Đạo Ma Trường Đồ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 21: Khó Nói
Hai người vừa đi vừa chuyện trò, không khí ung dung tự nhiên, chẳng mấy chốc đã đến gần học đường. Từ xa, Phạm Xuyên trông thấy ba tên bạn thân là A Ngưu, Văn Tèo và Văn Tí đang lấp ló phía cổng sau. Hắn quay sang nói nhỏ:
Hắn ta nghĩ rồi tức giận ra lệnh: "Tiếp tục lục soát trong ngoài, tìm kiếm từng cành cây ngọn cỏ cho ta!"
"Không thể nào!"
"Ồ?" Phạm Băng Mi nghiêng đầu, ánh mắt nghi hoặc "Vậy thế nào mới được gọi là dễ nói chuyện?"
Chương 21: Khó Nói
Nói rồi cả đám người lật tung nhà Phạm Xuyên lên, chỉ thiếu mỗi việc đào ba tất đất nữa là chưa làm.
Thế nhưng càng tìm hắn lại càng tuyệt vọng, còn Phạm Xuyên thì lúc này đã nhàn nhã chuyển sang ngồi uống trà cùng mẫu thân và Phạm Băng Mi.
Phạm Xuyên lúc này đu biết rõ đám người thiếu gia chủ giở trò vu oan nhưng ngoài mặt vẫn thờ ơ nói:
"Tiền bảo kê hai tháng, mỗi tên sáu mươi nguyên thạch, ba tên là một trăm tám mươi. Đem ra."
Đi cạnh nàng là một thiếu niên cao ráo, thân hình tráng kiện, mặt mày anh tuấn, khí chất lại có phần bí hiểm.
"Ồ, thú vị thật!" Nàng khẽ nhướng mày, gật đầu đầy tâm đắc.
"Chẳng phải thiếu gia chủ nói nhà hắn có bảo vật ư, tại sao bây giờ lại tìm không thấy, hừ, nhất định là giấu ở đâu đó kín đáo mà bọn này chưa phát hiện ra.
Chiếc mũi không ngừng cựa quậy như thể muốn hít trọn từng sợi hương thơm thoang thoảng tỏa ra từ làn da nõn nà kia. (đọc tại Qidian-VP.com)
Phạm Xuyên khoanh tay sau lưng, ánh mắt sâu xa nhìn xa xăm: "Thế mới nói, chuyện hôm qua... khó mà kể lắm."
Viêm Đột từ tự tin lúc nãy chuyển sang khẩn trương hắn hít vào một ngụm khí lạnh trong lòng:
Phạm Xuyên xoa cằm, giả vờ trầm ngâm rồi cười khẽ: "Ít nhất cũng phải là... tri kỷ."
Đúng lúc này, một giọng nói ôn hòa vang lên:
Hôm nay, vừa thấy Băng Mi cùng Phạm Xuyên sóng bước đến trường, ánh mắt hắn đã tối sầm. Nay lại bắt gặp Phạm Xuyên uy h·iếp bạn học, lòng ganh ghét càng dâng trào.
Nhìn thấy nghịch tử với mình thì nhăn nhó, còn với bạn học lại tươi cười, Liễu Thi Tình hai mắt giật giật tức đến mức nổ phổi, bà cảm thấy hối hận, nếu năm xưa mới đẻ đem thằng con trời đánh này đổi lấy ba ký thịt ăn thì có lẽ là sẽ đỡ phải tức như bây giờ.
Phạm Xuyên quay sang nhìn nàng, đôi mắt đầy ý vị sâu xa, khóe môi khẽ nhếch:
Từ phía cổng bước ra một thiếu niên dáng người tuấn tú, phong thái điềm đạm. Hắn chính là lớp trưởng Phạm Thông, người luôn được thầy cô khen ngợi, bạn học kính trọng.
"Chả biết nữa, mụ điên kia có vẻ là nhận nhầm người tưởng con là k·ẻ t·rộm nào đó, nhưng mà mọi chuyện con đều có thể đối phó được, nương đừng lo lắng!"
"Bẩm đại nhân, không tìm thấy gì khả nghi!"
Nói rồi hắn phủi áo bỏ đi một mạch không ngoảnh mặt lại.
"Vụ hôm qua là sao thế? Sao huynh lại bị Viêm đại nhân nhắm vào?"
"Người đẹp đi trước đi, ta có việc cần trò chuyện thân mật với mấy huynh đệ của mình."
Như một cái tát gián thẳng vào mặt, Viêm Đột định gào lên thì lại có thêm ba tên thủ hạ nữ đồng loạt báo không tìm thấy gì.
Chờ nàng vừa khuất bóng, Phạm Xuyên liền sấn tới, ánh mắt sắc như dao: (đọc tại Qidian-VP.com)
"Đừng lại, cứ thế mà đi sao, không cho ta một lời giải thích, không sợ ta đến Tổ Sư Đường tố cáo ngươi vu khống?"
Nàng mặc bộ thanh y dịu dàng, từng bước uyển chuyển như nước chảy mây trôi, dung nhan tươi tắn, môi hồng như đào, ánh mắt phảng phất nét nhu hòa dịu nhẹ, khiến người đi đường không khỏi liếc nhìn rồi ngoảnh lại tiếc nuối.
Phạm Băng Mi ngồi kế bên cũng đưa ánh mắt hóng hớt nhìn về hắn.
