Đạo Ma Trường Đồ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 22: Chế Rối
Ba tên kia đồng thanh như vẹt:
Lão sư dừng lại một chút rồi nói tiếp, giọng trầm xuống:
"Một lũ ô hợp."
"Ngươi là quân cờ đầu tiên trong bàn cờ của ta. Sau này, có thể ta sẽ chế tạo trăm ngàn con rối khác, nhưng chỉ ngươi... là kẻ đầu tiên chứng kiến ta đổi mệnh."
Trở thành kẻ đứng đầu thí luyện! (đọc tại Qidian-VP.com)
"Thế giới ấy... rốt cuộc là thứ gì? Tại sao lão tổ giữ kín như vậy?"
Từ phía cổng bước ra một thiếu niên dáng người tuấn tú, phong thái điềm đạm.
Sau màn kịch nho nhỏ, tiếng trống vào lớp vang lên. Cả đám nhanh chóng vào trong.
Tiếc rằng vài hôm trước, hắn bị nàng từ chối thẳng thừng, mất mặt không nhỏ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Diễm Hỏa Linh Sư – hoàn thành.
Vậy nên... mục tiêu hiện tại chỉ có một:
Cuối cùng, hắn lấy ra một món pháp bảo hỏa tính tên là Dương Hỏa Linh Châu, lắp vào cổ họng con rối.
Trong kỳ khảo hạch tốt nghiệp sắp tới, không nghi ngờ gì nữa, các thí sinh sẽ phải phô diễn tạo nghệ điều khiển rối trước cao tầng gia tộc.
Là một người mang ký ức hai kiếp, Phạm Xuyên hiểu rõ: Phạm gia là gia tộc lấy luyện rối làm căn bản.
"Thức hồn khởi linh, phong ấn giải mở, dĩ huyết làm mồi, dĩ linh làm khế, dĩ ý làm lệnh!"
Nhưng thứ khiến hắn quan tâm hơn bây giờ không phải là Sơn Hải Đồ, mà là suất bồi dưỡng đặc biệt kia.
Đêm đó, hắn âm thầm bán đi một tấm bí phương cấp thấp, đổi lấy một lượng nguyên thạch vừa đủ để mua nguyên liệu.
"Đêm nay... khởi đầu."
Hắn lấy ra từ nhẫn trữ vật một con sư tử gỗ cao hơn một trượng, thân hình thô ráp, trọng lượng nặng nề, vốn là một con rối cấp thấp chỉ có thể chạy nhảy và cắn xé đơn thuần.
Thí luyện đặc biệt... cuối cùng cũng tới rồi.
"Phạm huynh, đừng làm khó bạn học như vậy."
Hắn chính là lớp trưởng Phạm Thông, người luôn được thầy cô khen ngợi, bạn học kính trọng.
Hắn cũng có một con rối. Nhưng chỉ là một con rắn gỗ nhỏ bằng sợi dây thừng, toàn thân cứng đờ, bò chậm như rùa, hù dọa phàm nhân còn khó chứ đừng nói đến đấu chiến.
Nhưng với Phạm Xuyên, một kẻ đã trăm năm lăn lộn trong cơ giáp tông của Phạm gia kiếp trước, thì đây chẳng qua chỉ là trò chơi của trí nhớ và kiên nhẫn.
Chỉ khi có danh nghĩa chính thống, hắn mới có thể dần hé lộ thực lực chân thật, từng bước lấy lại địa vị mà đời trước không thể giữ.
Nghĩ rồi, tối đó Phạm Xuyên lại khoác lên người một bộ hắc y, đeo mặt nạ quỷ tím che nửa mặt, thân hình lẫn vào bóng tối như một con sói đơn độc.
Kiếp trước, dù có trở thành gia lão, Phạm Xuyên vẫn chưa từng đặt chân vào thế giới trong tranh.
Hắn dạo quanh mấy mươi quầy hàng, so sánh giá cả, lựa chọn từng linh mộc, từng khối sắt sống, từng viên hỏa thạch như kẻ bới rác trong đống tro tàn. Phải đến tận nửa đêm, hắn mới lặng lẽ quay về.
Nhìn bên ngoài vẫn là sư tử gỗ bình thường, nhưng nội tình bên trong đã hoàn toàn lột xác.
Học lực xuất sắc, hành xử đoan chính, là nhân vật được các nữ sinh học đường yêu thích, đặc biệt là từng công khai theo đuổi Phạm Băng Mi.
Khi ánh dương đầu tiên còn chưa ló dạng, hắn đứng dậy, lau mồ hôi trán, nhìn xuống con rối mới hoàn thành, toàn thân bằng gỗ Huyết Mộc sẫm đỏ, trận văn khắc đầy các khớp, móng vuốt sắc bén, miệng há ra lộ ra cơ quan ngưng lửa.
Nhưng hắn cũng biết rõ, pháp trận kích tốc này tiêu hao nguyên khí rất lớn, chỉ có thể dùng vào khoảnh khắc then chốt. Nếu tùy tiện l·ạm d·ụng, không chỉ phí sức, mà còn dễ để hở sơ hở.
Tương truyền, năm xưa lão tổ từng được một cao nhân ban tặng một tấm Sơn Hải Đồ, bức họa vẽ lại bảy ngọn núi lớn cùng hướng về biển Đông.
Sau đó, từ trong nhẫn trữ vật, hắn lấy ra một bình ngọc nhỏ, nhẹ tay tráng lên đầu đinh một lớp Hắc Lân Tê Dược, loại độc dược không màu, không mùi, không vị. Chỉ cần xuyên da là lập tức làm t·ê l·iệt toàn thân trong chớp mắt.
