Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 1: Thời đại trước của Lão Cửu Môn

Chương 1: Thời đại trước của Lão Cửu Môn


Mùa thu, Trường Sa Tiêu Tử Lĩnh, 4 tên thổ phu tử đang đứng trên một gò đất, cả đám đều không nói lời nào, hai mắt nhíu chặt nhìn chằm chằm chiếc xẻng Lạc Dương vứt trên mặt đất. Mấy người già trẻ lấy ‘Ngô’ vì dòng họ, thần sắc vội vã không biết đào đào bới bới cái gì ở gò đất trống đó.

Một lát sau, những người tuổi tác tương đối lớn dọc theo dây thừng tụt xuống cái hố vừa được họ đào ra, chỉ để một nam hài ở lại bên trên phụ trách trông coi, giữ dây thừng, không rõ đang tuỳ tiện suy tư điều gì.

“Tam nhi! Chạy mau! Huyết...Huyết Thi......”

Không đến nửa tiếng đồng hồ, phía dưới hố truyền đến một tiếng hô thảm thiết chói tai. Nam hài được xưng Tam nhi run rẩy một lúc, nhưng rốt cuộc vẫn nhịn không được nắm chặt dây thừng cố gắng kéo lấy vị trưởng giả dưới kia.

Đúng vào lúc này dây thừng bỗng nhiên rung mạnh, một đạo huyết ảnh với tốc độ cực nhanh vọt qua trong tầm mắt của cậu bé. Tam nhi trừng lớn hai con ngươi, mặt mũi đầy tái nhợt, hô hấp cũng theo đó mà nặng thêm mấy phần, toàn thân run rẩy lùi lại phía sau mấy mét nhìm chằm chằm miệng hố kinh khủng kia.

Vừa rồi..vừa rồi là Huyết Thi ư? Không đúng! Chiếc dây thừng khác đang cột vào gốc cây vì sao vẫn còn rung lắc mạnh? Những người khác cũng biến thành Huyết Thi, muốn b·ạo đ·ộng mà chui ra?

Hoảng sợ giây lát, Tam nhi vô cùng thông minh chạy tới bên cạnh chiếc dây thừng vẫn còn đang rung lắc, rút ra dao găm mang theo bên mình làm bộ muốn chặt đứt sự liên hệ duy nhất của thế giới bên ngoài với hoàn cảnh dưới lòng đất kia.

“Đừng! Ta là người, đừng chặt dây thừng.”

Thanh âm thuộc về nhân loại, ngôn ngữ cũng là của con người vội vã truyền lên từ không gian dưới miệng hố. Tam nhi sửng sốt, lúc này mới dừng lại động tác trên tay, tiếp đó từ từ kéo lên chiếc dây thừng kia.

“Mao Hầu?” Tam nhi trợn to mắt nhìn xem thân ảnh mới được cậu kéo lên từ dưới đó, ngữ điệu mang theo nghi hoặc.

“Nhóc mới là con khỉ, ta kẹt ở động Huyết Thi này rất nhiều năm, cảm ơn cậu đã không chặt đứt dây mà lại còn kéo ta lên, tiểu huynh đệ. Không nói nhiều lời, cáo từ.”

Lạc Việt đem tóc dài rối bời hất sang một bên, nhìn xem tiểu nam hài một mắt, tiếp đó cất bước đi về phía phương hướng cách đó không xa.

Lạc Việt, từ khi hắn có ý thức đến nay, chỉ biết mình là người thế kỷ 21, bởi vì nguyên nhân không rõ, khi tỉnh lại liền lâm vào tràng cảnh bị người chôn sống. Vì không có công cụ để thoát thân, thế là chẳng biết đã sinh sống dưới mộ Huyết Thi này bao nhiêu năm. Cuối cùng, tại một ngày này, hắn đã được thấy lại ánh sáng mặt trời.

“Hệ Thống, vì sao ban đầu rõ ràng là Kỳ Lân Huyết, bây giờ lại thành Hống?”

Trên đường xuống núi, Lạc Việt vừa đi vừa mang theo đầy thắc mắc hỏi.

