Đạo Ma Trường Đồ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 14: Ải Một
Khí tức nó tản mát ra, thân thể co giật một lúc rồi bất động.
"Tử Độc Âm Ma Chưởng – Tuyệt Chưởng Vô Niệm!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn đi đến giếng cũ, đu dây xuống đáy giếng, như cũ ấn vào viên gạch dưới đất để mở ra lối vào địa đạo. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn vung tay chưởng ra, chiêu đầu tiên không mang khí bạo, chỉ là một vệt âm ảnh xé gió, lướt sát thái dương Hỏa Hầu Tinh.
Từ trong bóng tối, một con Hỏa Hầu Tinh lao ra. Thân hình cao hơn một trượng, toàn thân lông vàng rực, vai lưng chân tay cháy âm ỉ như có hỏa chủng ẩn dưới da thịt.
Chiêu cuối này giống như không hề tồn tại, nhưng khi bàn tay hắn đập vào sau lưng Hỏa Hầu Tinh, thân thể yêu thú đông cứng một thoáng.
"Còn cứu được thưa thầy!"
Phạm Xuyên nghe vậy thì cũng gật đầu quyết tâm, gia lão học đường cũng quay ra đi về, Liễu Thi Tình thì cũng tiễn gia lão ra đến tận ngoài đường.
"Khảo hạch tầng một, bắt đầu."
Hỏa Hầu Tinh như dã thú điên cuồng, bốn tay chân cùng b·ốc c·háy. Nó lao tới muốn kết liễu.
Trong đầu hắn, một giọng nói không cảm xúc vang lên:
Vút! Yêu thú lao tới như tên bắn.
Mẫu thân hắn đi lại, bà ngồi xuống nghiêm mặt hỏi: "Nói đi, tại sao con lại không đi học, có phải là vì võ công gần đây mà con đang luyện?"
Yêu thú khựng lại trong một sát na, như bị âm sát khí q·uấy n·hiễu thần trí.
Cầm lấy bình sữa dê, Phạm Xuyên cảm động nói: "Cảm ơn thầy, con sẽ cố gắng hồi phục, sớm ngày quay trở lại học đường với thầy và các đồng bạn."
"Nào, mời gia lão vào trong!"
Lúc này Liễu Thi Tình vẫn đơ mặt chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì từ bên trong nhà, tiếng Phạm Xuyên vọng ra:
"Tốt lắm!" Gia lão học đường vỗ tay hắn mấy cái rồi nói: "Thôi, ta còn có việc, trò cứ nghỉ ngơi đi, cố gắng khỏe nhé!"
Ầm! Một luồng khí tức như dao lạnh quét qua rừng rậm. Hỏa Hầu Tinh khựng lại, mắt trợn tròn, rồi ngã rầm xuống đất.
Liễu Thi Tình vừa nói vừa mời gia lão học đường vào nhà.
"Tử Độc Âm Ma Chưởng – Huyền Âm Toái Phách!"
Một vết rạn ánh tím vỡ ra giữa trán yêu thú.
Phạm Xuyên men theo bóng cây, rút ngắn khoảng cách.
Phạm Xuyên lúc này cũng ngồi dậy, hắn tiến lại bàn rót chén trà rồi hớp một ngụm.
Phạm Xuyên đi đến trước đại trận, tiếng Ách Độc Tử Tâm đập thình thịch phát ra khiến hắn cảm thấy chấn động từng cơn.
Yêu thú gầm lên giận dữ. Ngọn lửa toàn thân bùng lên mãnh liệt, khí tức tăng vọt! (đọc tại Qidian-VP.com)
"Phải, hôm trước nếu con không biết chế thuốc thì có lẽ nương đã đi rồi. Cũng may lúc đó nhờ vào kiến thức nhận được từ truyền thừa, con đã cứu được nương."
Tối đó, Phạm Xuyên sau thời gian luyện công, hắn hôm nay đã thuần thục tầng một của Tử Độc Âm Ma Chưởng.
Rồi bà lại khẩn trương kéo tay Phạm Xuyên đi sang bài vị của phụ thân hắn:
Liễu Thi Tình sau thoát ngơ ngác thì cũng hiểu ra sự tình, bà cười gượng gật đầu nói:
Một cú chưởng vẽ thành đường vòng cung mờ nhạt, không đánh trúng, nhưng khiến khí tức Phạm Xuyên như phân tán ra bốn phía.
"Tốt, bộ pháp đã nhiễu loạn thị giác rồi..."
Hỏa Hầu Tinh mất dấu hắn trong nhịp thở. (đọc tại Qidian-VP.com)
Gia lão học đường thản nhiên đáp: "Đúng rồi, chính là bị bệnh, trò ấy xin nghỉ gần một tháng nay!"
Ầm!
"Tốt! Tốt! Tốt!"
Theo như cách khảo hạch mà hắn nhận được hôm trước thì đối với người đã vượt qua Bát Khổ thì chỉ cần lên tầng ba, đưa tay chạm vào trận văn là liền có thể tham gia khiêu chiến Cửu Ải Luyện Công.
Vừa vào trong, gia lão học đường thấy Phạm Xuyên đang nằm bên giường, trùm mền chỉ để lộ phần đầu thì đi đến hỏi thăm.
Phạm Xuyên lúc này nhìn ra phía xa thì thấy mẫu thân đang vừa pha trà vừa liếc nhìn hắn bằng nửa con mắt, lúc này Phạm Xuyên cười gượng gạo trả lời gia lão:
Cú đánh không hề nổ vang, nhưng khiến yêu thú trượt lùi hai trượng, va sầm vào một thân cây.
