Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 25: Băng Hỏa

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 25: Băng Hỏa


"Ồ, đến rồi à." Giọng nói lão trầm thấp, khẽ vang lên. "Ta muốn xem con rối mà ngươi sử dụng."

Chương 25: Băng Hỏa

Phạm Xuyên đứng thẳng, mắt không chớp: "Không ai cả."

Khói đen bốc lên ngùn ngụt, sàn đá lôi đài bám tro, sương tuyết tan biến thành hơi nước mịt mù. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đi trên hành lang đá, ánh nắng chói chang như thiêu đốt bóng lưng hắn, mỗi bước chân đều mang theo nhiều u tư.

"Không thể tin được... lại là hắn!"

Thanh Xà giãy giụa trong tuyệt vọng, rồi hóa thành một khối băng vụn, tan rã dưới sức nóng kinh hồn của hỏa diễm bỏng cháy.

Rồi không biết ai là người đầu tiên vỗ tay, tiếng vỗ ấy lan ra như sóng vỗ, kèm theo tiếng hò reo vang dội.

Một t·iếng n·ổ trầm thấp vang vọng. Từ dưới chân nàng, đất đá xuất hiện vài vết nứt, băng khí dân lên cuồn cuộn như sống triều vỡ đê.

Diễm Hỏa Linh Sư gầm lên, trận văn trên thân sáng rực như liệt dương. Một luồng hỏa diễm khủng kh·iếp bộc phát, hóa thành cột lửa ngút trời, nuốt chửng đầu Thanh Xà.

"Chiến hội chi mạch, hạng nhất thuộc về Phạm Xuyên!"

"Tiểu tử này, rất có tiềm năng về sau."

Giọng hắn trầm thấp, mang theo chút khàn khàn sau khi đã vận hết chân nguyên.

Đôi mắt xà đỏ rực như màu của huyết ngọc, nó nhìn chằm chằm đối thủ, tỏa ra sát ý ngập trời.

Đến gần Phạm Băng Mi, hắn dừng lại, ánh mắt nhìn nàng không còn sắc lạnh, mà dịu đi mấy phần.

Mang theo tâm trạng nặng nề, Phạm Xuyên chậm rãi đẩy cửa thư phòng. Cánh cửa nặng nề bật mở, một luồng linh áp nhẹ nhàng quét qua thân thể Phạm Xuyên, như muốn dò xét tận đáy tâm trí hắn.

Rồi tiếng chuông đồng vang vọng trên khán đài, báo hiệu kết thúc.

Khi tay chạm đến phần lưng con rối, nơi ẩn giấu trận pháp trung tâm, tộc trưởng chợt dừng lại, liếc nhìn hắn:

"Khi điều khiển rối, ánh mắt huynh như biến đổi thành một người khác... lạnh lẽo, quyết tuyệt, không hề do dự." Nàng nói, giọng như đang nghĩ thành lời. "Nhưng sau đó lại trở về là huynh... một người bình thản đến kỳ lạ."

Đáng ngại hơn cả, trong số đó có cả Tộc trưởng đương nhiệm, người quyền uy tối thượng trong Phạm gia.

Lúc này, Diễm Hỏa Linh Sư đứng sừng sững giữa lôi đài, hỏa diễm trên thân vẫn bập bùng không dứt, khiến cả khán đài lặng ngắt như tờ.

Ầm!

"...Xin lỗi, ta ra tay hơi nặng."

"Xuất trận, Diễm Hỏa Linh Sư!" (đọc tại Qidian-VP.com)

Trên khán đài, ai nấy đều nhìn thấy, mỗi lần cự xà chuyển động, hàn khí tỏa ra, khiến không gian xung quanh đông cứng, sàn đá lôi đài phủ một tầng sương trắng, hơi lạnh thấu xương.

Ầm!

Một vài gia lão khác gật gù tán thưởng:

"Ra đi, Thanh Xà Băng Tinh!"

"Từ bao giờ hắn lại có thực lực kinh khủng như vậy?!"

"Quả nhiên... vẫn là nghi ngờ." Phạm Xuyên hít sâu một hơi trong lòng, chậm rãi lấy con Diễm Hỏa Linh Sư ra khỏi nhẫn trữ vật, đặt xuống sàn gỗ giữa phòng.

Từ trong ngọn lửa, một con rối sư tử hiện thân, cao hơn hai trượng, thân thể khắc đầy trận văn đỏ thẫm.

Nhưng trận văn trên thân Linh Sư đột nhiên lóe sáng, tốc độ tăng vọt, thân ảnh hóa thành một vệt hỏa quang, xuyên qua tấm khiên băng như lửa thiêu giấy, hung hãn cắn vào cổ Thanh Xà.

Trống trận bắt đầu vang lên, mây đen chợt kéo đến, như làm tăng sự căn thẳng cho trận chung kết.

ẦM!

Cả khán đài thoáng chốc lặng đi như không tin vào tai mình.

Thanh Xà gầm lên, thân thể xoắn lại, băng khí bộc phát, tạo thành một lốc xoáy tuyết trắng bao bọc lấy Linh Sư.

Một con cự xà to lớn hiện thân, thân dài hơn ba trượng, vảy băng xanh trong suốt tựa thủy tinh, phản chiếu ánh nắng thành những tia sáng lấp lánh.

Phạm Băng Mi giơ tay, y phục thanh y tung bay, khí tức lạnh giá bộc phát, cánh tay khẽ động:

Phạm Xuyên khẽ gật đầu, sắc mặt không đổi, nhưng trong lòng khẽ trầm xuống.