Ánh sáng lam nhạt lượn lờ trong thớ gỗ, như lửa ma đêm đông nhảy múa giữa cơn mộng.
Hôm nay, vừa thấy Băng Mi cùng Phạm Xuyên sóng bước đến trường, ánh mắt hắn đã tối sầm.
Phạm Thông hừ lạnh:
"Kỳ thi tốt nghiệp cuối năm sẽ chính thức bắt đầu sau một tuần nữa. Hình thức: đấu lôi đài. Tám người vào sâu nhất sẽ được công nhận tốt nghiệp. Khi tốt nghiệp, các trò có quyền lựa chọn ngành nghề theo sở thích, gia tộc sẽ cấp đất, cấp chỗ trong sản nghiệp để các trò thực hành rèn luyện."
Một luồng ánh sáng đỏ rực bùng lên từ hai mắt con rối, linh quang lóe lên, khí tức âm trầm lạnh lẽo bỗng bốc lên từ bên dưới. Cả căn phòng như chìm vào hơi thở của một con mãnh thú vừa tỉnh giấc.
Nghe nói trong bức họa ẩn chứa một thế giới khác, thời gian trôi chậm hơn bên ngoài đến hai mươi lần. Một tháng bên ngoài, bằng hai mươi tháng bên trong! (đọc tại Qidian-VP.com)
"Trận này hoàn thành, tốc độ rối sẽ vượt xa đồng cấp, có thể trong ba hơi thở áp sát kẻ địch."
Hắn khẽ giơ tay, cắm kim văn khế linh vào trán con rối, sau đó phun một ngụm máu:
Từng nhánh thủ pháp phức tạp không ngừng hiện lên trong đầu Phạm Xuyên, hắn liên tục phân tâm điều khiển, mồ hôi túa ra, đôi mắt vẫn tĩnh lặng như giếng cổ.
Chỉ có Phạm Xuyên là sắc mặt vẫn bình thản, nhưng trong lòng lại dâng lên một cơn sóng ngầm.
Nay lại bắt gặp Phạm Xuyên uy h·iếp bạn học, lòng ganh ghét càng dâng trào.
Ánh mắt hắn liếc sang Phạm Xuyên, trong lòng thầm nhủ: Tiểu tử này, chờ đó. (đọc tại Qidian-VP.com)
Với người khác, luyện rối là việc hao tâm tổn trí, đòi hỏi tinh thông cơ giáp đạo, bảo đạo, trận đạo, thậm chí luyện khí, độc đạo, ngự hỏa thuật...
Trong đại kế cải mệnh của hắn, chợ đen là một mắt xích trọng yếu. Nhưng hiện tại, hắn chỉ là một con kiến, chưa thể lay chuyển được những con mãng xà, quỷ ảnh ẩn thân sâu trong lòng chợ.
"Đúng đúng, lớp trưởng hiểu nhầm rồi! Chỉ là trò đùa thôi!"
Trong ký ức hai trăm năm kiếp trước, hắn nhớ rõ về truyền thuyết: lão tổ Phạm Gia xuất thân từ vùng Bắc Sơn xa xôi, sau này chu du đến Nam Giang, lập nên gia tộc hùng mạnh.
Buổi học hôm nay không như thường lệ, lão sư chủ giảng trịnh trọng thông báo:
Từ tay phải, từng luồng linh khí tinh mịn tỏa ra, nhập vào đầu mũi dùi sắc bén, từ đó chậm rãi khắc thành từng đạo pháp trận kích tốc.
Chương 22: Chế Rối
Tiếp theo, hắn khắc thêm trận phòng ngự, bố trí chằng chịt từ đầu đến chân. Trận này không tiêu hao quá nhiều chân nguyên, nhưng đòi hỏi kích hoạt đúng thời điểm, nếu không dễ bị phá trận ngay lập tức.
Đúng lúc này, một giọng nói ôn hòa vang lên:
A Ngưu vừa nghe thấy đã run rẩy móc túi, Văn Tèo thì nhăn nhó kêu khổ, còn Văn Tí định giả mù sa mưa, chưa kịp nói đã bị ánh mắt lạnh như băng của Phạm Xuyên làm nghẹn họng.
Hắn lột sạch lớp vỏ ngoài, giữ lại khung xương bằng Huyết Mộc, sau đó bắt đầu cẩn thận khắc trận lên từng khớp nối.
Tại phòng trọ nhỏ, Phạm Xuyên ngồi xuống bên cạnh đống nguyên liệu, trong lòng yên tĩnh như mặt hồ.
Phạm Xuyên nhìn hắn, nhoẻn miệng cười: "Ồ, lớp trưởng sao? Ta chỉ đang đùa vui với huynh đệ thôi mà. Có đúng không, ba vị?"
Ầm!
Phòng ngự - tốc độ - cơ quan – độc khí – phun hỏa...
Cả lớp như sôi lên. Ánh mắt ai nấy đều sáng rực tham vọng.
Cơ quan được điều chỉnh chuẩn xác đến từng khấc răng, có thể phun ra hỏa tức, thiêu đốt mục tiêu trong vài hơi thở. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau khi hoàn thiện khung chính, hắn cầm một chiếc đinh sắt nhọn đóng thẳng vào đuôi con rối, tạo thành một v·ũ k·hí sát thương bí mật.
Toàn bộ quá trình kéo dài đến tận rạng sáng.
Phạm Xuyên nhìn con rối của mình, đáy mắt lóe lên một tia tàn khốc. Giọng hắn trầm thấp, lạnh như sương mai:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.