Đạo Ma Trường Đồ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 9: Bát Khổ
Thân thể không cử động được, nỗi thống khổ là vô cùng tận.
Sở dĩ lúc nãy hắn nhanh đói, rồi lại nhanh buồn ngủ, cũng là ảnh hưởng của ngũ uẩn.
"Ta và chàng tình cờ gặp nhau thế này, âu cũng là nhân duyên do trời sắp đặt, chi bằng kết làm phu thê, kiếp này bên nhau, chàng thấy thế nào!"
Hiện tại còn ba ải, nhưng ý chí của Phạm Xuyên đã bị bào mòn không tưởng, nhất là ở ải sinh và bệnh, quá sức dã man, không còn gì khổ hơn.
Lúc này dù tinh thần bị đả kích mạnh, nhưng Phạm Xuyên vẫn kiên quyết không từ bỏ, hắn hô lên:
Lúc này Phạm Xuyên nguyền rủa tên Tử Tâm Hành Giả, tại sao lại làm ra cái khảo nghiệm mất dạy đến như vậy.
Từ đó có chuyện một khố hai người thay nhau mặc.
Cứ thế hắn sống cho đến già, khi già, xương khớp lỏng lẻo, ốm yếu bất lực, vợ trẻ bỏ theo người khác, con thì chả hề quan tâm, cả năm không về thăm một lần, cuộc sống hiu quạnh qua ngày.
Khi hồn lìa khỏi xác, tàn hồn Tử Tâm Hành Giả lại xuất hiện, ông ta hỏi:
Nói rồi ông ta biến mất, không gian lại thay đổi.
Thông thường khi ở ngoài đời, nếu Phạm Xuyên, hay chính hắn, nhận biết cái khổ do tâm trí gây ra thì hắn sẽ điều khiển trí não gạt phăng ý nghĩ đó ra, từ đó giải quyết cái khổ.
Ăn xong hắn buồn ngủ thì lại đi ngủ.
"Đây là ái biệt ly khổ sao? Đau thật đấy đầu trọc à!"
Huyền Trân sau đó mời Phạm Xuyên về cung.
Nhưng trong trí não hắn, hay thân xác hắn sinh ra cái nhớ, cái nhớ dằn vặt tâm trí khiến cho thân xác đau khổ mà rơi nước mắt.
"Chỉ có c·hết đi hoàn toàn mới khiến ta sợ hãi, tới đi lão trọc thối."
"Ài, hậu bối cuồng vọng."
Khi này hắn chỉ mới hai tháng tuổi, chỉ mới hình thành ý thức, chưa phát triển tứ chi.
Lúc này Phạm Xuyên đã nhận ra, đây chính là ngũ uẩn khổ, cái khổ do thân xác phàm trần mang lại.
Lại một kiếp sống mới, lúc này Phạm Xuyên trở thành một người nhà nghèo không có điều kiện vật chất đầy đủ, cha già ốm yếu, hắn phải ngày ngày làm những công việc đồng áng kiếm tiền nuôi cha.
Chương 9: Bát Khổ
Phạm Xuyên nằm đó đến tháng thứ tư, hắn đã mọc ra tay và chân, nhưng vẫn không thể cử động được.
Phát hiện đó là thuyền của công chúa Đại Trần, Phạm Xuyên lúc này vội vàng lặn xuống khóm lau mà ẩn mình đợi thuyền rồng qua đi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng khi đang giặt khố bên bờ sông thì bỗng Phạm Xuyên nhìn thấy có thuyền rồng đi ngang.
Thế nhưng chỉ mới bắt đầu, khi đến tháng thứ năm, khi mẹ Phạm Xuyên ăn đồ nóng, hắn nằm bên trong cảm thấy như bị thiêu đốt.
Và hắn c·hết thật, trước khi c·hết, Phạm Xuyên nhìn lại cuộc đời, hắn ngộ ra một câu: kiếp này khổ quá rồi, kiếp sau không đến nữa đâu!
Hắn lặng người nhìn bóng lưng nàng khuất dần nơi hướng chân trời, hai chân ngã quỵ, miệng thì thào:
Phạm Xuyên ngồi chờ chuyển biến diễn ra, nhưng ngồi chờ nửa ngày vẫn không thấy trong người hay cảnh vật xung quanh có gì khác lạ.
Lúc này không chuyển cảnh nữa mà có một vệt lưu tinh nhỏ bằng hạt đậu từ trên trời bay xuống nhập vào người Phạm Xuyên.
Nào ngờ lúc này giặc phương Tây đến xâm lược, bọn chúng quá mạnh và hung hãn, vua Trần bèn cho người đi bắt Huyền Trân công chúa tức vợ của Phạm Xuyên mà đem dâng lên cho hoàng tử phương Tây để đổi lấy hòa bình.
Nàng đi du sơn ngoạn thủy đến đây, nhìn thấy phong cảnh hữu tình nên nàng cho dừng thuyền, ngồi câu cá bên một khóm lau.
Lúc này lại chuyển cảnh.
Hắn thấy vậy thì không hiểu gì, chẳng phải còn hai ải nữa sao, tới đi chứ lão già?
