Đạo Ma Trường Đồ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 19: Tu Luyện Siêu Khắt Nghiệt
***
Hỏi thăm, báo trường học
Hắn bước đến, nhẹ nhàng ngồi xuống bên nàng. Bàn tay thoáng lướt, như làn gió thoảng qua cánh đào vừa hé nụ.
Nhưng mộng tỉnh, chỉ còn lại ánh trăng lạnh và dư âm vương vấn, không biết có còn gặp lại?
Nàng bước tới nhuyễn tháp phủ lụa đỏ, ngồi xuống, khẽ kéo tay áo, như một cử chỉ đồng thuận.
Chương 19: Tu Luyện Siêu Khắt Nghiệt
Lúc này, Liễu Thi Tình đang tưới rau ở trước nhà, ba thấy một người nữ nhân bước vào thì lại hỏi:
Bên trong, Hạnh Hoa đứng gần cửa, đôi tay thon khẽ vén mái tóc đen nhánh, dài tựa suối. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Cháu vào nhà uống trà, chờ nó xíu, nó đang điều trị búi cơ, tí nó lên rồi hai đứa nói chuyện.”
“Vâng ạ!” Phạm Băng Mi ngoan ngoãn đáp.
Lúc này bà cố tình nói vọng vào trong nhà để thằng con trời đánh của ba có thể nghe thấy: “Có bạn đến thăm bệnh này con ơi!”
Hạnh Hoa gật đầu nhẹ, không chút ngượng ngùng, chỉ có sự phục tùng tự nhiên của một thiếu nữ mới lớn.
Đêm ấy, Túy Vân Các chứng kiến khoảnh khắc đầu tiên của Hạnh Hoa, nơi sự thuần khiết và non trẻ của nàng hòa quyện với sự kiềm chế và thấu tỏ của Phạm Xuyên.
Qua hành lang uốn lượn, mùi son phấn nồng nàn quấn quýt, ánh đèn đỏ mờ ảo hắt lên bình phong thêu hoa, bà dẫn hắn tới một gian phòng nhỏ, rèm lụa tím lay nhẹ trong gió.
"Đừng sợ," hắn thì thầm, giọng khàn khàn như gió đêm thì thào giữa rừng trúc. "Ta sẽ dạy nàng... phương thức tu luyện bám tường."
Tú bà cười vang, đưa giá: "Ba trăm nguyên thạch, không bớt!"
Đi đến nhà trên, khi nhìn thấy Phạm Băng Mi đang ngồi uống trà ở phòng khách, Phạm Xuyên mới chợt ngẩn ngơ vì nhớ mình còn một người trong mộng chưa kịp theo đuổi vì bận ở nhà vùi đầu vào tu luyện.
Ánh mắt nàng, khi ấy, vừa ngây thơ vừa da diết. Trong đó không chỉ có sự bối rối của lần đầu, mà còn là một tia lưu luyến như muốn giữ lấy phút giây mong manh vừa chớm nở trong cơn say dịu ngọt.
Chính sự thuần khiết ấy khiến Phạm Xuyên khẽ dừng ánh mắt, trái tim già cỗi thoáng rung động.
Vậy là, vào một buổi tối nọ, hắn quyết định thả lỏng một chút, thực hiện ước mơ của mình: đến thanh lâu chơi một bữa cho thỏa thích.
Nàng không nói, chỉ cụp mắt, hàng mi run nhẹ như cánh bướm trên cành mềm.
Nhan sắc nàng không phải tuyệt thế, nhưng đôi mắt trong veo, ngập tràn nét ngoan ngoãn, như đóa hoa mới nụ, chưa vương bụi trần.
Hắn nhếch môi, ánh mắt sắc như dao: "Hai trăm năm mươi, bao trọn đêm."
Nàng vận yếm hồng phấn mỏng tang, ôm lấy nét xuân non, váy lụa xanh nhạt xẻ cao, để lộ bờ hông thon thả.
Hắn không nói gì, chỉ lặng lẽ rời đi, để lại gian phòng nhỏ với ánh đèn đỏ nhạt dần và rèm lụa lay nhẹ trong gió đêm.
...
Một bên là tâm hồn thiếu nữ lần đầu nếm trải cảm xúc, một bên là trái tim già cỗi tìm kiếm bài học trong cõi tạm.
Thoáng chóc bất ngờ, Phạm Xuyên nhanh chóng lấy lại vẻ yếu nhược, hắn chống gậy bước đến nói: “Sao hôm nay phụng lại đến nhà tôm thế này?”
Lúc này thiếu nữ trong chiếc váy xanh chính là Phạm Băng Mi, nàng cười hiền hòa với Liễu Thi Tình rồi nhẹ nhàng đáp:
“Có việc gì vậy cháu gái?”
Tú bà, dáng người đầy đặn, vận áo gấm thêu hoa, đón hắn với nụ cười mặn mà, ánh mắt lấp lánh như ngửi thấy bạc. "Công tử, ngài tìm gì nơi đây?" Bà hỏi, giọng đượm ý tứ.
“Cháu là đồng bạn của Phạm Xuyên, nghe nói bạn ấy bị bệnh nặng sắp không qua khỏi nên cháu đến thăm ạ!”
Vài ngày sau, khi ánh tà dương đang dần dần di về phía chân trời, có một bóng ánh yêu kiều thước tha đi đến trước nhà Phạm Xuyên.
“Khụ khụ!” Liễu Thi Tình nghe con trai mình bị bệnh sắp c·hết thì ho sặc sụa.
