Đạo Ma Trường Đồ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 24: Chung Kết
Một chiến thắng thanh thoát, lạnh lẽo mà vững chãi, khiến không ít gia lão âm thầm gật đầu tán thưởng.
Bên dưới, Phạm Thông đứng c·hết lặng tại chỗ, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, tay chân run rẩy không ngừng, mồ hôi lạnh túa ra như mưa.
Ở trận tranh hạng ba, do đả kích quá lớn, Phạm Thông như người mất hồn.
Rồi bỗng, đôi mắt Phạm Băng Mi sáng rực, thể hiện sự kiên định không chút dao động: "Phạm Xuyên, ta sẽ không nương tay!"
Tay áo khẽ phẩy, hắn bước xuống khỏi lôi đài, bóng lưng thẳng tắp, phong thái ung dung như thể thắng lợi này là điều vốn dĩ hiển nhiên, chẳng cần quá hân hoan.
Sau trận bán kết, không khí trên khán đài vẫn chưa hạ nhiệt. Mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía Phạm Xuyên và Phạm Băng Mi, hai người trẻ tuổi khiến toàn tộc không thể làm ngơ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vừa vào trận được ba chiêu, Ngưu Ma Vương đã húc một cú trời giáng, đánh cho Chiến Hầu Vương vỡ tan, bản thân hắn thì bay thẳng khỏi lôi đài, răng môi đẫm máu, ánh mắt trống rỗng như thể chẳng còn nhận thức được gì nữa, khiến nhiều người thất vọng vô cùng.
Giữa muôn ánh nhìn nặng nề, Phạm Xuyên thu con rối Diễm Hỏa Linh Sư về Nhẫn Trữ Vật, động tác gọn gàng, không chút dư thừa.
Phạm Xuyên khẽ nhúc nhích ngón tay, ra lệnh cho con rối của mình.
Chương 24: Chung Kết
Không ai lên tiếng, không một tiếng động. Chỉ có khói đen dày đặc bốc lên từ xác con rối Chiến Hầu Vương, mang theo mùi khét lẹt của cơ quan bị cháy.
Dưới sự điều khiển mềm mại mà kiên định, nàng dùng từng đòn thế chuẩn xác đóng băng khớp nối của Ngưu Ma Vương, khiến nó t·ê l·iệt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Kích tốc – mở!
Dưới chân nó, xác con rối Chiến Hầu Vương đã tan nát, đầu bị cắn vỡ, trận tuyến rơi vụn, khí cơ tán loạn như tro tàn.
Trên khán đài, các gia lão đồng loạt nheo mắt. Có kẻ gật gù tán thưởng, có kẻ mặt biến sắc.
Nàng tưởng rằng mình đã hiểu nhiều về Phạm Xuyên, nhưng khoảnh khắc ấy, nàng cảm thấy hắn xa lạ đến kỳ lạ, như thể vừa được chứng kiến một mặt khác hoàn toàn mà hắn chưa từng hé lộ.
Trên lôi đài, Diễm Hỏa Linh Sư đứng sừng sững như một con mãnh thú kiêu hãnh, bộ lông gỗ khô khốc dính đầy khói đen, miệng vẫn còn nhỏ giọt những mảnh vụn gỗ cháy xám, trông vô cùng dữ tợn và đáng sợ.
Phạm Băng Mi nhìn theo, mắt khẽ cong lên: "Ta sẽ không thua. Vì ta cũng rất muốn thử xem Hỏa Diễm Linh Sư của huynh cứng đến mức nào."
Lũ học sinh há hốc mồm, mắt trợn tròn, tựa như vừa chứng kiến một sinh vật khủng kh·iếp nào đó đội lốt một học viên bình thường suốt bao ngày qua. Trong lòng chúng, một nỗi sợ hãi âm thầm lan ra, như sương đêm thấm ướt áo.
Vút!
Nàng khoác thanh y thanh thoát, làn váy mỏng nhẹ nhàng lay động trong gió, toát lên khí chất ôn nhuận như nước.
Toàn trường lúc này vẫn chìm trong tĩnh lặng vì bất ngờ, không ai có thể thốt ra được một lời nào.
Phạm Xuyên khẽ phẩy tay, không quay đầu lại: "Cứ thử xem."
Trong thoáng chốc, Diễm Hỏa Linh Sư biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, tựa như một bóng ma, rồi đột ngột xuất hiện ngay trên đầu Chiến Hầu Vương, cúi xuống ngoạm một phát.
Dưới ánh nắng rực rỡ, lôi đài dựng giữa quảng trường rộng lớn, đá xanh trải phẳng, bốn phía cờ gia tộc bay phần phật trong gió lộng.
Bên dưới, Phạm Xuyên và Phạm Băng Mi đứng đối diện nhau, một người trầm tĩnh như đá tảng cứng cáp, một người thì lạnh lùng tựa băng tuyết trên núi cao.
"RẮC!"
Ở bên đây, Phạm Xuyên đứng lặng, trường sam xanh lam phấp phới, dáng vẻ khoan thai nhưng khí thế trầm ổn, tựa ngọn núi bất động trước bão tuyết.
Giọng nói không lớn, nhưng vang rõ trong gió, mang theo chút gì đó bình thản và xa xôi.
Câu nói nhẹ tênh ấy, chẳng biết vì sao lại khiến lòng nàng dịu xuống. Không phải vì ái tình, càng chẳng phải vì nuối tiếc, mà vì cuối cùng, giữa bọn họ vẫn còn một thứ gì đó mơ hồ khó nói.
