Đạo Ma Trường Đồ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 13: Bà Cố Ngoại
Trong lúc Phạm Xuyên đang suy tính thì ở phía trước nhà có một ông già đi đến.
Bên trong không khiếu, vách ngăn bạch ngân giống như lưu tinh sáng bóng, bên dưới là mặt biển chân nguyên mờ đục đang không ngừng theo sự thôi động của Phạm Xuyên mà dâng lên đánh vào vách ngăn để phá hủy nó.
Do đó hiện giờ để tránh phiền phức, Phạm Xuyên sẽ phải cất giấu Ảnh Quang Kiếm.
Liễu Thi Tình lúc này đang cho gà ăn thì nhìn thấy ông già kia, bà nhận ra người này là gia lão học đường thì khẩn trương ra đón. (đọc tại Qidian-VP.com)
Gia lão học đường cầm theo một cân thịt lợn, khi vào đến trước nhà thì ông tươi cười đưa cân thịt lợn cho Liễu Thi Tình vừa nói:
Cuối cùng, đến chiều hôm đó, bức tường không khiếu xuất hiện vết nứt, lúc này Phạm Xuyên tập trung tinh thần cao độ, liên tục thôi động chân nguyên đánh vào vách ngăn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đến khi một vệt sáng phát ra từ trong cơ thể Phạm Xuyên lan tỏa ra khắp phòng, không khiếu nở ra, số lượng chân nguyên gia tăng thêm thể tích, hắn đã thăng lên nhất trọng trung kỳ.
"Lại có chuyện đó ư, tại sao ta chưa từng nghe nói bên ngoại ngươi có người luyện kiếm?" Phạm Trương Hải nghi ngờ hỏi.
Thế là Phạm Xuyên phải tự nhủ, cố gắng khi nào lên được trung kỳ thì sẽ thưởng cho bản thân được đi thanh lâu chơi một bữa cho thống khoái.
"Nghe bảo trò Phạm Xuyên bị bệnh khá nặng, hôm nay ta bỏ chút thời gian ra để đến thăm, không biết trò ấy đã đỡ hơn chưa, Liễu phu nhân?"
Phạm Trương Hải lúc này tiến tới, ôn hòa nói: "Ta đâu hề ép buộc gì ngươi, thậm chí còn cố tình trả giá cao cho ngươi, ngươi xem, bỏ một thanh kiếm cũ lấy bằng này nguyên thạch, ngươi nói ta làm khó ngươi ở chỗ nào?"
Đến hôm nay, đã gần một tháng Phạm Xuyên trùng sinh, vậy mà vẫn chậm chạp ở chiến sư nhị trọng trung kỳ, việc này khiến Phạm Xuyên từ cảm giác hưng phấn trùng sinh ban đầu sinh ra tâm lý bắt đầu nản.
Nghĩ vậy, nguyên ngày hôm đó Phạm Xuyên điên cuồng thổ nạp.
Vừa nói, hắn ta vừa đưa ra một túi nguyên thạch, mặt hắn hiện lên nụ cười đắc ý, nghĩ rằng lần này Phạm Xuyên sẽ không thể nào từ chối với cái giá này.
Thứ hai, bảo vật tam phẩm là một củ khoai bỏng tay, nó sẽ không tránh khỏi việc thu hút những ánh mắt tham lam nếu như bị truyền ra.
"Bà cố ngoại ta sau theo ông cố nội ta quy ẩn giang hồ trồng rau nuôi cá sống qua ngày, thanh kiếm này bà cũng cất đi từ đó, đến c·hết thì truyền lại làm vật gia truyền cho bên ngoại ta, chuyện là vậy!"
Đây là nguyên tắc bất thành văn của pháp bảo, kể cả người có tư chất hạ đẳng hay là tư chất thượng đẳng có chín thành chân nguyên cũng sẽ chỉ duy trì được vài hơi thở khi thôi động pháp bảo có phẩm cấp cao hơn tu vi.
Bởi vì số lượng chân nguyên giữa mỗi trọng có chênh lệch rất lớn nên người có tu vi ứng với phẩm cấp của pháp bảo mới có đủ chân nguyên để thôi động pháp bảo, nếu tu vi thấp hơn mà cố sử dụng sẽ cạn kiệt chân nguyên nhanh chóng.
Nghe thấy lý do của Phạm Xuyên, Phạm Trương Hải cảm thấy lùng bùng lỗ tai, theo như hắn biết thì bên ngoại của Phạm Xuyên là một nhà nông ở ngoại thành, nguồn gốc đời trước nghe đâu cũng là nông phu, nào có nghe nói gì tới kiếm đạo.
Phạm Xuyên vội vàng đi, hắn cẩn thận quan sát phía sau để phòng có ai theo đuôi.
"Lúc đó bà rút thanh kiếm này ra chém một phát khiến con hổ xé làm đôi, ông cố nội ta thấy vậy liền đem lòng kính mến bà cố nội ta, rồi cả hai kết duyên từ đó." (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 13: Bà Cố Ngoại
Phạm Xuyên lúc này trổ tài múa ba tấc lưỡi, nói dối không chớp mắt: "Ài, nói ra thì dài dòng, bà cố ngoại ta năm đó chính là một hiệp nữ giang hồ, trong lúc hành tẩu, bà vô tình thấy ông cố nội ta bị hổ cắn."