"Trò thấy thế nào, bệnh còn cứu chữa được không?"
"Nương, tương lai sau này không phải lo nữa. Con trai người giờ đây đã có thể xuất chúng hơn người, đủ bản lĩnh để đảm đương cuộc sống."
Hỏa Hầu Tinh tung liền ba trảo hỏa diễm. Phạm Xuyên vừa tránh, vừa xoay bộ pháp hình quạt.
Đi qua cầu thang đá, Phạm Xuyên tiến vào Tử Tâm Ngọc Lâu, hắn tiến lên tầng ba.
Cũng may tiếng tim đập còn nằm ở mức chịu đựng của Phạm Xuyên.
Phạm Xuyên thu lại khí tức, mỉm cười nói:
Bên trong căn phòng, đại trận phong ấn vẫn lưu chuyển.
Tay phải đột ngột vỗ ra, không ánh sáng, không tiếng động.
Gia lão học đường nghe vậy thì gật đầu thở phào, ông lấy ra một cái bình màu trắng rồi nhét nó vào tay Phạm Xuyên, giọng nói động viên:
Một khu rừng nguyên sinh cổ xưa hiện ra. Những thân cây đại thụ cao v·út như chống trời, rễ ngoằn ngoèo như rồng cuốn. Lá rụng ẩm mục, đất hoang lấm mốc, mùi gió rừng lạnh lẽo quét thẳng vào mặt như dao cứa.
Phạm Xuyên lúc này làm như hướng dẫn, áp tay vào trận văn. Trong khoảnh khắc, ánh sáng tím bùng lên, không gian chung quanh vặn vẹo rồi tan biến như làn sương mỏng.
Ầm!
Gia lão học đường nghe vậy thì quay sang lo lắng nói với Liễu Thi Tình:
Vụt! Vụt! Vụt!
Phạm Xuyên lúc này bình thản nói: "Thú thật với nương, gần đây con nhặt được một truyền thừa ở dưới giếng cũ, giờ đây trình độ của con đã vượt trên cả gia lão học đường."
"Khụ khụ, là gia lão học đường sao, mau vào trong đi thầy!"
Liễu Thi Tình lúc này ngơ ngác hỏi: "Phạm Xuyên bị bệnh sao?"
Liễu Thi Tình lúc này che mặt cản gió, giọng nói có phần kinh ngạc và lắp bắp: "Là... là thật sao?"
"Cố lên nhé, cái này là sữa dê núi nguyên chất, trò giữ lấy mà bồi bổ!"
Vừa nói Phạm Xuyên vừa thôi động chân nguyên, phát ra khí tức chiến sư bức người khiến cho một phàm nhân như mẫu thân hắn cảm thấy khó thở.
Bà nói mà giọng run run, không giấu nổi vẻ vui sướng trên mặt.
Chưởng thứ hai ập đến, mang theo khí thế trầm trọng như từ mồ sâu trỗi dậy. Phạm Xuyên xoay eo, hạ thân thấp, từ góc c·hết đập chưởng thẳng vào mạn sườn Hỏa Hầu Tinh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Phạm Xuyên cũng vui vẻ đến thắp cho phụ thân hắn một nén nhang, nhờ ông phù hộ cho đại kế trùng sinh của hắn được thuận buồm xuôi gió, thành công tốt đẹp...
"Ồ, trò ấy có vẻ hơi ho, giọng nói còn hơi yếu, chắc là bệnh nặng lắm nhỉ!"
"Chắc chắn là cha con trên trời linh thiêng phù hộ cho con, nào, thắp cho ông nén nhang."
"Đúng đúng, nó bệnh rất nặng, mấy ngày nay toàn nằm liệt giường."
Bốp! Vuốt lửa đập mạnh xuống đất, vỡ tung mảnh rừng khô. Phạm Xuyên đã kịp lách người qua bên.
Bình! Hỏa Hầu Tinh vung tay chém loạn, phá hủy cây cối xung quanh.
Bốp! Trúng ngực Phạm Xuyên. Hắn bay ra, va mạnh vào một thân cây, há miệng phun ra một ngụm máu.
"Tử Độc Âm Ma Chưởng – U Minh Phệ Cốt!"
Nhưng đúng lúc ấy.
Nó gầm lên giận dữ, quay lại tung cú đá hậu như trời giáng!
Rào! Bụi cây phía trước xào xạc.
Phạm Xuyên nắm lấy tay mẫu thân, ánh mắt đầy tự tin nói tiếp:
"Tử Độc Âm Ma Chưởng – Tử Độc Truy Hồn!"
Chương 14: Ải Một
Liễu Thi Tình lúc này nhìn đứa con trai mình yêu quý, thấy được sự điềm đạm và trưởng thành trong lời nói, bà xúc động, hai mắt rưng rưng, bà nghẹn ngào nói:
"Nó thiêu cháy cơn đau, triệt tiêu tác dụng bộ pháp... nguy rồi!"
Phạm Xuyên mở mắt ra. Ánh sáng trắng vừa tan biến, cảnh vật trước mắt đã đổi thay.
"Hỏa Hầu Tinh... yêu thú chuyên khắc tốc, không sợ độc, khốn thật." Phạm Xuyên nheo mắt.
"C·hết tiệt... còn thiếu chút nữa!"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.