【 Hệ Thống: Bởi vì một loại đặt tính không rõ từ trong cơ thể của túc chủ, do đó nguyên bản ngài nhận được là huyết mạch Kỳ Lân, biến dị mà thành như hiên tại.】

Lạc Việt nhìn lướt qua dòng chữ hiện ra trước mắt, thở dài bất đắc dĩ. Bởi vì cả ngày ở trong huyệt động u ám không có ánh sáng kia chung sống chung với Huyết Thi, còn có tầng tầng lớp lớp đàn Thi Biệt đông như kiến cỏ, dị vật tà ma cùng sinh vật chẳng rõ nguồn gốc, trên người hắn lúc này chỉ có duy nhất một chiếc quần rách nát đủ để che giấu bộ phận n·hạy c·ảm, toàn thân ô uế không chịu nổi.

Lạc Việt đi tới bên bờ dòng suối trên núi, không do dự trực tiếp nhảy xuống dòng nước trong suốt lạnh buốt kia. Qua giây lát, dòng nước suối này đã bị nhuốm thành màu đen kịt ô uế, đồng thời, một thiếu niên với nước da vàng đặc trưng của người Châu Á, thân hình rắn chắc cơ bụng 8 múi, ngực nở tay to, mái tóc rối dài đến thắt lưng chậm rãi bước lên bờ. ( Trông chiến vl =)) )

Từ một bên ngực lan dài đến phần vai và cánh tay trái của thiếu niên, có một đạo hình xăm Thần thú Hống đạp mây mà bước, đang mở ra huyết bồn đại khẩu, ngoạm lấy một con rồng trông vô cùng dữ tợn. Mà hắn, cũng không phải vị Trương tiểu ca trong truyền thuyết kia, hắn, chỉ là Lạc Việt. Hơn nữa, hình xăm này cũng không phải do nhiệt độ cơ thể tăng lên thì mới xuất hiện, nó luôn luôn được in đậm trên cơ thể của hắn dù bất kỳ trạng thái nào.

Sau khi rơi vào huyệt động tăm tối kia, Lạc Việt liền khóa lại một cái hệ thống thần bí. Nó có tên là ‘Huyết mạch Hệ Thống’. Dựa vào cái hệ thống này, khi đó hắn mới có thể ở trong mộ Huyết Thi, bầu bạn với đủ kiểu đủ loại sinh vật, mà sống sót đến ngày hôm nay, tiếp đó ngẫu nhiên được đứa bé đám trộm mộ lưu lại trên mặt đất kéo lên.

“Đúng rồi, tràng cảnh khi nãy nghĩ lại mới thấy khá quen thuộc, tựa như mình từng thấy qua, hay có lẽ là đọc qua ở đâu đó?”

“Trộm mộ Huyết Thi? Tiểu nam hài? Tam nhi? Đạo Mộ Bút Ký!!!!!!”

“Mình thế mà xuyên đến thế giới này!”

Lạc Việt giật nảy cả mình, suy nghĩ minh bạch hết thảy mọi chuyện từ đầu cho đến đuôi, đưa tay lên vân vê chiếc cằm không có lấy một sợi râu.

“Khó trách, nói vì sao sau khi hoàn thành nhiệm vụ tân thủ lại xuất hiện hình xăm cùng huyết mạch.”

【 Hệ Thống khóa lại duy nhất túc chủ: Lạc Việt.

Giới tính: Nam.

Chủng tộc: Người.

Sức mạnh: 6( Người bình thường là 1).

Tốc độ, nhanh nhẹn: 6( Người bình thường là 1).

Thể lực: 10( Người bình thường là 1).

Huyết Mạch đặc thù: Thần thú Hống.

Vật phẩm: Không.

Sủng vật: Không.

Lưu ý quan trọng: Bởi vì huyết mạch xảy ra biến dị, do đó những tòa cổ mộ trong nguyên tác sẽ theo đó mà biến đổi khi túc chủ hạ đấu, trở nên nguy hiểm hơn vô số lần, nhưng cũng từ đó mà bảo vật cùng khen thưởng sẽ phong phú, đẳng cấp giá trị cũng được tăng lên. 】

Lạc Việt nhìn lướt qua bảng hệ thống, vô cùng hài lòng gật đầu một cái. Người nào không biết huyết mạch của sinh vật mà hắn nhận được, có lẽ sẽ cảm thấy tầm thường, nhưng thực chất nó lại cực kỳ kinh khủng. Hống, theo Sơn Hải Kinh, ở Đông Hải có sinh vật sức mạnh phi thường, món ăn ưa thích là não rồng, tên là Hống, hay còn được gọi là Vọng Thiên Hống.

