới trước mặt gã rồi ngưng.
Cuồng Vương ngẩn ra, loại phù cổ này gã chưa từng thấy. Người bên gian phòng cạnh kia là cao nhân phương nào…
Nghi ngờ thì nghi ngờ, ông ta vẫn cầm lấy tấm phù, sau đó rót tinh thần vào trong, miệng nói:
"Đạo hữu, ngươi là ai?"
Đầu bên kia, Tô Mạt Nhược để tấm phù tín này trước người. Chờ một hồi nghe có tiếng nói, nàng mỉm cười chỉnh giọng cung kính đáp:
"Cuồng Vương đại sư, tại hạ đã nghe danh từ lâu, nay có hạnh hộ là phúc ba đời. Hiện tại hạ cũng giống như đại sư, chỉ là một tán tu mà thôi. Ban nãy thấy đại sư đi vào, không tiện tiếp giá…!"
Cuồng Vương chớp mắt vài cái, giọng điệu tâng bốc kia khiến gã tăng mấy phần thiện cảm.
Có điều, người lạ tìm ta không thiện thì ác, nghĩ bụng Cuồng Vương lại hỏi:
"Đạo hữu, không biết người tìm tới ta đây là có ý gì?"
Tô Mạt Nhược thấy cá đang ham mồi, nàng chậm rãi ngồi xuống bàn trà, nhẹ nhàng cười đáp tiếp:
"Đại sư, ta thấy ngươi dường như rất có hứng với quyển pháp đạo kia. Hiện tại hạ cũng có việc muốn nhờ, mong đại sư giúp đỡ!"
Cường Vương yên lặng gật đầu, lời kia nửa hở nửa kín, rõ ràng kẻ này biết gã đang tranh đấu thất thế mới nhân cơ hội này nhờ cậy.
Nghĩ đoạn, gã trả lời:
"Đúng thế, bản vương đích thị có hứng thú với tàn quyển kia. Nhưng ta chưa biết, đạo hữu cần gì ở ta?!"
Cuồng Vương trước nay rất ít trò chuyện với kẻ lạ, ngông nghênh khó chiều, nhưng hoàn cảnh hiện giờ lại khác.
Lão ta đang thiếu tiền tranh đoạt bảo vật, cho nên chỉ cần có người bắt chuyện, lão đều dấy lên chút hi vọng trong lòng.
Bắt được tâm lý đó, Tô Mạt Nhược liền giả buồn như đưa đám, hẩm hiu kể lể:
"Thật ra, tại hạ trên người cũng có một cái tàn quyển pháp môn, đây là vật trân quý gia truyền. Tại hạ trước nay đã đi nhiều nơi, tìm nhiều tiểu sư pháp đạo hằng mong có thể phục chế lại bản gốc. Chỉ là tâm có mà lực không đủ….!"
Lời nàng thê lương ai oán, đến cả Cuồng Vương đang sốt ruột cũng cảm khái phần nào. Gã làm cái nghề này, cho nên lại càng dễ dàng đồng cảm.
Nhưng mắt thấy thời gian eo hẹp, bên kia Cát gia đã sắp lấy đồ vào túi, lão sốt ruột nói thẳng:
"Đạo hữu, ngươi tìm ta ắt là có việc cần nhờ. Bản thân ta hiện giờ cũng thế, không biết đạo hữu có hiểu lời ta chăng?"
….
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.