Rồi khi bệnh nặng nằm một chỗ, đau đớn thể xác và tinh thần dằn vặt, khiến hắn chỉ muốn c·hết đi cho rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Khi tỉnh dậy, trong đầu hắn chỉ toàn là hình ảnh của Huyền Trân, nỗi nhớ nàng dâng lên khiến nước mắt hắn rơi lả chả.
Hắn có ý thức, nhưng không thấy gì, tay chân không có, chỉ cảm nhận được mình đang tồn tại.
Hắn trong lòng giận dữ, ngoài mặt bất đắc dĩ nói: "Nếu nàng đã nói vậy, ta cũng không đành lòng chối từ, nào, hãy làm lễ kết bái phu thê!"
Rồi đến một ngày cha Phạm Xuyên bệnh nặng mà q·ua đ·ời, để lại gia sản cho Phạm Xuyên là chiếc khố vải truyền kỳ.
Lúc này Phạm Xuyên nhận ra vấn tâm cục này chính là bát khổ, ải đầu tiên chính là cầu bất đắc khổ.
Thế là bên trong bụi cỏ lau ven sông, hai người bái lạy thiên địa, kết thành phu thê, nguyện kiếp này không rời xa nhau.
Lúc này trên thuyền là công chúa Huyền Trân, con gái của vua Trần thứ mười tám. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chẳng ngờ chỗ Huyền Trân câu cá lại đúng nơi Phạm Xuyên giấu mình, nước dội cát trôi, chẳng mấy chốc bên trong bụi cỏ lau, Huyền Trân nhìn thấy Phạm Xuyên đang ẩn nấp. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Sao hả, còn muốn khảo nghiệm nữa không, hay muốn từ bỏ?"
Nhưng ở đây, với thân xác có bản năng gấp nhiều lần người thường này, thật sự là khổ không thể tả.
Thế nhưng khi đến ngoài thành, vua Trần nghe tin con gái kết duyên cùng một kẻ nghèo hèn liền nổi giận cấm Huyền Trân về cung.
Lúc này vì la hét quá độ, Phạm Xuyên cảm thấy đói bụng, hắn đi bắt cá lên ăn.
Nhưng trời cao chỉ trả lời bằng sự im lặng.
Rồi Phạm Xuyên lại nằm đó, đến tháng thứ bảy khi hắn đã phát triển kích thước gần bằng một em bé, không gian bắt đầu chật chội không tả nổi, hắn liên tục cọ ngoạy đạp lung tung khiến mẹ hắn đau điếng bên ngoài. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lúc này linh hồn Phạm Xuyên, hay chính hắn, không nhớ Huyền Trân.
Lúc ngủ, hắn nằm mơ thấy Huyền Trân bị g·iết khiến hắn tỉnh giấc toát mồ hôi hột.
Sau đó là sinh khổ, lão khổ, bệnh khổ và tử khổ.
Lúc này, ngày qua ngày nằm trong một không gian chật hẹp.
Phạm Xuyên thương tiếc cha bèn đem chiếc khố ra sông mà giặt để chuẩn bị đem nó chôn cùng cha.
Rồi khi mới được sinh ra, bởi vì đói và khổ nên cất tiếng khóc inh ỏi.
Thế nhưng trong cái nghèo có cái xui, nhà Phạm Xuyên một hôm bị cháy, hai cha con chỉ còn mỗi cái khố vải.
Phạm Xuyên ngơ ngác đến ngỡ ngàng, muốn kêu lên lão trọc l·ừa đ·ảo, đưa hắn vào thế không thể chối từ thế này.
Khổ sở lại khiến hắn khóc thêm hai năm cho đến khi mọc răng, tập bò và rồi biết đi.
Trước vẻ kiều diễm của Huyền Trân, Phạm Xuyên bối rối định chạy trốn nhưng lúc này lại bị Huyền Trân ngăn lại.
Ngày Huyền Trân b·ị b·ắt đi, Phạm Xuyên dù ý thức rằng đây là khảo nghiệm, nhưng thật sự vẫn cảm thấy nhói ở trong lồng ngực.
Thế nhưng do đi nhanh quá mà vấp ngã, dẫn đến tổn thương, từ đó rút kinh nghiệm mà cẩn thận hơn khi di chuyển.
Nàng vốn cảm thấy đây là duyên trời định bèn nói:
Phạm Xuyên không có răng để nhai, có miệng nhưng không nói được, có chân nhưng không thể đi, có tay nhưng rất yếu ớt không thể cầm nắm được gì.
Thì ra lúc này Phạm Xuyên đã biến thành một bào thai và đang ở trong bụng mẹ.
Sau một khắc, hắn chỉ tay lên trời gào to: "Tiếp đi lão già, bố đây không chịu thua đâu!"
Rõ ràng thân xác này đã bị lão lừa trọc động tay chân khi tăng cường sự hoạt động của ngũ uẩn khiến cho hắn không thể khống chế được hành vi.
Hắn chỉ lên trời quát ầm lên.
Những tưởng cả hai sẽ có thể yên ổn sống bên nhau đến hết đời.
Cả hai sau đó sinh sống bằng nghề chài lưới, cuộc sống khốn khó nhưng hạnh phúc chan hòa.
Huyền Trân nghe vậy không dám về, nàng quyết định cùng Phạm Xuyên về lại con sông cũ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.