Thân giống ngựa, sừng vảy rồng, mặt sư tử, bờm lân, vuốt rùa, có cánh và biết bay, quanh người có vòng lửa hộ về, hình dáng tương đối giống Kỳ Lân. Truyền thuyết kể lại rằng Hống là cùng Nữ Oa, Hạo Thiên, Phục Hy cùng nhau được xưng một trong Tứ đại Cổ Thần. Sở dĩ bị gọi là Thần thú do bởi hình dạng trí tuệ cùng thần thú không khác nhau. Hống có thói quen ngồi trên cao quan sát mọi thứ, khi giao đấu, miệng phun lửa dài đến mấy trượng, đến cả loài rồng cũng phải sợ lửa của nó, vì thế nó thường lấy rồng làm thức ăn.

Hơn nữa thứ để Lạc Việt cảm thấy sảng khoái nhất, Hống là tổ tiên của loài Kỳ Lân.

Suy nghĩ, thực lực này hẳn là đủ giúp hắn xông xáo một phen, lập nên thanh danh trong thế giới trộm mộ này chứ? Nam hài vừa nãy được xưng là Tam nhi, nếu như Lạc Việt không có nhớ lầm, người đó sau này hẳn là Ngô Lão Cẩu, cũng chính là ông nội của Ngô Tà.

Cố sự của Tam Thúc bắt đầu từ ngôi mộ Huyết Thi kia với câu chuyện theo chân cha chú trộm mộ của Cẩu Ngũ Gia thời niên thiếu. Mà thời khắc này, Lạc Việt lại xuất hiện ở điểm khởi đầu của cố sự đó.

Lạc Việt hạ sơn, nhìn thấy trên đường đa số đều là tình cảnh nam nhân trẻ con không có quần áo để mặc, kể cả xem như có, phần lớn cũng một bộ dáng ăn mày rách mướp. Liền Ngô Lão Cẩu xếp hạng thứ năm trong Lão Cửu Môn vẫn còn nhỏ như vậy, tự nhiên thời điểm hiện tại thuộc thời kì đầu của Dân Quốc, Nhà Thanh vừa mới bị lật đổ không lâu.

Còn tốt, quanh năm sống trong hoàn cảnh đen như mực giơ tay không thấy năm ngón, chiến đấu với Huyết Thi, Thi Biệt, rắn rết độc vật, đủ lại cơ quan bẫy rập, Lạc Việt chẳng những học được rất nhiều kinh nghiệm đổ đấu, sống sót dưới mộ, mà còn có thể thả xuống một vài thói quen trước kia. Không giống kiếp trước như vậy, một lúc không sờ đến điện thoại gì gì đó liền cảm thấy cực kỳ khó chịu. Bây giờ, hắn đã thay đổi rất nhiều, thích hợp tồn tại trong thời đại cổ lão không công nghệ này.

Phương hướng Lạc Việt đi tới là một toà thành trì to lớn ở không xa phía trước. Không ngoài dự liệu, tòa thành kia hẳn chính là nơi tụ tập của chín đại gia tộc sau này, thành Trường Sa. Mà khoảng thời gian hiện tại, mấy vị gia chủ Cửu Môn trong trí nhớ của hắn chỉ sợ tuổi tác cũng đồng dạng với Ngô Lão Cẩu khi Lạc Việt gặp lúc vừa ra ngoài. Người lớn tuổi nhất chắc chỉ xấp xỉ hắn, còn nhỏ nhất có lẽ vừa mới hết tuổi cai sữa.

Hắn xuất hiện thực sự quá sớm.

Cửa thành Trường Sa thủ vệ lỏng lẻo, từng người mặt ủ mày chau, tựa như là bộ dáng của dân h·út t·huốc phiện trong lịch sử, mắt nhắm mắt mở ngáp ngắn ngáp dài liên tục. Lạc Việt không có bất kỳ chứng minh thân phận gì, một kẻ lang thang như hắn đều có thể nghênh ngang thong dong bước vào trong thành, không gặp cản trở.

Thành Trường Sa lúc này còn lâu mới bì được độ phồn hoa so với thời kỳ đỉnh cao Lão Cửu Môn nắm trong tay các bàn khẩu, điều khiển toàn bộ nền kinh tế xã hội. Nơi đây vẫn đang ở vào lúc hỗn loạn, hoàn cảnh thấp kém có chút giống với các trấn nhỏ, người lui tới đại bộ phận cũng là thôn dân phụ cận đến mua sắm vật tư sinh hoạt cần thiết, hoặc xử lý những việc riêng khác nhau.