Hôm nay cả hai không hẹn mà gặp nhau trên đường tới học đường. Phạm Xuyên đang nhân lúc tản bộ mà âm thầm do thám địa hình thì bị giọng nói nhẹ nhàng bên cạnh cắt ngang:
Thế nhưng ngay sau câu nói của hắn thì tên thuộc hạ bước tới báo:
Phạm Xuyên từ nãy đến giờ chỉ đứng một bên nhịp giò, hắn thấy Viêm Đột không đạt được mục đích thì cười khẩy nói:
Viêm Đột lúc này nóng giận muốn nổ cả lòng ngực nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh nói:
"Viêm Đột đại nhân định quậy nát nhà ta mới thôi sao?
Học lực xuất sắc, hành xử đoan chính, là nhân vật được các nữ sinh học đường yêu thích, đặc biệt là từng công khai theo đuổi Phạm Băng Mi.
"Hừ, ta không phá hư đồ của ngươi là được chứ gì!"
"Không đúng, rõ ràng thiếu gia chủ đã nói là có, không lẽ ngài ấy nhầm lẫn, không thể nào, một tên chiến sư nhất trọng làm sao có thể qua mặt được chiến sư tam trọng như thiếu thành chủ, nhất định là thằng nhãi con kia đã giấu ở đâu đó, ta phải tìm cho ra bằng mọi giá!"
Đến khi nhìn thấy đám người Viêm Đột từ sau nhà đi lên, Phạm Xuyên liền dửng dưng hỏi:
A Ngưu vừa nghe thấy đã run rẩy móc túi, Văn Tèo thì nhăn nhó kêu khổ, còn Văn Tí định giả mù sa mưa, chưa kịp nói đã bị ánh mắt lạnh như băng của Phạm Xuyên làm nghẹn họng.
Tiếc rằng vài hôm trước, hắn bị nàng từ chối thẳng thừng, mất mặt không nhỏ. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Thế nào hả Viêm đại nhân, đã tìm được bằng chứng rồi sao, giờ ta sẽ cùng các ngươi về chịu gia quy nhé!"
Đó chính là Phạm Xuyên và Phạm Băng Mi.
Phạm Băng Mi bật cười, gật đầu tách ra trước.
Sáng hôm sau.
"Với quan hệ hiện tại của chúng ta... khó nói lắm."
Hắn vận bộ hắc y đơn giản, thần sắc thảnh thơi mà ánh mắt thì láo liên, ba phần nhìn đường, bảy phần liếc qua bộ ngực đẫy đà của thiếu nữ bên cạnh.
Phạm Xuyên nhìn hắn, nhoẻn miệng cười: "Ồ, lớp trưởng sao? Ta chỉ đang đùa vui với huynh đệ thôi mà. Có đúng không, ba vị?"
Càng tìm thì mồ hôi càng rơi lả chã trên khuôn mặt Viêm Đột.
Phạm Băng Mi lúc này cảm giác không khí không ổn nên vội vàng từ chối: "Thôi đến giờ ta phải về rồi, hẹn khi khác nhé!"
"Phạm huynh, đừng làm khó bạn học như vậy."
Nói rồi nàng vội vã cúi chào mẫu thân hắn rồi đi mất để lại hai mẹ con trong không khí hết sức "hòa thuận."
Hắn nghe vậy thì nhăn nhó xua tay đáp: "Biết rồi, biết rồi!"
Sau đó lại quay sang Phạm Băng Mi tươi cười nói: "Băng Mi cô nương, có thể mời cô đi ăn chè không?"
"Tri kỷ sao? Hơi khó đấy, có người đến cuối đời còn chưa gặp được tri kỷ mà!"
Vừa nói Phạm Xuyên vừa đưa ánh mắt thâm thúy nhìn về Viêm Đột.
Nhìn vẻ mặt dưng dưng đắc ý của Phạm Xuyên, Viêm Đột tức đến nghiến răng nghiến lợi, hắn cay cú nói: (đọc tại Qidian-VP.com)
Liễu Thi Tình nhìn thấy nghịch tử bình thản như vầy thì cũng yên lòng phần nào, nhưng bà thở dài nói: "Ài, lòng người khó đoán, làm gì cũng phải cẩn thận nghen con!"
Phạm Băng Mi nghe xong thì bật cười, bĩu môi gật gù:
Khúc này có thể câu ra thêm, về sau viết chứ h làm biến vl
"Hừ, ta phụng lệnh gia tộc điều tra kẻ khả nghi, có người tố giác ngươi thì ngươi chính là kẻ khả nghi, ta điều tra ngươi là hợp pháp, bây giờ chưa có chứng cứ, nhưng đừng vội đắc y, vụ án này chưa kết thúc, ngươi vẫn là người khả nghi, khi nào ta thu nhập đủ chứng cứ sẽ đến chiếu cố ngươi thật nhiệt tình."
Khi bọn chúng đã đi hết, Liễu Thi Tình mới thờ phào nhẹ nhõm, bà hắn lo lắng hỏi Phạm Xuyên: "Rốt cuộc chuyện là sao vậy con?"
Trên con đường lát đá của trấn thị, sương sớm vừa tan, một thiếu nữ dáng người mềm mại bước đi thong dong. (đọc tại Qidian-VP.com)
Viêm Đột lúc này không nói gì, hắn hậm hực hừ lạnh rồi bỏ đi.
Vừa nói hắn ta vừa xắn tay áo lao vào điên cuồng tìm kiếm.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.