Phạm Xuyên đứng lên vươn vai, hắn cảm nhận cơ thể như được tưới mát bởi muôn vàn dòng suối, bao nhiêu bức bách b·ị đ·ánh tan, sự hăng hái của tuổi trẻ đã quay lại, xua tan những chán nản trước kia.
Lúc này Phạm Xuyên tặc lưỡi, vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ nói:
"Thật sự không bán!" Phạm Xuyên lắc đầu nói: "Thôi cũng đã trễ rồi, tại hạ xin cáo lui trước!"
"Không giấu gì thiếu gia chủ, thanh kiếm này là của bà cố ngoại ta để lại, năm xưa trong lúc dọn nhà thì bị thất lạc, hôm nay tìm được nó ở đây, khi trở về chắc chắn mẫu thân ta sẽ rất vui, do đó dù có bao nhiêu ta cũng không bán, xin thiếu gia chủ hãy hiểu cho!"
Trong thời gian qua, hắn cũng đã thành thục tầng một của Tử Độc Âm Ma Chưởng, dự định tối nay sẽ đến giếng cũ để tiến hành khảo nghiệm.
Tại sao lại phải cẩn trọng như vậy? Thứ nhất, với tu vi của hắn hiện tại không dùng được bảo kiếm.
Nói xong, hắn vội vàng đi mất, để lại Phạm Trương Hải nheo mắt nhìn theo, miệng lẩm bẩm: "Hai trăm nguyên thạch vẫn không bán, thú vị đây!"
Mặt ngoài không khiếu được bao quanh bởi một màn ánh sáng trắng, màn sáng này là do Đan Khai Khiếu vỡ ra trong lúc mở khiếu mà ngưng tụ lại, nâng đỡ không khiếu giúp nó không bị sụp đổ.
Ở bên đây, Phạm Xuyên nghe xong lại càng thêm kinh ngạc, hắn nhìn chằm chằm thanh kiếm, tay có hơi run, miệng nuốt nước bọt từng ngụm khó khăn nói ra mấy chữ: (đọc tại Qidian-VP.com)
Còn với Cự Linh Quyền thì đến bây giờ vẫn chưa thể nhập môn, dù đây là công pháp do hắn sáng tạo kiếp trước, nhưng vì cấp bậc của nó là công pháp tiên cấp, thế nên yêu cầu nhập môn rất cao so với công pháp phàm cấp, hiện tại vẫn cần hắn siêng năng luyện tập thể lực và sức mạnh hằng ngày.
Vì vậy, để tránh những rắc rối không cần thiết, Phạm Xuyên chủ động giấu đi sự tồn tại của nó.
Hắn cầm theo thanh kiếm lao xuống ao cá, sau một chốc, đã bơi xuống đáy ao.
Phạm Xuyên bới lớp bùn lên, chôn sâu kiếm bảo xuống dưới rồi lấp bùn lại.
Khi đã làm dấu và kiểm tra cẩn thận, hắn mới bơi lên.
Pháp bảo cũng giống như tu vi, chia thành chín phẩm, ứng với chín trọng.
Khi giọt máu rơi xuống, khí tượng lượn lờ, lớp rỉ sét bắt đầu tróc bóc, hiện ra lớp kim loại sáng bóng, bề mặt thanh kiếm lúc này hào quang mờ ảo lưu chuyển, đây chính là Ảnh Quang Kiếm.
Hắn đứng trên bờ ao, nhỏ máu lên thanh kiếm cũ tiến hành nhận chủ.
Vài hôm sau, ở bụng giữa của Phạm Xuyên, vị trí dưới rốn và chính giữa hai quả thận, một quả cầu kỳ diệu không nằm chung không gian với lục phủ ngũ tạng ký thác trên người Phạm Xuyên, quả cầu đó chính là không khiếu.
Phạm Trương Hải nghe xong câu chuyện, hắn cảm thấy có gì đó kỳ kỳ nhưng không nói được, hắn vẫn cố chèo kéo:
"Nếu nói thế thì thật sự là không bán ư? Hai trăm nguyên thạch thì sao?"
"Không biết gia lão học đường đến có việc gì?" Liễu Thi Tình vừa giơ tay mời gia lão học đường vào trước sân vừa nói.
Với tư chất hạ đẳng của Phạm Xuyên thì quá trình tu luyện thổ nạp này khiến hắn vô cùng chán nản vì chậm tiến triển vô cùng.
Cuối cùng sau một tháng khổ luyện, hắn đã thăng cấp.
"Thiếu gia chủ, xin ngài đừng làm khó ta."
Một kiện pháp bảo tam phẩm, uy năng tuyệt luân, có thể phát ra kiếm quang, phóng đi như ảo ảnh, trong chớp mắt có thể lấy mạng đối thủ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thế nhưng chính vì là tam phẩm pháp bảo nên với tu vi của hắn hiện tại không thể sử dụng thanh kiếm này.
"Rắc rắc!"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.