Trên đường, Lạc Việt còn chứng kiến có người đem nam nữ hài tuổi nhỏ, dùng những sợi rơm rạ khô héo trói lại mang đến nơi có thể đổi được thành tiền, coi chúng như hàng hóa trao đổi buôn bán. Lúc này, n·ạn đ·ói, nạn h·ạn h·án, nạn l·ũ l·ụt thường xuyên xảy ra ở mọi nơi. Các thôn dân thường ngày nhàn rỗi không chuyện để làm, buổi tối tắt lửa tối đèn, thậm chí có thể ngay giữa ban ngày ban mặt, đóng cửa sản xuất nhi đồng, một nhà có cái bảy, tám đứa bé cũng là chuyện bình thường. Đồ ăn thức uống vốn dĩ không nhiều, nhân khẩu lại liên tục sinh sôi vượt quá hạn mức, do đó hiển nhiên là phát sinh tình trạng mua bán trẻ em con người cho các địa chủ hoặc thể lực giàu có làm nô lệ, ô sin hoặc gái lầu xanh.

Lạc Việt nhìn lướt qua, có vẻ như giá cả còn không quá đắt, một đứa trẻ chỉ đủ để một gia đình sinh hoạt tiết kiệm qua một hai tháng mà thôi.

“Tiểu huynh đệ, có phải hay không chạy nạn tới đây hả? Đã có chỗ ở chưa vậy? Bà nương ta là người hảo tâm, chuẩn bị cho cậu chỗ nghỉ, tiếp đó mang cậu đi tìm người nhà, như thế nào?”

Một mụ già tuổi trung niên thân hình cồng kềnh chặn lại đường đi của Lạc Việt. Khóe miệng hắn hơi giương lên, cái thân thể này mặc dù chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, nhưng dù gì hắn vẫn có kinh nghiệm làm người hai đời. Loại thời đại ngay cả người cũng có thể xem như gia s·ú·c mang ra mua bán, sao có thể dễ dàng tin tưởng xã hội thật sự tồn tại người tốt?

“Được lắm, được lắm” Lạc Việt ngoài miệng nói như thế, tâm bên trong không biết đang suy nghĩ mưu mô gì.

“Ha ha ha, nào, đi theo di nương, nhà di nương ngay ở không xa phía trước, chỗ kia kìa, trướt hết để ta dẫn cậu đi ăn chút gì lấp bụng, trông bộ dạng cậu chắc cũng nhịn đói lâu lắm rồi.”

Hai con ngươi quỷ dị của mụ già liếc lấy thân thể Lạc Việt từ trên xuống dưới một lượt, lộ ra chút thần sắc hài lòng. Tứ chi kiện toàn, bộ dáng xinh đẹp, mặc dù có một bộ hình xăm cổ quái, dáng vẻ đầu óc tựa hồ cũng không quá thông minh, nhưng những loại hài tử này, dễ dàng bán đi được với giá cao!

Lạc Việt ngược lại không có chỗ đi, từ khi ra khỏi huyệt động đến giờ vẫn đang lang thang chưa có mục đích cụ thể, thế là liền đi theo bà nương này. Mụ ta dẫn hắn tới phía trước một tòa nhà trông có vẻ giống với khách sạn tửu điếm thời cổ đại mà kiếp trước hắn vẫn thấy trên phim. Ngay cả Huyết Thi độc trùng Lạc Việt cũng dám đánh dám g·iết, chỉ là nhân loại bình thường, hắn đương nhiên sẽ không sợ.

Ả đàn bà thân hình cồng kềnh không chút chần chờ mang theo hắn đi vào bên trong cái khách sạn náo nhiệt kia, nói thầm vào tai tên tiểu nhị vài câu liền dẫn Lạc Việt lên lầu. Lạc Việt quan sát sơ qua hoàn cảnh trước mặt. Tầng hai khách sạn này hẳn là được bố trí thành từng phòng ăn kết hợp phòng nghỉ riêng biệt, mỗi phòng đều thiết kế không gian khép kín, ngoại nhân không biết cụ thể chuyện xảy ra bên trong. Mụ già này thật sự tốt bụng như vậy? Vô duyên vô cớ mời một kẻ thiếu niên lang thang tới tửu lâu ăn cơm? Còn thuê phòng?