Hạnh Hoa khẽ run lên, ánh mắt r·ối l·oạn như mặt hồ xuân bị một cánh chim vô tình khuấy động.
"Hạnh Hoa, tối nay nàng sẽ theo ta," hắn nói, giọng trầm lạnh, nhưng ẩn chứa một tia mơ hồ, như thể không chỉ tìm kiếm khoảnh khắc phù hoa, mà còn muốn khám phá điều gì sâu xa hơn.
“Không, không sao!” Liễu Thi Tình xua tay.
Băng Mi đến báo là kỳ thi tốt nghiệp sắp đến, gia lão có hỏi tình huống của Xuyên.
Hạnh Hoa ngẩng đầu, ánh mắt long lanh như giọt sương đọng trên cánh sen buổi sớm. Nàng chưa hiểu, nhưng trong ánh nhìn ấy là cả một sự tín nhiệm dịu dàng, như dòng suối ngây thơ mặc cho thuyền lạ ghé bến.
Phạm Xuyên, vận trường sam xanh thẫm, phong thái đĩnh đạc tựa công tử thế gia, bước vào chốn nhộn nhịp.
Nói xong Liễu Thi Tình quay sang nở một nụ cười xã giao với Phạm Băng Mi rồi nói:
Phạm Xuyên chỉ nhếch môi, không đáp. Với hắn, đêm nay là một lần tu luyện thành công, nơi hắn học được cách kiềm chế bản năng, thấu hiểu tâm lý, và khám phá thế giới nội tâm qua từng cử chỉ của nàng.
Khi dòng chân nguyên dâng l·ên đ·ỉnh điểm, Hạnh Hoa tựa vào lòng Phạm Xuyên thì thầm, giọng nhỏ như sợi tơ run giữa lòng bàn tay:
Nhưng sâu trong lòng, hắn biết, sự thuần khiết và ngoan ngoãn của Hạnh Hoa đã để lại một dấu ấn khó phai, dù trái tim hắn đã quá già để vương vấn.
Tiếng cười khe khẽ hòa cùng thanh âm tỳ bà réo rắt, dệt nên bức tranh huyền hoặc, khơi dậy những khao khát sâu kín trong lòng người.
“Đại thẩm không sao chứ ạ?” Phạm Băng Mi lo lắng hỏi.
Lúc này, ở phía sau ao cá, Phạm Xuyên đang bơi năm trăm mét đường dài thì nghe tiếng nương hắn nói vọng ra, hắn đành lên bờ, vừa đi vào miệng vừa lẩm bẩm: (đọc tại Qidian-VP.com)
Hồng trần như mộng, ái tình như gió thoảng.
Thế nhưng, cuộc sống tu luyện chẳng hề dễ dàng, sự căng thẳng tinh thần dần dồn nén, khiến hắn không khỏi cảm thấy mệt mỏi.
"Công tử... là người đầu tiên đưa th·iếp bước qua giấc mộng này."
Hắn đáp, giọng trầm lạnh: "Một giai nhân còn giữ nét thuần khiết."
Hắn muốn thử thách tâm hồn nàng, khám phá sự kiên định và phản ứng của một thiếu nữ non trẻ trước ngọn gió xuân của cõi lòng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Phạm Xuyên mặc áo vào rồi chống gậy đi lên, cố làm ra vẻ bệnh nặng đến nơi.
Bà ngẩn người, rồi phá lên cười: "Đi thanh lâu còn trả giá, khi phách lắm! Đi theo ta!"
Vvmm
“C·hết tiệt, cái lớp này sống tình cảm thật, hai ba hôm lại cử người đến thăm ta một lần, đúng là chán không nói nổi!”
Ùm có lẽ nên đi học rồi, nghĩ lâu quá cũng không tốt, dù sao cũng sắp tốt nghiệp, sau khi tốt nghiệp các tộc nhân có thể dựa vào tạo nghệ của mình mà xin vào làm ở sản nghiệp gia tộc bao gồm các xưởng, cửa hiệu, hoặc các điểm khai thác tài nguyên…
Dưới vầng trăng lơ lửng nơi tiên cảnh Hạ Long, ánh bạc soi chiếu con phố hoa đăng rực rỡ. Túy Vân Các, chốn phong lưu nức tiếng, sáng ngời ánh đèn dầu, hắt bóng những giai nhân uyển chuyển, mềm mại tựa liễu.
Phạm Xuyên không vội, ánh mắt quan sát nàng, như một kẻ lữ khách tìm hiểu bí ẩn của một miền đất mới. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ánh mắt hắn sắc lạnh, như xuyên thấu cõi hồng trần, chẳng mảy may dao động trước những bóng hồng lướt qua, kiều diễm trong tà lụa mỏng manh, để lộ nét xuân sắc. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn đứng dậy, chỉnh lại y phục, ánh mắt lướt qua nàng lần cuối. Hạnh Hoa vẫn nằm đó, đôi má ửng hồng, ánh mắt mơ màng, như đang chìm trong dư âm của giấc mộng đầu tiên.
Các nàng, với nụ cười mê hoặc, cất lời mời gọi ngọt ngào tựa mật, song hắn chỉ lướt nhìn, tâm tư vững chãi.
Mang trái tim trăm năm sứt mẻ của kẻ trùng sinh, đêm nay với hắn không chỉ là cuộc vui, mà là một hành trình rèn tâm, thấu nhân tình thế thái.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.