⸻
Khi đi qua giữa đám đông, không ai dám mở lời, cũng không ai dám chắn đường.
Hắn thua.
Nghe Phạm Băng Mi nói thì hắn khẽ mỉm cười: "Ta cũng không nghĩ... là đến cuối cùng, vẫn còn có người đứng được trước nanh vuốt của ta."
Phạm Xuyên nghe vậy thì nhún vai, ánh mắt lướt qua nàng không né tránh, hắn cũng nửa đùa đáp: "Chẳng phải cô cũng không ưa gì cái loại hống hách đó sao?"
Ngay cả Phạm Thông, kẻ bại trận thảm hại trên lôi đài, giờ đây cũng chỉ biết ôm lấy xác con rối vỡ vụn, mặt mày thất thần, thân thể run rẩy như vừa trải qua ác mộng. Môi hắn mấp máy như muốn nói gì, nhưng rốt cuộc chẳng thốt được lời nào.
Băng Mi nhướn mày, nàng thoáng bất ngờ vì sự thay đổi sắc mặt nhanh chóng của hắn rồi lại khẽ bật cười, nửa đùa nửa thật nói: "Huynh ra tay tàn nhẫn thật đấy."
Không chỉ thua một trận chiến.
Trên khán đài cao, tộc trưởng và các vị gia lão đều im lặng như tờ, ánh mắt bọn họ xuất hiện những tia dị quang khó hiểu, trong lòng dâng lên những suy tư khác nhau.
Nhưng ngay sau đó, sự hụt hẫng qua đi, để lại sự phấn khích cho trận chung kết.
Không đợi Phạm Băng Mi đáp, Phạm Xuyên đã quay lưng rời đi, bóng dáng hòa vào ánh sáng nhạt của buổi sớm, nhưng giọng hắn vẫn vọng lại từ phía sau: "Ta chờ cô ở trận chung kết. Đừng để thua sớm quá đấy." (đọc tại Qidian-VP.com)
Lúc này, mỗi bước chân của Phạm Xuyên như đạp lên tầng tầng sóng ngầm trong lòng người, giẫm lên sự tự cao, kiêu ngạo, và cả ánh mắt từng coi thường hắn.
Mà là bị nghiền nát hoàn toàn, bị giẫm đạp không thương tiếc, bị vứt bỏ như một đống rác rưởi không đáng giá.
Phạm Băng Mi đứng bên dưới lôi đài, đôi mắt đẹp mở to, ánh nhìn pha lẫn kinh ngạc và mơ hồ.
Bốn chân của Diễm Hỏa Linh Sư lóe lên những trận văn lam phức tạp và huyền ảo, sức mạnh bùng nổ trong nháy mắt.
"Tâm không dao động, quyết đoán mà vô tình, không khác gì một cỗ cơ quan khôi lỗi thượng phẩm."
Khi đi ngang qua chỗ Phạm Băng Mi, Phạm Xuyên dừng lại một chút. Hắn nghiêng đầu liếc nàng, ánh mắt không còn lạnh nhạt xa vời như trên lôi đài, mà là một thoáng nhẹ nhàng, như cơn gió lướt qua mặt hồ.
Trên khán đài, tộc nhân tụ hội, tiếng hò reo vang vọng cả một góc thành.
Phạm Băng Mi khẽ nghiêng đầu, mái tóc đen dài buông thả, ánh mắt trong trẻo mà pha chút sắc sảo. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đầu của Chiến Hầu Vương bị cắn nát!
Tộc trưởng ngồi trên cao, ánh mắt lần đầu tiên dừng thật lâu nơi thân ảnh Phạm Xuyên. Trong đáy mắt thâm sâu ấy, lóe lên một tia thưởng thức: "Tên tiểu tử này... khá có tiềm năng."
"Phát lực phân bố tinh vi từng khớp rối, không lệch nửa tấc."
Lòng tin sụp đổ, đấu chí tan thành mây khói. Kể từ khoảnh khắc đó, hắn không bao giờ dám ngẩng đầu lên nhìn Phạm Xuyên thêm một lần nào nữa.
Thanh âm nàng dịu dàng phát ra trước khi giao chiến: "Trước ngày thi, ta không hề nghĩ là sẽ đối đầu với huynh ở trận chung kết như thế này."
"Trận pháp phối hợp hoàn mỹ, không một kẽ hở." (đọc tại Qidian-VP.com)
Một chiêu Băng Diễm bùng nổ, trực tiếp đánh tan đầu rối, kết thúc trận đấu gọn gàng.
Ngay sau đó, Thanh Xà Băng Tinh của Phạm Băng Mi ra tay.
Hắn nói xong, chỉ khẽ ngẩng đầu, ánh mắt lại trở nên bình tĩnh đến lạ thường, như mặt hồ không gợn sóng.
⸻
Bên này, Phạm Thông hoảng hốt tột độ, cố gắng điều khiển con rối Chiến Hầu Vương lùi lại, nhưng tất cả đã quá muộn màng.
Và chỉ có ba tên Phạm A Ngưu, Phạm Văn Tý và Phạm Văn Tèo là hiểu rõ. Phạm Thông không thua vì sơ ý, mà vì hắn chưa từng hiểu rõ người tên Phạm Xuyên ấy là ai.
Hắn nhìn nàng, ánh mắt dường như dịu đi một thoáng: "Cho nên đến giờ phút này, cứ đánh hết sức mình. Không vì thắng thua, mà vì một trận không hối tiếc."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.