"Phạm Xuyên thắng rồi!"

"Bạo!"

Hắn bước xuống lôi đài, trường sam phấp phới, gương mặt không kiêu ngạo cũng chẳng lạnh lùng, chỉ là một vẻ điềm tĩnh, nhẹ nhàng như kẻ vừa dốc hết sức trong một trận chiến căn thẳng.

"Chi mạch Phạm Xuyên, tộc trưởng triệu kiến. Xin mời đến thư phòng."

Ầm!

Phạm Băng Mi nhìn hắn, không đáp ngay. Một lát sau, nàng khẽ lắc đầu, mím môi.

Lúc vừa bước ra, đôi mắt sư tử bùng cháy hai ngọn lửa như có linh quang bên trong khiến khán giả trên đài không khỏi mê mẩn thích thú.

"Chi mạch bao năm im tiếng, hôm nay lại sinh ra được một nhân tài như thế..."

Mỗi bước chân sư tử giẫm xuống, làm mặt đất r·úng đ·ộng, bụi vụn tung bay, khí thế hừng hực oai vệ. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Phạm Xuyên... thắng rồi?"

Diễm Hỏa Linh Sư bất ngờ lao tới, móng vuốt sắc bén đạp nát mảng băng chắn đường, cào thẳng lên thân Thanh Xà, để lại những vết cháy đen loang lổ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bên đây Phạm Xuyên không chút chậm trễ, ánh mắt lóe lên hàn quang. Hắn giơ tay, giọng trầm thấp:

Hắn buông một chữ, mười ngón tay vũ động, nguyên ti ve vẩy. (đọc tại Qidian-VP.com)

Phạm Băng Mi nhíu mày, ngón tay thon dài khẽ động, nguyên ti vung vẩy.

Băng xà rít gió, hỏa sư gầm gừ. Hai cỗ lực lượng trái nghịch đối chọi, hứa hẹn một cuộc đấu hấp dẫn.

Hắn đứng đó tựa một pho tượng bất động, trong đôi mắt hắn, chỉ có lôi đài, chỉ có trận chiến, sự tập trung đạt đến đỉnh điểm.

Từng lời bàn tán sắc bén như lưỡi dao, nhưng Phạm Xuyên chẳng để tâm. Hắn thu hồi Diễm Hỏa Linh Sư, lửa đỏ tan biến, để lại lôi đài đầy vết cháy và băng vụn.

Tộc trưởng nhướng mày, giọng trầm xuống: "Ý ngươi là... toàn bộ con rối này là do chính ngươi một tay làm ra?"

Lúc này khí thế v·a c·hạm khiến lôi đài như chia làm hai nữa.

"Chẳng phải hắn chỉ là một phế vật vô danh, con cháu chi mạch, thiên phú bình thường sao?"

Hắn biết rõ, bản thân đã quá phô trương, trình độ biểu hiện sau khi trùng sinh quá mức cách biệt với quá khứ khiến không ít người sinh nghi.

Ánh mắt hắn thoáng tối lại, nhưng rất nhanh khôi phục vẻ bình tĩnh. Hắn xoay người, bước đi về phía thư phòng.

Nhưng Diễm Hỏa Linh Sư không hề nao núng, hỏa diễm trên thân bùng c·háy d·ữ d·ội hơn, thiêu đốt lốc xoáy thành từng luồng hơi nước.

Hắn thầm nghĩ: "Phô trương quá rồi... Từ một phế vật vô danh, trong vài tháng ngắn ngủi trở thành thiên tài kiệt xuất. Đám người kia không thể không nghi ngờ. Mà trong số đó, lại có cả lão tộc trưởng..."

Thanh Xà quẫy đuôi, băng tinh ngưng tụ thành một tấm khiên khổng lồ chắn trước đầu.

Khi gia lão học đường phất cờ, báo hiệu cuộc chiến khai mở.

Ánh mắt nàng dịu xuống. "Không cần xin lỗi. Trận chiến là như vậy. Nếu không dốc hết sức, thì ta mới là người thấy có lỗi."

Bên trong thư phòng, tộc trưởng Phạm Lưu đã ngồi sẵn, ánh mắt thâm trầm nhẹ nhìn qua hắn qua làn khói trà trắng mờ

"Phiền phức rồi đây."

"Trên thân nó có hơn hai mươi loại trận pháp, phối trí tinh xảo, bố cục chuẩn xác. Tạo nghệ như thế, e là đã gần bằng trình độ gia lão trong học đường. Nói thật đi, ai đã giúp ngươi?"

Ngay khi mọi người còn đang xôn xao, một thị giả vận hắc y lặng lẽ xuất hiện, bước đến gần, cúi đầu thấp giọng:

Giữa lôi đài cháy sém và băng vụn tan vỡ, hai người trẻ tuổi chỉ trao nhau một thoáng yên bình sau cơn bão. Không oán trách, không gượng gạo.

Gia lão học đường đứng dậy, cao giọng tuyên bố:

Tộc trưởng đứng dậy, đi một vòng quanh con rối. Ánh mắt già nua nhưng sắc bén, lướt qua từng khớp nối, từng mảng giáp ngực, từng hoa văn nhỏ ẩn tàng trận pháp. Lão không nói lời nào, chỉ âm thầm quan sát.

Một t·iếng n·ổ lớn vang lên, hỏa diễm đỏ rực phát ra nhuộm đỏ cả một góc lôi đài.

Mỗi cú cào, mỗi nhát cắn của Linh Sư đều mang theo uy lực kinh hồn, khiến Thanh Xà dần rơi vào thế hạ phong.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 25: Băng Hỏa