Lạc Việt cất giấu suy nghĩ trong lòng, đi theo mụ ta tiến vào một căn phòng đã được chọn gần đó.

“Nào nào nào, đến đây, nhanh ngồi xuống, muốn ăn gì thì tùy tiện gọi.” Bà nương bộ dáng cười hiền lành, đưa cho Lạc Việt một tờ thực đơn.

Hắn nhìn lướt qua, lập tức nước bọt kém chút thì chảy ra. Đã nhiều năm như vậy, một mực bị giam tại trong mộ Huyết Thi, đồ ăn thường ngày hắn ăn đại bộ phận cũng là độc trùng độc vật, may mắn hơn thì kiếm được chút sợi rễ khô, không đồ gia vị, càng không có bất luận cái gọi là cảm giác ăn ngon gì cả. Và cũng vì đó mà có hắn ngày nay. Cuối cùng, nhịn nhiều năm như vậy, hiện tại có thể ăn một bữa cơm no nê.

“Món này, còn có món này, mỗi món đều mang lên một phần, đúng rồi, mang cơm lên trước, tôi muốn một thùng cơm trắng!” Lạc Việt phất cờ đánh trống gọi đồ ăn.

Mụ đàn bà trong mắt lộ ý cười tiếp tục xem Lạc Việt tùy tiện loạn động, vẻ mặt an tường ngồi ngay ngắn ở một bên. Một lát sau, một bàn đồ ăn phong phú được tiểu nhị mang tới, Lạc Việt không có bất kỳ ước thúc ngại ngùng gì, trực tiếp một người một miệng bắt đầu ăn nhồm nhoàm như hổ đói. Mụ già kia nhìn qua liền không có lòng tốt, hắn lười nhác cùng đối phương ra vẻ khách khí.

Quả nhiên, thời gian không tới một nén nhang, một nữ tử cầm đầu, đem theo dưới tay đội ngũ khoảng năm, sáu tên hộ viện mở cửa bước vào căn phòng Lạc Việt và mụ già kia đang ở.

“Là đứa trẻ này sao?”

Đôi mi thanh tú của nữ nhân kia nhíu một cái, nhìn về phía Lạc Việt. Ở niên đại này, nhà có tiền ăn món gì, phong thái ăn uống như thế nào vẫn luôn được xem trọng, càng từ tốn chậm rãi, thân phận người đó đại khái lại càng cao quý. Cái bộ dáng c·hết đói mấy ngày này của Lạc Việt, so với tên ăn mày bên lề đường thì có khác gì nhau.

“Vâng, Hoắc môn chủ, chính là nó, ngài thấy thế nào?” Mụ đàn bà thân hình cồng kềnh chỉ tay về hướng Lạc Việt, trên nét mặt hiện lên rõ sự mong chờ.

Mà chính chủ thì nghe vẫn cứ nghe, bình tâm như vại, tiếp tục một người liên tục gặp lấy thức ăn bỏ vào miệng.

“Nhìn qua vẫn được, cánh tay bắp chân đều rất có khí lực, bộ dáng cơ thể cũng rất khá, bất quá chỉ là trên người nó như thế nào lại có một bộ hình xăm hung thú đen ngòm kia?”

“Mà thôi bỏ qua chi tiết nhỏ nhặt ấy đi, thế đạo này, nam nhi sạch sẽ khó tìm, tiền, sau đó ta kêu người đưa cho ngươi, người, ta liền mang đi.”

“Đa tạ Hoắc môn chủ.” Mụ già béo cười đắc ý, giơ tay hướng về phía ‘món hàng’ vẫn còn đang ăn ngấu nghiến khoát khoát tay áo.

Lạc Việt nhếch miệng nở nụ cười, cầm khúc xương lợn gặm dở trong tay cũng giơ lên làm động tác xin chào cùng đối phương.

Ả đàn bà sửng sốt, bỗng nhiên cười nói: “Ha ha ha, Hoắc môn chủ, ngài nhìn tiểu tử ngốc này thật thú vị chứ? Vậy hai người tự xử lý chuyện với nhau, tôi thì đi trước.”

“Ừ.” Nữ nhân xinh đẹp gật đầu một cái.

Chương 1: Thời đại trước của Lão Cửu Môn